Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 462

Lúc cô Tôn nhìn thấy cánh tay giống nhau như đúc của nhóc cương thi tóc đỏ và Tể Tể thì cũng sững sờ.

“Tiểu Tương, tay của em…”

Tể Tể vội đi qua kéo lấy tay của nhóc cương thi tóc đỏ, chớp chớp mắt với cô Tôn.

“Cô Tôn ơi, Tể Tể dẫn anh Tiểu Tương đi chơi đây ạ.”

Một nhóc con không khóc không nghịch, lại vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu thì có ai mà không thích chứ?

Đương nhiên cô Tôn cũng thích, cho nên cô Tôn không có lý do ngăn lại, cô gật đầu để hai nhóc con đi chơi.

Chẳng qua cô vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ, thế là nhìn cánh tay còn lại của nhóc cương thi tóc đỏ một cách cẩn thận.

Tể Tể tinh mắt, thấy nhóc cương thi tóc đỏ vừa định nâng cánh tay còn lại về phía món đồ chơi bên cạnh thì bé lập tức nghiêng người ngăn cánh tay đó của nó.

“Trước tiên cậu đừng chơi, cô Tôn vẫn luôn nhìn vào tay của cậu, chúng ta đi đổi tay trước đi.”

Lúc này nếu như bị phát hiện hai cánh tay của hai người không giống nhau, giống như một cánh tay của người này mọc trên người của người kia thì sẽ dọa hỏng cô giáo mất nhỉ?

Loại việc này không thể xảy ra được, nếu không không đi học tiếp được nữa.

Tể Tể nói cái gì thì nhóc cương thi tóc đỏ nghe cái đó.

Lúc nó vừa định gật đầu, Tể Tể lại nhắc nhở nó.

“Đừng gật đầu, cẩn thận đầu rơi xuống đấy!”

Nhóc cương thi tóc đỏ: “…Ò.”

Nó hỏi nhỏ: “Tể Tể, vậy tớ… có thể… cần đầu không?”

Tể Tể phủ định: “Trước khi đầu cậu chưa hoàn toàn ổn định, vẫn đừng thì hơn, nếu không sẽ dọa hỏng các bạn học và các giáo viên mấy.”

Nhóc cương thi tóc đỏ vô cùng ngoan ngoãn: “Tớ… nghe… Tể Tể hết.”

Tể Tể vô cùng hài lòng mà gật đầu: “Nghe lời là đúng, nếu không tớ sẽ đưa cậu đi.”

Nhóc cương thi tóc đỏ lộ ra ánh mắt vô cùng đáng thương: “Tể Tể, tớ… ngoan, không… đuổi tớ… đi.”

Tể Tể nghe lời nói lắp bắp vô cùng không lưu loát của nó, rồi lại nhìn có bạn nhỏ khi rút máu đã khóc, cô Tôn đi an ủi bạn học đó, bé kéo tay nhóc cương thi tóc đỏ lập tức đi về phía nhà vệ sinh, hai người nhanh chóng đổi tay trở lại,

Đổi tay xong, hai người vẫn mặc áo khoác dài tay như cũ, Tể Tể thấy nhóc cương thi tóc đỏ vẫn còn nhìn bé một cách đáng thương, bây giờ bé mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời lại nhóc cương thi tóc đỏ.

“Chỉ cần cậu ngoan, không dọa sợ người bình thường, Tể Tể sẽ không đuổi cậu đi đâu.”

Nhóc cương thi tóc đỏ lập tức an tâm, sau đó Tể Tể lại nói một vấn đề đâm vào lòng nhóc.

“Tiểu Tương, khi còn sống cậu bị nói lắp hả?”

Nhóc cương thi tóc đỏ sợ Tể Tể hiểu lầm, thế là đầu nó lắc nhanh như bay.

