Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 476

Không tới ba phút, trong các bạn nhỏ lớp hai bên này, trừ Tể Tể, nhóc cương thi tóc đỏ và ba bạn nhỏ cách gần bọn họ còn đang kéo dây thừng ra, các bạn nhỏ khác đều đã buông tay.

Các bạn nhỏ lớp một bên kia người đông thế mạnh, lấy nhóc mập mạp cầm đầu, bọn nó hì hục hò cố lên bằng giọng non nớt.

“Cố lên!”

“Cố lên!”

“Lớp một, cố lên!”

...

Tể Tể lười kéo dây thừng nên bé dứt khoát quấn dây thừng lên eo mình.

Cô Tôn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó thì bị dọa hết hồn: “Tể Tể, không thể làm vậy được, sẽ bị kéo ngã đấy, em mau tháo ra đi.”

Tể Tể đứng tại chỗ, bé lắc đầu, vỗ vỗ vào chân mình.

“Cô Tôn yên tâm, Tể Tể đứng ở đây, các cậu ấy không kéo được đâu.”

Cô Tôn: “...”

Cô dám tin sao?

Lúc cô Tôn vừa định khuyên nhủ tiếp thì viện trưởng Lý đã tới.

Vừa nhìn thấy Tể Tể và nhóc cương thi tóc đỏ đứng ở cuối cùng của đội ngũ, Tể Tể còn quấn dây thừng trên eo mình thì ông không nhịn được mà bật cười.

“Chậc, đừng thấy hai bạn nhỏ này nhìn thì nhỏ, nhưng sức lực thật sự là... đáng kinh ngạc.”

Kinh ngạc tới bây giờ ông nhớ lại cũng một lời khó mà nói hết.

Càng nhiều hơn nữa là không thể tưởng nổi!

Nghe thấy viện trưởng Lý khen mình và nhóc cương thi tóc đỏ, Tể Tể bật cười ha ha.

“Cảm ơn bác viện trưởng đã khen ạ.”

Viện trưởng Lý nhìn Tể Tể và nhóc cương thi tóc đỏ: “Sao các cháu lại không kéo?”

Tể Tể: “Bọn cháu vừa kéo các cậu ấy sẽ bay hết mất, vẫn là để các cậu ấy kéo đi, bọn cháu đứng ở chỗ này không động là có thể thắng, các cậu ấy sẽ tự làm mình mệt tới nằm bò ra thôi.”

Viện trưởng Lý: “...”

Lời bạn nhỏ nói là sự thật, ông nhất thời nghẹn họng lại.

Năm phút sau, các bạn nhỏ hì hục hô cố lên của lớp một đã không cố được nữa, năm bé trai lấy nhóc mập mạp là chủ lực mệt mỏi nằm bò trên mặt đất.

“Cô ơi... bọn con... bọn con không kéo được nữa.”

Tể Tể nhìn bọn họ: “Vậy Tể Tể kéo các cậu một chút nhé? Các cậu nắm lấy dây thừng đừng buông tay, Tể Tể kéo từ từ, kéo các cậu qua đây là được rồi.”

Nhóc mập mạp thở hổn hển: “Cậu... đồ con dế nói khoác!”

Tể Tể: “...”

Viện trưởng Lý bị dọa tới vội dùng tay thuận khí cho Tể Tể: “Tể Tể không tức giận không tức giận, chúng ta từ từ kéo, nếu không thì các bạn nhỏ sẽ bị ngã mất.”

Tể Tể không tức giận, bé vốn định để nhóc mập mạp thấy được sức mạnh của mình.

Nhưng thấy dáng vẻ dường như rất lo lắng của bác viện trưởng, bé từ bỏ.

“Vâng ạ, bác viện trưởng, Tể Tể từ từ kéo các cậu ấy qua đây.

Nhóc cương thi tóc đỏ trực tiếp đếm số: “Ba! Hai! Một! Kéo!”

