Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 449
“Hi!”
Giang Lâm: “…”
Ôi trời ơi.
Đó có phải là cương thi trong truyền thuyết không?
Mặc dù chỉ nhỏ như vậy, nhưng đó cũng là cương thi đấy!
Lúc Giang Lâm vừa định phát ra tiếng gào thét thảm thiết, Tể Tể thấy tình huống không ổn thì trực tiếp bay xuống từ tầng hai, hạ xuống một cách ổn định ở trước mặt anh.
Đôi chân còn đang lơ lửng, bàn tay nhỏ che miệng anh, dùng giọng nói non nớt giải thích.
“Chú Giang đừng hét, mặc dù Tiểu Tương là cương thi, nhưng mà cậu ấy không cắn người, cậu ấy có thể uống máu gà.”
Giang Lâm: “…”
Tể Tể thấy Giang Lâm trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bé, bé dùng giọng nói mềm mại bổ sung thêm.
“Tể Tể biết gan chú Giang lớn, nhất định sẽ không sợ đâu đúng không ạ?”
Giang Lâm: “…”
Không!
Anh ta sợ!
Anh ta má nó sợ sắp chết rồi!
Người bình thường nào chịu được cái này?
Hai mắt Giang Lâm trợn lên, mắt thấy anh ta sắp hôn mê, bàn tay nhỏ của Tể Tể lập tức ấn vào giữa trán anh, cưỡng ép cố hồn cho anh ta, đợi tới khi hồn của anh đã ổn định, bé đã đang nằm ở trong ngực của Giang Lâm.
Hai tay ôm lấy cổ anh, dùng giọng nói non nớt hỏi thăm anh.
“Chú Giang, cương thi thật sự không đáng sợ đâu, bọn họ là tồn tại chân thật, thân thể cũng là thật, còn chẳng đáng sợ bằng mấy con quỷ quái kia.”
Giang Lâm cố gắng nuốt nước miếng, không biết dưới tình huống khủng bố này tại sao anh ta lại còn chưa hôn mê nữa.
Vừa rồi rõ ràng anh cảm thấy trước mắt mình tối đen, trong đầu cũng trống rỗng.
“Chú Giang?”
Giang Lâm đang đi vào cõi thần tiên: “Hả.”
Tể Tể cười một cách đáng yêu: “Cha bảo chú về xem các anh trai và Tể Tể ạ? Có phải là cha rất bận không, vậy lát nữa trở về chú bảo cha nhớ chú ý tới thân thể, các anh trai và Tể Tể đều rất tốt.”
Giang Lâm: “… À, được.”
Năm phút sau, Giang Lâm lên xe với tư thế cùng tay cùng chân, quần áo đã ướt đẫm.
Lúc anh hòa hoãn lại thì đã ngồi trên ghế lái, sau đó như nằm mơ mà vỗ một cái lên trên gáy mình.
Vừa là hối hận lại vừa là nghĩ mà sợ!
“Đệch! Tại sao mình không mang theo bút ghi âm với camera mini chứ!”
Mang theo tâm trạng phức tạp, Giang Lâm giẫm chân ga lái thẳng xe tới ban ngành đặc biệt.
Anh ta phải đi tìm đội trưởng Trần Kiến Đào trước, trong nhà sếp có ít nhất ba con quỷ thì phải giải quyết như thế nào.
…
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Hoắc Tư Cẩn dậy ăn sáng với Tể Tể, sau đó đưa Tể Tể tới nhà trẻ song ngữ quốc tế Hán Ninh.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đã mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt, lúc này bọn họ đều buồn ngủ tới sấm đánh không động, đều đang ngáy khò khò.
Lúc ra cửa, nhóc cương thi tóc đỏ đội mũ che lại hết mặt nắm chặt lấy váy của Tể Tể, giống như một chú chó nhỏ nhìn bé một cách đáng thương.
Tể Tể sững sờ, bé dùng giọng nói mềm mại giải thích.
“Tể Tể tới nhà trẻ đi học, cậu cũng về đi.”
Đôi mắt to màu đỏ tươi của nhóc cương thi tóc đỏ đột nhiên ánh lệ, nó không nói cũng không đi, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bé.
Tể Tể:…”
Tể Tể ngẩng đầu hỏi Hoắc Tư Cẩn bên cạnh: “Anh cả ơi, Tể Tể có thể dẫn cậu ấy cùng tới nhà trẻ không ạ?”
Hoắc Tư Cẩn cố nén khóe miệng đang giật giật mà lắc đầu: “Anh rất xin lỗi, Tể Tể, không thể được.
Tể Tể nhìn nhóc cương thi tóc đỏ với vẻ khó xử, nhóc cương thi tóc đỏ bắt đầu rơi lệ.
Tể Tể: “…”
Lại khóc rồi lại khóc rồi!
Tể Tể dùng cả tay chân bò lên vào ngực của Hoắc Tư Cẩn, vùi đầu vào ngực anh, làm nũng một cách đáng yêu.
“Anh cả ơi ~~ Tể Tể sẽ trông coi Tiểu Tương mà, đảm bảo Tiểu Tương sẽ không dọa sợ các bạn khác đâu.”
Hoắc Tư Cẩn: “…”
Tể Tể thì anh có thể tin, nhưng nhóc cương thi tóc đỏ thì anh không biết.
Sáng sớm từ khi trở lại từ bệnh viện anh vẫn không ngủ được, vẫn luôn lên baidu tra tìm tập tính của cương thi.
Xem trong đủ các loại quái đàm, tính cách cương thi đều hung dữ, khát máu, vô cùng hung tàn.
Một chủng loại hung tàn như thế này, anh nào dám để Tể Tể đưa nó cùng tới trường đi học được chứ.
Hoắc Tư Cẩn cố gắng không để mình bị Tể Tể làm nũng lừa gạt được.
Anh có hơi không dám nhìn Tể Tể đáng yêu trong ngực, ánh mắt chỉ đành dừng lại trên người nhóc cương thi tóc đỏ.
Nhìn thấy trên người nhóc cương thi tóc đỏ vẫn mặc áo phông của anh, Hoắc Tư Cẩn đột nhiên có một ý tưởng.
“Tể Tể, Tiểu Tương chẳng có một món quần áo ra hình ra dáng nào, anh cả đưa em đi học xong còn phải dẫn em ấy đi mua quần áo nữa.”
Tể Tể nghĩ tới quần áo trong phòng để đồ của mình có bao nhiêu không rõ: “Tể Tể có, Tiểu Tương có thể mặc quần áo của Tể Tể.”
Hoắc Tư Cẩn lập tức lắc đầu: “Vậy không được, Tể Tể là bé gái, Tiểu Tương là bé trai.”
Tể Tể chớp đôi mắt to, bé đột nhiên cúi đầu hỏi nhóc cương thi tóc đỏ đang vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bọn họ không nói chuyện.
“Cậu có thể mặc váy của Tể Tể không?”
Đôi mắt của nhóc cương thi tóc đỏ phát sáng, gật đầu phát ra tiếng cậc cậc, giọng nói cũng vô cùng rõ ràng.
“Có thể!”
Hoắc Tư Cẩn yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.
Quả nhiên cũng là nhóc cương thi không có bằng tốt nghiệp nhà trẻ, con trai mặc váy… không sợ trở thành lịch sử đen sau này sao?