Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 402
“Tể Tể à…”
Minh Vương thở dài một hơi, ông xoa xoa cái đầu tròn nhỏ của con gái cưng.
“Chúng ta mau mau đi nhà trẻ thôi.”
Tẻ Tể lại mê mang: “Cha ơi, Tể Tể đang nói chuyện của dì Trương mà, cha, cha đang có ý chuyển dời đề tài ạ?”
Khóe miệng Minh Vương giật giật, trong lòng nghĩ con gái cưng còn biết cả chuyển dời để tài à.
Ông ôm bé lên, tầm nhìn của cha con hai người ngang bằng nhau.
“Tể Tể, cha không chuyển đề tài, cha chỉ muốn để Tể Tể biết tính quan trọng của bằng tốt nghiệp nhà trẻ thôi.”
Hai mắt của Tể Tể viết to hai vòng nhang muỗi.
Minh Vương thật sự không nhịn được nữa nên giải thích với con gái cưng.
Tể Tể, con lên nhà trẻ, rồi lấy được bằng tốt nghiệp nhà trẻ thì sẽ biết thôi, loại tồn tại tới tuổi này như cha con và người bình thường đã hơn năm mươi tuổi còn có chồng như dì Trương sẽ không có chút xíu xiu khả năng nào cả!”
Tể Tể không hiểu gì cả: “Tại sao ạ?’’
Minh Vương nói: “Con đã từng thấy tổ tông và tiểu bối của không biết bao nhiêu đời sau kết hợp với nhau chưa?”
Tể Tể nghĩ một cách cẩn thận, sau đó quả quyết lắc đầu.
“Chưa từng thấy ạ!”
Cuối cùng Minh Vương cũng thở phào nhẹ một hơi, ông lại xoa xoa đầu nhỏ của con gái cưng.
“Tể Tể, ngày mai cha sẽ giúp con tìm một nhà trẻ mới.”
Còn có, lúc về ông nhất định phải xách Mạnh Bà qua trừng phạt một trận, bình thường toàn dạy mấy thứ linh tinh gì không biết nữa?
Bởi vì còn phải mở họp, Minh Vương ôm con gái cưng đi vào phòng của con gái.
Sau khi dặn dò con gái cưng mấy câu, ông trở về địa phủ từ trong phòng bé.
Cùng lúc đó, cửa phòng Tể Tể bị gõ vang, từ ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm thấp của cha nuôi.
“Tể Tể, con có đang ở trong phòng không?”
Tể Tể vội vàng xuống khỏi ghế sô pha, lanh lợi đi ra mở cửa.
“Cha nuôi!”
Sau khi cửa mở ra, Hoắc Trầm Lệnh vô thức cúi người xuống ôm Tể Tể dưới đất lên, ánh mắt ông nhanh chóng nhìn quanh cả phòng ngủ, không nhìn thấy Minh Vương đâu.
“Tể Tể, cha Minh Vương của con đâu rồi?”
Tể Tể cười ha ha: “Cha, cha Minh Vương trở về mở họp rồi, cha nói mở họp xong sẽ lập tức trở lại ạ.”
Hoắc Trầm Lệnh ha một tiếng: “Anh ta sợ đám người cha nói anh ta không biết nuôi con à?”
Tể Tể: “…”
Tể Tể lập tức ôm lấy cổ cha nuôi ở nhân gian, bé dùng giọng nói non nớt giải thích giúp cha Minh Vương.
“Cha ơi, cha Minh Vương biết nuôi Tể Tể mà, chẳng qua cha Minh Vương bận quá, hơn nữa sức khỏe của Tể Tể rất tốt, bóp không hỏng ngã cũng không hỏng đâu ạ.
”
Cha nuôi Hoắc: “…”
Sợ cha nuôi không vui, Tể Tể lại lập tức thơm thơm cha nuôi.
“Cha không cần lo cho Tể Tể đâu, từ nhỏ cha Minh Vương đã ôm Tể Tể như vậy rồi, Tể Tể quen lắm, cũng rất vui ạ.”
Cha nuôi Hoắc: “…”
Vậy nên là từ nhỏ đã quen bị xách rồi nên mới không cảm thấy có vấn đề gì hả?
Có người cha ruột như thế này, Tể Tể có thể an toàn lớn được tới giờ đúng là toàn nhờ vào mạng lớn!
Cha nuôi Hoắc càng không hài lòng về Minh Vương hơn.
Vì không để Tể Tể khó xử, ông che giấu tâm trạng một cách cẩn thận.
“Ừ, cha biết rồi, Tể Tể quen là được.”
Còn chuyện dạy Minh Vương nuôi con như thế nào thì là chuyện của người lớn bọn họ, Tể Tể không cần dính vào, càng không cần biết tới.
Tể Tể nhớ tới chú hai, chú út và anh Tư Lâm.
“Cha ơi, chú út và anh Tư Lâm còn ổn không ạ?”
Thấy Tể Tể lo lắng cho mấy người Trầm Vân, trái tim của cha nuôi Hoắc trở nên vô cùng mềm mại.
“Tể Tể yên tâm, bọn họ đều rất ổn.”
Trên thực tế, Hoắc Trầm Huy và Hoắc Tư Lâm đã thanh tỉnh lại vì bị người nhà mẹ đẻ Vương Ngọc Linh tố cáo nên đã theo Hùng Kỳ tới cục cảnh sát một chuyến.
Phía Từ Lạc bên kia, chú Cố và Bạc Dịch Ninh dắt theo Bạc Niên vẫn ở còn ở cục cảnh sát, bởi vì án của Vương Ngọc Linh tạm thời còn nhiều điểm đáng ngờ, Từ Lạc là người hiềm nghi cũng không thể rời đi.
Bây giờ ông định tới cục cảnh sát thêm một chuyến, sợ người cha không đáng tin cậy kia của Tể Tể sẽ lặng yên không một tiếng động dẫn Tể Tể đi, cho nên ông tới đây đón Tể Tể đi cùng.
“Cha định tới cục cảnh sát đón chú Cố của con, Tể Tể có muốn đi cùng không?”
Tể Tể nghĩ hẳn là cha Minh Vương sẽ không trở về quá sớm, thế là bé gật đầu một cách đáng yêu.
“Tể Tể đi với cha ạ.”
Cha con hai người vừa tới cổng cục cảnh sát thì nghe thấy tiếng một bà lão hơn bảy mươi tuổi đang gào mắng ở cổng.
“Hoắc Trầm Huy, tên táng tận lương tâm nhà anh! Chỉ vì con gái tôi không chịu ly hôn với anh, thế mà anh lại liên thủ với con trai ruột cùng nhau giết nó!”
Xung quanh có không ít phóng viên, nhìn thấy Hoắc Trầm Lệnh ôm một đứa nhỏ xuống xe, bọn họ lập tức vây hai người lại nhưng lại bị các vệ sĩ đi theo ngăn lại.
Các phóng viên giơ micro về phía ông nói to: “Hoắc tổng, xin hỏi ngài biết bao nhiêu về việc anh trai và cháu trai ngài cùng nhau giết chết cô Vương Ngọc Linh một cách tàn nhẫn rồi phân thây vứt xác?”
“Hoắc tổng, nghe nói ngài và người vứt xác Từ Lạc có quen biết. Hơn nữa Từ Lạc đã từng ở trang viên nhà họ Hoắc một khoảng thời gian, xin hỏi là ngài đã sắp xếp Từ Lạc giúp anh trai Hoắc Trầm Huy của ngài vứt xác sao?”