Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 418

Bách Minh Tư ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.

“Tể Tể...”

Động tác này, nhìn sao lại giống thuật tìm hồn được miêu tả trong sách cổ trong thư phòng nhà họ Bách vậy?

Nhưng thường thuật tìm hồn chỉ có thể dùng trên thân thể người bình thường vô cùng khỏe mạnh, nếu không thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng, người đó vô cùng có khả năng sẽ vì thuật tìm hồn quá mạnh mẽ mà dẫn tới đi đời nhà ma.

Tể Tể nghiêng đầu nhìn qua phía cậu, mà tay nhỏ đang đặt trên ấn đường Bạc Dịch Niên cũng hơi cong lên, sợi âm khí tinh thuần nồng nặc kia mang ra một búp bê vu cổ trong suốt từ trong đầu của Bạc Dịch Niên.

Bách Minh Tư: “...”

Một chữ cậu cũng không dám nói nữa.

Bởi vì Tể Tể một lúc làm ba việc, vừa nhìn cậu, vừa tìm hồn, còn vừa dọa dẫm bạn nhỏ Bạc Niên.

“Cậu mà khóc nữa... Tể Tể sẽ không cứu cha cậu nữa đâu!”

Bạn nhỏ Bạc Niên bị dọa tới đôi mắt phượng sưng phù trợn to, hai tay vô thức che miệng mình lại.

Tể Tể nhìn mà thấy vui vẻ.

“Đúng! Che miệng cậu lại, đừng khóc! Tể Tể thật sự không bắt nạt cậu mà! Tể Tể cũng không muốn nghe các bạn nhỏ khóc!”

Bạn Nhỏ Bạc Niên khóc tới bả vai run run, bây giờ cậu bé không dám khóc ra tiếng, nhịn lại một cách khó khăn.

Tể Tể nhìn mà càng phiền muộn hơn.

Bé dứt khoát đưa búp bê vu cổ vẫn còn chưa mở mắt vừa bắt được trong tay tới trước mặt bạn nhỏ Bạc Niên.

“Cho cậu chơi, đừng khóc nữa!”

Bạn nhỏ Bạc Niên: “...”

Đồng tử Cố Thích Phong và Bạc Dịch Niên chợt co lại, đặc biệt là khi Cố Thích Phong nhìn thấy con búp bê vu cổ tràn ngập quỷ khí kia đột nhiên mở mắt ra, anh bị dọa tới hét lớn lên.

“A a a! Quỷ... quỷ quỷ quỷ... nó mở mắt rồi!”

Tể Tể nhìn chú Cố đang kêu gào mà có hơi không biết làm thế nào.

“Chú Cố không thích búp bê mở mắt ạ? Vậy được rồi, Tể Tể móc con mắt của nó xuống!”

Cố Thích Phong: “...”

Bạc Dịch Ninh: “...”

Đây là mấy lời kinh dị gì vậy?

Búp bê vu cổ cảm nhận được nguy hiểm trí mạng nên đột nhiên vùng vẫy kịch liệt, nó hóa thành một đám sương đen trượt ra từ khe hở ngón tay của Tể Tể.

Bạn nhỏ Bạc Niên sững sờ mà nhìn, cậu bé vô thức lên tiếng.

“Tể Tể, nó... nó... nó chạy rồi.”

Tể Tể nhìn Bạc Niên không khóc nữa thì thở phào, bé dùng giọng nói non nớt giải thích.

“Không sao, có kết giới, nó sẽ không chạy ra được đâu!”

Hiển nhiên búp bê vu cổ không phát hiện ra kết giới, sau khi đụng vào vách tường xung quanh mà không thể rời khỏi, con búp bê khủng bố vốn đang tỏa âm khí toàn thân chợt rơi nước mắt máu (huyết lệ) từ trong hốc mắt, nó há cái miệng lộ ra toàn miệng đều là răng nanh rồi xông về phía Bạc Dịch Ninh một cách hung hãn.

Bạn nhỏ Bạc Niên hoảng sợ hét to: “Cha ơi!”

Cố Thích Phong và Bạc Dịch Ninh bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa tới sững sờ, thậm chí còn quên cả tránh né.

Bách Minh Tư ném một lá bùa đuổi quỷ ra, bùa còn chưa đụng vào con búp bê vu cổ đó, con búp bê đó đã bị Tể Tể dùng một tay đập vào vách tường thang máy, sau đó nó trượt xuống rơi trên mặt đất.

“Vốn muốn giữ mày lại để đưa cho bạn Tể Tể chơi, nhưng mày không biết điều như vậy, xem Tể Tể thu phục mày như thế nào đây!”

Lời vừa dứt, Tể Tể ngồi xổm xuống, bé lại đập con búp bê vu cổ vẫn còn muốn chạy trốn kia lên trên cửa.

“Hừ! Không thấy quan tài không đổ lệ!”

Bé dùng hai tay liên tục, con búp bê vu cổ kia gần như là không ngóc đầu dậy nổi.

Tể Tể không hề dừng lại, bé rất tức giận.

Bé ngồi xổm trên mặt đất, xách con búp bê vu cổ lên.

“Cắn người đúng không, Tể Tể nhổ sạch răng của mày!”

Cậc cậc cậc, Tể Tể bắt đầu dỡ răng của búp bê vu cổ ra.

“Rơi nước mắt máu hù dọa người khác đúng không, Tể Tể móc con mắt của mày! Hốc mắt đen ngòm rồi mày sẽ không thể chảy nước mắt máu dọa người được nữa!”

Rắc!

Rắc!

Tể Tể móc con mắt của búp bê vu cổ ra một cách vô cùng thành thạo.

Nhìn búp bê vu cổ đã hoàn toàn không còn năng lực dọa người nữa, ánh mắt của Tể Tể đặt lên trên bụng nó.

“Nếu không trực tiếp làm thành xác ướp chơi đi, dù sao cũng chỉ là chuyện móc sạch bụng ra thôi! Cái đó Tể Tể biết làm!”

Nhưng mà búp bê vu cổ quá nhỏ, Tể Tể lo lắng sẽ ngộ thương tới các bộ phận khác, vì vậy bé trực tiếp dùng sức mạnh biến búp bê vu cổ trở thành thân thể lớn không khác bé lắm, sau đó bắt đầu mổ bụng búp bê đó giống như bên cạnh không có người.

Búp bê vu cổ chết không nhắm mắt: “...”

Cố Thích Phong Bạc Dịch Ninh Bạc Niên và Bách Minh Tư đứng ở bên cạnh nhìn thấy tất cả: “...”

****2:

Tể Tể làm việc vô cùng nhanh chóng, hơn nữa trước đó bé cũng đã từng nổ tung nên khi móc bụng của búp bê vu cổ thì ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm.

Không tới một phút, búp bê vu cổ đã bị bé đào rỗng, chẳng qua là bé không biết may lại.

Lãng phí sức mạnh may vá lại cho con búp bê vu cổ này làm Tể Tể cảm thấy rất lãng phí.

Bé nghĩ nghĩ, nhìn trái ngó phải, rồi lúc này mới nhớ ra nơi này không chỉ có một mình bé.

Thế là bé ngẩng đầu lên, dùng giọng nói non nớt hỏi Cố Thích Phong đang cách bé gần nhất.

“Chú Cố ơi, chú tới may lại giúp Tể Tể với, Tể Tể không biết làm!”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free