Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 468

Bạch Thiến khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào: “Không trách anh ấy, tuy rằng chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên… nhưng mà… năm đó là tôi có lỗi với anh ấy.”

Hồ Khánh Lệ không dám tin trợn to mắt: “Thì ra cha của Minh Tể Tể chính là vị thanh mai trúc mã mà cô từ bỏ tất cả ở nước ngoài để quay về nước đó sao?”

Cô giáo Tôn vừa vặn gọi đến mẹ của Vương Tử Hào.

Bạch Thiến vội vàng dặn dò Hồ Khánh Lệ đừng có nói lung tung. Bà ta vừa cúi đầu gạt nước mắt vừa đón con rồi vội vã rời đi.

Giọng Hồ Khánh Lệ không nhỏ, cộng thêm trước đó các bà mẹ đều đang chú ý đến bọn họ bên này, mọi người sao còn không hiểu đây chứ?

“Ai da! Không ngờ cha của Minh Tể Tể và mẹ của Vương Tử Hào là thanh mai trúc mã!”

Hồ Khánh Lệ gật đầu: “Nghe nói là mối tình đầu của nhau, ban đầu mẹ của Vương Tử Hào là bị gia đình ép gả cho cha Tử Hào. Bây giờ cha Tử Hào không còn, tôi nghe nói Minh Tể Tể bên kia cũng không có mẹ…”

Có người cười trêu ghẹo: “Thế thì tốt rồi, thanh mai trúc mã kết hợp với mối tình đầu, cả con cũng ở cùng một lớp, thật ra cũng rất tốt.”

Có người giội bát nước lạnh: “Cha của Minh Tể Tể vừa nhìn đã biết là người có tiền, mẹ của Vương Tử Hào chưa chắc có thể trèo lên trên được!”

Hồ Khánh Lệ không can vào, bà ta hiểu rất rõ thân phận và bối cảnh của Bạch Thiến, cũng muốn bắt lên một tầng quan hệ với Bạch Thiến này. Cả một năm qua bà ta vẫn luôn lấy lòng Bạch Thiến.

“Biết cái gì gọi là mối tình đầu người tình ánh trăng sáng không? Đó là tồn tại nhất quyết đặt ở trong lòng! Hơn nữa Bạch Thiến người ta không thiếu tiền. Cô ấy vốn chính là thiên kim của nhà họ Bạch, còn có một đứa con trai làm luật sư, bối cảnh gia đình cực tốt đấy nhé!”

Mọi người phì cười: “Vậy cô có biết cha của Minh Tể Tể làm gì không? Khí chất đó cũng không phải doanh nhân thành công bình thường có thể có đâu!”

Hồ Khánh Lệ trong nháy mắt ngậm miệng.

Bà ta thật đúng là không biết, hôm nay cũng là lần đầu tiên bà ta gặp.

Nhưng bà ta thông qua trong miệng Bạch Thiến biết được, lúc trước vị thanh mai trúc mã này yêu bà ta ghê gớm, thậm chí còn vì bà ta mà chuyển ra khỏi nhà, cực ít qua lại với người nhà.

Lúc bà ta kết hôn, vị trúc mã này còn vì yêu mà tự tử, nếu như không phải kịp thời cấp cứu thì người đã sớm không còn.

****2:

Từ khi Hoắc Trầm Lệnh đón hai đứa nhỏ trở lại trang viên xong thì liên tục hắt xì hơi.

Đến chín giờ rưỡi tối, Tể Tể vẫn như cũ nằm ngáy khò khò, ông đã rất đau đầu về việc này.

Giờ lại còn mắc bệnh rối loạn ngày đêm, hơn nữa còn không chỉ một ngày.

Nhớ ngày đó ông vì muốn điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho Tể Tể đã hao tốn không ít công phu, vậy mà bây giờ…

Hoắc Trầm Lệnh nhìn ba đứa con trai một chút, nhất thời không nói gì.

Nhưng tạm thời những thứ này không quan trọng, quan trọng chính là nhóc tóc đỏ ở chung với Tể Tể.

Hoắc Trầm Lệnh nhìn ba đứa con trai, cau mày.

“Ai có thể nói cho cha biết, đến cùng là nhóc cương thi tóc đỏ bị làm sao không?”

Hoắc Tư Thần dứt khoát xách Thỏ Đen ở trong góc khuất tới: “Cha, đều là trách nhiệm của Thỏ Đen!”

Thỏ Đen từ rạng sáng đã bắt đầu điên cuồng bổ sung các loại tư liệu vun trồng thực vật kỹ năng làm vườn, đọc tài liệu cũng sắp sửa đọc đến ngu luôn rồi.

Nó đột nhiên bị xách đi ra, một đôi mắt thỏ đỏ au ngay cả trừng cũng trừng không nổi, ỉu xìu không sức sống, cái miệng ba múi giật giật, không phát ra tiếng.

Hoắc Trầm Lệnh: “Hửm?”

Thỏ Đen nhận ra khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo của cha ruột thú hai chân con người ép tới, giật mình một phen rồi lập tức tỉnh táo trở lại: “Hoắc… ngài Hoắc đã trở lại.”

Hoắc Trầm Lệnh chăm chú nhìn nó: “Rốt cuộc nhóc cương thi tóc đỏ là chuyện gì?”

Thỏ Đen không dám vứt bỏ trách nhiệm. Nó nhanh chóng nhắc lại một lượt: Quỷ Đầu Trọc, Bút Tiên và nó, ba kẻ không phải con người đi chợ đêm chơi, sau đó đụng phải nhóc cương thi tóc đỏ. Hơn nữa bọn nó còn nhìn trúng tấm ván quan tài của người ta rồi còn lừa lấy tấm ván quan tài của người ta.

Khóe miệng Hoắc Trầm Lệnh co quắp: “Thế cơ à, bộ các người sắp chết, thiếu một bộ ván quan tài sao? Bây giờ tôi lập tức tìm người giúp các người lên đường nhé?”

Cái miệng ba múi của Thỏ Đen run run: “Cái đó… cảm ơn ngài Hoắc, nhưng không cần đâu, Quỷ Đầu Trọc và Bút Tiên đã được đại nhân nhỏ đưa đi đầu thai rồi.”

Hoắc Trầm Lệnh nheo mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm: “Vậy sao mày vẫn còn sống?”

Thỏ Đen: “...”

Đâm tim nha Lão Thiết!

Nếu như nó không còn sống thì đã là một trong số những con rùa con chết nghèo rồi!

“Ngài Hoắc, đại nhân nhỏ thấy tiểu nhân vẫn còn có chút công dụng nên mới không đưa tiểu nhân đi đầu thai!”

“Hoắc Trầm Lệnh quan sát từ trên xuống dưới Thỏ Đen một lượt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Mày, có chút công dụng? Hầm một nồi thịt thỏ thì sao?”

Thỏ Đen: “...”

Lúc nào thì thỏ đại gia bị con người chế nhạo bắt nạt như thế?

Nhưng thỏ đại gia còn có thể nhảy nhót được sao?

Thỏ đại gia rõ ràng là không thể!

Thỏ Đen tức đến cái miệng ba múi run run, thế nhưng trong lòng nó càng phẫn nộ bao nhiêu thì lúc nói chuyện lại hèn mọn bấy nhiêu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free