Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 427
Hoắc Trầm Lệnh cũng nói với Bách Minh Tư.
“Minh Tư, Giang Lâm ở dưới tầng, cháu và Tể Tể về trang viên nhà họ Hoắc trước đi, mấy đứa Tư Cẩn đang đợi ở trang viên rồi.”
Bách Minh Tư vô cùng kinh ngạc: “Chú Hoắc, cháu…”
Cậu muốn ở lại làm một người trung gian.
Dù sao ông cố đã từng nói, mặc dù Minh Vương đã yếu đi nhiều nhưng tính cách vẫn vô cùng nóng nảy.
Chú Hoắc là người ở địa vị cao, cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Nhìn thì như họ vốn không cùng cấp, hai người này chống đối với nhau…
Ngón tay mềm mềm của Tể Tể móc lấy ngón tay anh Minh Tư, giọng nói non nớt vô cùng vui vẻ.
“Cha Minh Vương, vậy bọn con đi trước đây, để cha với cha nuôi nói chuyện với nhau, người lớn hai người nói chuyện, mấy bạn nhỏ bọn con sẽ không can thiệp vào.”
Bà Mạnh Bà đã từng nói, bé mới ba tuổi rưỡi, công việc của địa phủ là chuyện của người lớn, bé là một đứa nhóc không cần can thiệp vào công việc của địa phủ.
Nên chơi chơi ăn ăn uống uống, đến lúc nên quản chuyện của địa phủ thì bé muốn chơi muốn uống muốn ăn đã không còn tự do như vậy nữa.
Bách Minh Tư: “…”
Tể Tể nhìn hai người cha, đột nhiên nhớ tới hiểu lầm lần trước ở trong bệnh viện, bé không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bé chọt chọt hai ngón tay, ngẩng đầu lên hỏi hai người cha một cách không xác định.
“Cha với cha nuôi đều là người lớn rồi, nhất định sẽ không đánh nhau giống như các bạn nhỏ đâu, đúng không ạ?”
****7:
Minh Vương và cha nuôi Hoắc bị câu hỏi của Tể Tể hỏi tới bối rối.
Minh Vương không có ý định động tay.
Dù sao con người rất yếu đuối, ông động một cái tương đương với việc trực tiếp đưa cha nuôi ở nhân gian của Tể Tể tới địa phủ báo danh luôn.
Bây giờ Tể Tể còn chưa lên nhà trẻ, đến lúc đó còn phải tìm lại một cha nuôi khác cho Tể Tể, thế thì phiền biết bao chứ?
Cha nuôi Hoắc: “…”
Đầu ông còn chưa úng nước, mấy chuyện đánh nhau này lẽ nào ông không biết phân biệt người chắc?
Rõ ràng biết mình không đánh được mà còn lên, ông vẫn còn lưu luyến nhân gian lắm chứ!
Trên có cha mẹ già, dưới có bốn đứa con thơ, bạn bè thân thích còn rất nhiều, ông phải có bao nhiêu nghĩ không thông mới làm thế chứ?
Lần đầu tiên hai người cha đứng chung một chiến tuyến.
Minh Vương: “Tể Tể nói đúng lắm, các cha đều là người lớn cả, người lớn thì cho dù ý kiến có bất đồng thì đều sẽ thương lượng giải quyết thôi.
Cha nuôi Hoắc: “Tể Tể yên tâm, cha không thích đánh nhau chút nào đâu.”
Tể Tể vỗ ngực nhỏ, dùng giọng nói non nớt nói.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, nếu không cha và cha nuôi đánh nhau, Tể Tể lại không biết phải làm thế nào.
”
Minh Vương và cha nuôi Hoắc đồng thời nghẹn lại.
Ngoài miệng bọn họ nói là không đánh nhau, nhưng cuộc chiến của người trưởng thành không chỉ có một cách là đánh nhau.
Miệng lưỡi sắc bén có lúc còn kích thích người ta hơn cả việc đánh nhau.
Minh Vương dỗ con gái cưng một cách chiều chuộng.
“Tể Tể yên tâm, cha Hoắc con là cha ở nhân gian của con, cha sẽ không làm gì anh ta đâu.”
Đợi được lời nói này của Minh Vương rồi!
Vẻ mặt của cha nuôi Hoắc dịu dàng.
“Tể Tể yên tâm, phần lớn thời gian cha Minh Vương của con đều ở địa phủ, chúng ta khó có khi được gặp mặt nhau, chủ yếu là muốn thương lượng chuyện đi nhà trẻ của con thôi, sẽ không nâng cấp lên thành hoạt động tay chân đâu.”
Còn chuyện bị nhét lại trong xe rồi xoay vòng vòng, ha ha…
Lấy được câu trả lời chuẩn xác của hai người cha, Tể Tể đã an tâm rồi.
“Vậy Tể Tể về trước đây ạ, cha và cha nuôi cũng nói chuyện xong sớm rồi sớm về nhà nhé.”
Cha nuôi Hoắc: “ Nhất định!”
Minh Vương: “Được!”
Bách Minh Tư nhìn vẻ mặt dịu dàng của Minh Vương, rồi lại nhìn vẻ mặt hòa nhã của chú Hoắc thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cậu dắt theo Tể Tể đi ra ngoài.
Cậu lớn hơn một chút, biết hai người lớn kia đều đang không nói lời thật.
Cho nên sau khi ra khỏi phòng làm việc, cậu không lập tức dẫn theo Tể Tể xuống tầng mà là mượn cơ hội dạy Tể Tể những con số có hai chữ số mà cùng Tể Tể ở lại chỗ thang máy bên kia.
Đương nhiên Minh Vương biết, cho nên khi ông nói chuyện với Hoắc Trầm Lệnh cũng được coi như là hòa nhã.
Chẳng qua sắc mặt ông lạnh lùng hơn so với ban nãy nhiều, dường như mọi sự dịu dàng đã cùng rời đi theo sự rời đi của Tể Tể.
Đôi con mắt sâu tĩnh mịch không mang theo chút cảm tình nào, chỉ còn thừa lại sự tĩnh lặng.
Hoắc Trầm Lệnh không chút sợ hãi, cho dù uy áp của Minh Vương tới thẳng từ trước mặt, ánh mắt của ông vẫn không chút né tránh, vừa kiên định vừa sắc bén nhìn về phía đối phương.
“Nếu anh Minh đã bận tới chân không chạm đất thì chuyện Tể Tể lên nhà trẻ không làm phiền tới anh Minh đâu."
Nhắc tới cái này, Minh Vương với sắc mặt vô cùng nhợt nhạt lại híp mắt lại.
Cái loại cao lớn của ông và Hoắc Trầm Lệnh không giống nhau, mặc dù dáng người ông cao, nhưng lại hơi có vẻ gầy yếu.
Bởi vì trọng thương chưa lành và ở địa phủ trong thời gian dài nên nếu chỉ thọat nhìn qua, trên gương mặt tuấn tú đó còn có thêm mấy phần bệnh tật, tạo cho người ta một loại cảm giác hiền lành nhưng ác liệt.
Nghe thấy lời của Hoắc Trầm Lệnh, Minh Vương không nhịn được mà bật cười.