Để phòng ngừa các bạn nhỏ ngã xuống đất, Tể Tể còn dùng sức mạnh mà người bình thường không nhìn thấy được, sau đó bé kéo uỵch một cái, kéo một chuỗi các bạn nhỏ của lớp một sang.

Nhóc mập mạp và các bạn học của nhóc đó: “... Ơ?Á! Chúng ta...!”

Nhóc cương thi tóc đỏ nói chuyện không lưu loát: “Chúng ta... thắng rồi! Qua... hết rồi!”

Nhóc mập mạp thấy vậy, nó đã thắng quen rồi nên lập tức gào mồm lên bắt đầu khóc.

Các bạn nhỏ khác: “Hu hu hu!”

Hiện trường không chỉ có hai lớp, các lớp khác cũng đang thi đấu.

Các bạn nhỏ lớp nhỡ lớp lớn, đặc biệt là các bạn nhỏ lớp lớn, có một vài bạn đã hiểu chuyện, đợi tháng chín này đi học sẽ lên lớp một rồi, bởi vì là nhà trẻ tư lập, nên bây giờ nhân lúc nghỉ hè, tụi nó đang chuẩn bị những khóa học của lớp một.

Nghe thấy phía lớp nhỏ bên kia có bạn nhỏ nghe thấy bị thua thì khóc, các bạn nhỏ lớp lớn dù lòng tự tôn mạnh nhưng thua cuộc cũng bắt đầu khóc lên.

“Hu hu hu!”

Giỏi lắm!

Các bạn nhỏ của cả nhà trẻ bị lây theo, đặc biệt là các bạn nhỏ của lớp nhỏ, người này còn khóc to hơn người kia...

Các giáo viên: “...”

Viện trưởng Lý: “...”

Thi đấu kéo co năm nào cũng có, nhưng không có năm nào có tình huống như thế này cả!

Ông có chút muốn nghỉ hưu sớm!

****7:

Hơn mười một giờ sáng, nhà trẻ bắt đầu ăn cơm trưa.

Vì không cần ngủ trưa, Tể Tể thả chậm tốc độ ăn cơm lại.

Nhóc cương thi tóc đỏ nhìn bé, do dự một lát.

“Tể Tể.”

Tể Tể nhìn nó rồi dùng giọng nói đáng yêu hỏi: “Làm sao vậy?”

Nhóc cương thi tóc đỏ nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng gắp đùi gà trong đĩa mình đặt vào đĩa ăn trước mặt Tể Tể.

“Tể Tể, ăn!”

Tể Tể nhìn cái đùi gà nhiều thêm, rồi lại nhìn nhóc cương thi tóc đỏ, đột nhiên bé nhớ tới nhóc cương thi tóc đỏ không thể ăn cơm.

Nhóc cương thi không thể ăn cơm, vậy có nghĩa là bé có thể ăn nhiều thêm một phần.

Mắt Tể Tể đột nhiên sáng lên, bé cười cong cong mắt.

“Cảm ơn anh Tiểu Tương ạ.”

Nhóc cương thi tóc đỏ cũng cười, nhân lúc giáo viên không chú ý, nó lại đưa một phần cơm trong bát sang cho Tể Tể.

Đợi Tể Tể ăn xong phần trong bát mình, nó lập tức hoán đổi đĩa ăn của mình với đĩa ăn của Tể Tể, Tể Tể vô cùng lưu loát dọn sạch phần thức ăn còn lại.

Viện trưởng Lý đang đi dạo, ông ở cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh này làm ông suýt chút nữa bật cười ra tiếng.

Lúc ông đang muốn cười, nhìn thấy lại là hai bạn nhỏ kia thì viện trưởng Lý nhịn lại.

Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt như còn chưa thỏa mãn mà nhìn chằm chằm vào đĩa ăn sạch bóng rồi thường nuốt nước miếng của Tể Tể, viện trưởng Lý thật sự không nhịn được nữa mà bật cười.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free