Tể nhìn thấy nơi tiếp nối của đầu và cổ nó vô cùng mỏng manh, vừa muốn nhắc nhở nó một tiếng, khóe mắt lại liếc nhìn thấy có một bạn nhỏ đang đi về phía bên này, bé chỉ đành lập tức ôm lấy đầu nó.

“Không phải nói là ngoan, không dọa người khác rồi sao?”

Nhóc cương thi tóc đỏ lập tức dừng lại.

Xong đời rồi, có phải là nó sắp dọa sợ bạn nhỏ người thường rồi không?”

Bạn nhỏ đi vào nhà vệ sinh nhìn hai người bọn họ, dụi mắt.

“Tiểu Tương, trên cổ của cậu… vừa rồi có phải là bị thương rồi không?”

Nhóc cương thi tóc đỏ vô thức muốn lắc đầu, nhưng bị Tể Tể ôm lại, nó cũng nhận ra là không thể lắc đầu được.

“Không, cậu… nhìn nhầm rồi.” Bạn nhỏ đó lại dụi mắt, xoa gáy, dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn nhóc cương thi tóc đỏ cẩn thận một lượt, để xác nhận, bạn nhỏ đó còn nhanh bước đi qua, duỗi tay sờ lên cổ của nhóc cương thi tóc đỏ.

May mà đã liền lại rồi, hơn nữa bạn nhỏ mới ba bốn tuổi, sờ không ra được vấn đề gì cả.

Bạn nhỏ cười ha ha: “Thì ra thật sự là tớ nhìn nhầm rồi, tớ còn tưởng là cổ của cậu bị thương nữa, một miệng vết thương màu đỏ thật to.”

Nhóc cương thi tóc đỏ: “Không.”

Nói xong nó vô thức nhìn về phía Tể Tể, Tể Tể đã buông đầu của nó ra, nó sợ Tể Tể tức giận, đến lúc đó sẽ bảo nó đi.

Nó còn chưa nói chuyện, bạn nhỏ bước vào đi vệ sinh lại nói.

“Tiểu Tương, chẳng trách cậu cảm thấy lạnh, cổ cậu lạnh thật đấy, vừa rồi sờ vào còn thấy cứng nữa, giống như là kem ly cứng cứng ở trong tủ lạnh vậy.”

Nhóc cương thi tóc đỏ càng sợ hãi hơn, có phải là nó đã sắp bại lộ rồi không?

Nhóc cương thi tóc đỏ lo lắng bất an nhìn về phía Tể Tể, nó cảm thấy cách ngày bị Tể Tể đuổi đi lại gần thêm một bước.

“Tể Tể, tớ…”

Tể Tể không quá biết nói dối, nhưng hiển nhiên chủ đề này không thể nói tiếp được nữa.

Bé đảo mắt, Tể Tể đã có biện pháp, bé trực tiếp huýt sáo một tiếng.

Học tiếng huýt của người dân địa phủ mỗi khi dỗ trẻ con đi vệ sinh.

Tiết tấu vô cùng tốt.

Bạn nhỏ tiến vào đi vệ sinh khi ở nhà đã quen được ông bà huýt sáo đi vệ sinh nên cơ thể cũng mất khống chế, quần lập tức bị thấm ướt.

Đồng thời, trên đất nhanh chóng xuất hiện một vũng nước màu vàng nhạt, chảy từng chút một về phía Tể Tể và nhóc cương thi tóc đỏ bên này.

Tể Tể: “…”

Nhóc cương thi tóc đỏ: “…”

Tể Tể lập tức xin lỗi: “Xin lỗi cậu, Tể Tể không cố ý làm cậu tè ra quần đâu.”, bạn nhỏ tè ra quần cuối cùng cũng phản ứng lại, nó bắt đầu gào khóc thật to.

“Hu hu hu… mẹ nói tớ mà đái dầm nữa thì sẽ không cho tớ về nhà nữa, hu hu hu.. tớ không về nhà được nữa rồi, hu hu hu…”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free