Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 390
Hoắc Tư Lâm: “……”
Đây là nội chiến à?
Vậy mẹ của anh có phải được cứu rồi không?
Hoắc Tư Lâm ôm Tể Tể vội vàng xông vào căn phòng kế bên, chứng từ nhà đất lẫn trang sức đắt tiền của mẹ anh đều vẫn còn trong phòng, chỉ có đều người lại không thấy đâu.
Tể Tể biết Hoắc Tư Lâm đang tìm cái gì, cái miệng nhỏ mấp máy, lộ rõ vẻ do dự.
Lúc anh cả, anh hai và anh ba biết mẹ đã không còn nữa cũng đều khóc rất thảm.
Tể Tể cho rằng anh Tư Lâm đi qua đó, có lẽ sẽ nói động được đến mẹ anh.
Chỉ cần mẹ của anh Tư Lâm rời khỏi Cốc Hưng Bác, có khí vận của anh Tư Lâm, thì ít nhiều gì mẹ của anh cũng sẽ được lợi, cách đến địa phủ để báo danh cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là không ngờ tới mọi thứ lại thay đổi nhanh tới như vậy, hơn nữa lại còn thảm thương đến thế.
Hoắc Tư Lâm vô cùng bất an mà cúi đầu, lại nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tể Tể đang ở trong lòng, đôi tay vô thức mất không chế mà ôm chặt lấy bé.
“Tể Tể, mẹ của anh, bà ấy……”
Câu nói kế tiếp bị Hoắc Tư Lâm nuốt ngược trở lại.
Nhìn sắc mặt lo lắng của Tể Tể, anh đã hiểu.
Mẹ anh đã không còn trên đời nữa……
****5:
Sau khi Hoắc Trầm Vân nhận điện thoại của bà Hoắc liền lập tức chạy tới tiểu khu Khai Vân nơi Hoắc Tư Lâm đang ở. Nhìn thấy xe cứu thương dưới lầu vẫn còn chưa đi, anh bất chấp mọi thứ mà chạy thẳng vào trong.
Thang máy không mở được, anh chỉ đành thở hồng hộc leo thang bộ, một hơi xông thẳng lên tầng mười hai, cả người Hoắc Trầm Vân ướt đẫm mồ hôi.
Một bước cũng không dám dừng, cứ vậy xông thẳng vào phòng của Hoắc Tư Lâm.
Lúc đi qua cửa thang máy, anh liền nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ra ra vào vào thang máy, anh cho rằng Tư Lâm cũng ở đấy, nên vội vàng đi lên.
“Chờ một chút, tôi là người nhà của người bệnh.”
Tên bác sĩ mặc áo blouse trắng giống như không nghe thấy lời anh nói, dáng vẻ vô cùng lo lắng mà xông vào hướng thang máy.
Hoắc Trầm Vân lại lần nữa lên tiếng: “Chào anh, tôi là người nhà của người bệnh, xin hỏi cháu trai Tư Lâm của tôi thế nào rồi?”
Hoắc Trầm Vân chạy tới, vừa đúng lúc muốn vọt vào trong lại phát hiện ra trong thang máy ngoại trừ tên bác sĩ mặc áo blouse trắng này ra thì phía sau không có ai khác.
“Anh……”
Ngược lại bác sĩ giống như không nghe thấy anh nói, vọt vào rồi lại lao ra, hoặc vây quanh thang máy chạy như điên……
Hoắc Trầm Vân nhìn thấy cũng không hiểu ra sao, trong lòng vẫn thấy lo lắng cho tình huống của cháu trai, anh không nhiều lời thêm nữa, xoay người chạy thẳng về hướng phòng.
Cửa phòng rộng mở, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cháu trai đang đưa lưng về phía mình.
Nháy mắt, Hoắc Trầm Vân mừng như điên.
“Tư Lâm, thật tốt quá, cháu không sao.”
Lúc đến trước mặt cháu trai, Hoắc Trầm Vân mới nhìn thấy cháu gái nhỏ được cháu trai ôm trong lòng.
“Tể Tể, cháu đến lúc nào vậy? Cháu đến đây cùng ai?”
Tể Tể liếc nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của Hoắc Tư Lâm, lại nhìn chú út quần áo ướt đẫm mồ hôi, bé liền lên tiếng.
“Chú út, Tể Tể vừa mới đến được một lát, đúng lúc nhìn thấy hai tên bác sĩ giả này muốn khiêng anh Tư Lâm đi.”
Hoắc Trầm Vân nhìn theo hướng mà Tể Tể đang nhìn, lúc này mới phát hiện trên mặt đất vẫn còn một người mặc áo blouse trắng đang té xỉu.
“Bác sĩ giả?”
Tể Tể gật đầu: “Dạ! Bọn họ tiêm vào người anh Tư Lâm loại thuốc khiến anh ấy ngất xỉu, à, còn có thêm một loại thuốc khác nữa. Sau đó chuẩn bị khiêng anh Tư Lâm đi, nếu anh Tư Lâm bị bọn họ mang đi thì sẽ mất mạng.”
Hoắc Trầm Vân vừa nghe là bác sĩ giả liền biết mọi chuyện không đơn giản, liếc nhìn tên bác sĩ giả đang ngất xỉu trên mặt đất, anh liền hung hăng đá một chân vào eo của đối phương.
Đối phương đã hôn mê sâu, nhưng vẫn theo bản năng hừ một tiếng, cơ thể bởi vì đau đớn liền bất giác run rẩy .
“Tể Tể chờ một chút, chú út sẽ lập tức báo cảnh sát.”
Hoắc Trầm Vân còn chưa kịp lấy điện thoại ra, dưới lầu đã truyền đến tiếng còi của xe cảnh sát.
Đồng thời còn truyền đến cả tiếng còi xe cứu thương 120.
Hoắc Trầm Vân ngẩn người, nhanh chóng đi đến bên ban công nhìn xuống.
Nhìn thấy xe cảnh sát lẫn xe cứu thương bên dưới hầu như đồng thời đến cùng một lúc, anh quay đầu hỏi Tể Tể.
“Tể Tể, là cháu báo cảnh sát à?”
Tể Tể lắc đầu: “Không phải Tể Tể, Tể Tể chỉ tới cứu anh Tư Lâm thôi ạ.”
Hoắc Trầm Vân chau mày, lúc anh cảm thấy việc này càng lúc càng phức tạp, thì Hoắc Tư Lâm bỗng hít sâu một hơi, cậu thiếu niên cao lớn trong sáng nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ cứ vậy tuôn rơi, bên trong giọng nói tràn ngập cay đắng.
“Là người của mẹ cháu bảo người ta báo cảnh sát, bà ấy đã bị Cốc Hưng Bác lừa rồi!”
Tuy Tể Tể không biết đã xảy chuyện gì, nhưng bé có thể nhìn ra vận đen trên người Hoắc Tư Lâm, phỏng chừng việc này vẫn chưa xong.
Hơn nữa bé còn nhìn thấy trên nóc xe vận tải của chú Từ có một luồng quỷ khí, hoàn toàn không phải mẹ của anh Tư Lâm, nhưng thi thể bên trong lại là mẹ của anh ấy.
Dựa theo thủ đoạn trong quá khứ của Cốc Hưng Bác, quỷ hồn của mẹ anh Tư Lâm hẳn là bị ông ta tiễn đi.