Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 336

“Trò chơi kinh dị sắp bắt đầu rồi!”

Bé đạp nước trong hồ mấy cái, sợ thời gian mất tích quá dài sẽ làm cho mấy người chú Trương Tề lo lắng nên Tể Tể mau chóng bơi đến bờ hồ rồi trèo lên, sau đó bé đi men theo đường tới mà đi về.

Đi rồi lại đi rồi không biết đã đi vào trong khu rừng nào mất rồi.

Tể Tể: “…”

Thôi bỏ đi!

Bước đầu tiên dọa mấy người này bắt đầu từ việc đuổi theo tên người xấu “vứt xác” phía trước vậy.

Tể Tể nhếch nhiệng lộ ra nụ cười vừa hưng phấn vừa mong đợi.

“Chú xấu xa, đừng ném Tể Tể xuống mà ~~~”

Tể Tể vừa kéo dài âm thanh vừa tự mang lên nụ cười quái dị âm u của quỷ Địa Phủ khi đi dọa người, hai chân bé bay lên, bay đuổi theo người xấu “vứt xác”.

Người đàn ông “vứt xác” tưởng là mình đã nghe lầm rồi.

Dù sao trước khi ném đứa nhỏ kia vào trong hồ đối phương đã xác định đứa nhỏ này vì hít phải một lượng lớn thuốc an thần nên đã cách cái chết không đau đớn không còn xa nữa.

Cả đường đi hô hấp của con bé càng ngày càng nhẹ, đến lúc gã vứt người vào trong hồ thì con bé gần như đã không còn hô hấp.

Chứ càng đừng nhắc tới sau khi ném vào hồ gã còn ngồi ở bên hồ đợi tới mười phút.

Tuyệt đối không thể còn sống được.

“Chú “vứt xác”, đừng ném Tể Tể đi mà, ném Tể Tể đi thì Tể Tể về nhà thế nào được ~~~ ha ha ha…”

“Tể Tể buồn ngủ quá ~~ chú “vứt xác”, chú cõng Tể Tề về được không?”

Người đàn ông “vứt xác” vừa ngồi lên xe máy thì nghe thấy giọng nói càng ngày càng gần đó, sau đó gã bị dọa tới lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống.

Gã quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy đứa nhỏ bị mình ném xuống dưới hồ mười phút cũng không có động tĩnh gì bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở lối đi dạo sau lưng mình, con bé đang mở miệng cười toe toét nói chuyện với gã.

“Chú “vứt xác”, mau cõng cháu với~”

Người đàn ông “vứt xác”: “A a a a… có quỷ!”

Người đàn ông bị dọa không nhẹ, gã dùng cả tay cả chân bò lên trên xe máy nhưng đạp máy mấy lần cũng không đạp được, trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tể Tể tiếp tục nói chuyện bằng giọng u ám, giương mặt nhỏ biến thành màu trắng bệch chỉ có người chết mới có…

“Chú “vứt xác”, Tể Tể đuổi kịp chú rồi~~~ ha ha ha…”

Người đàn ông run rẩy toàn thân, tay càng không nắm chắc được tay lái.

“Mày… mày đừng qua đây…”

Tể Tể càng dựa càng gần hơn, bé còn cố ý lồi con ngươi ra bên ngoài, lộ ra con ngươi màu đỏ như máu.

“Nhưng mà chú vứt xác ơi, cháu không đi qua thì về nhà thế nào được?”

Người đàn ông “vứt xác” bị dọa tới sắp mất hồn mất vía, nhưng ngay khi cúi đầu, gã đột nhiên nhìn thấy ở dưới mặt đất có hai cái bóng.

Một cái là của gã, một cái là của… đứa nhỏ đằng trước mặt.

Không phải ma quỷ không có bóng sao?

Người đàn ông ‘vứt xác’ thanh tỉnh lại, bây giờ là ban ngày ban mặt, quỷ từ đâu tới được chứ?

Người đàn ông “vứt xác” ổn định lại trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, gã lấy một con dao gọt trái cây ra đâm một cái vừa độc vừa mạnh về phía cổ của Tể Tể.

Cái đâm đó vừa ác vừa mạnh.

Giống như cắt rau hẹ, nửa bên cổ của Tể Tể bị cắt đứt, đầu rũ xuống treo ở phía sau.

Người đàn ông ‘vứt xác’ thở phào một hơi, nhìn thấy cơ thể bị ngã trên mặt đất của Tể Tể, gã trực tiếp đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất.

“Mẹ nó! Dọa chết ông đây rồi, thế mà dám giả quỷ dọa người, lát nữa ông đây chặt mày thành mười tám miếng ném xuống cống cho chuột ăn!”

Giọng nói vừa mềm mại vừa mang theo u ám của Tể Tể đang cố ý nằm trên mặt đất vang lên.

“Chặt thành mười tám khối ạ, chú ‘vứt xác’ xem xem, là mười tám khối thế này đúng không?”

Người đàn ông “vứt xác” vô thức nhìn qua, gã nhìn thấy không biết từ lúc nào đầu của đứa nhỏ kia đã bay lên, mà cơ thể ngã trên mặt đất từ cổ tới chân đã chia đều ra thành mười tám đoạn nhỏ.

Người đàn ông ‘vứt xác’: “…”

Tể Tể dồn con ngươi đỏ máu sắp rơi ra khỏi hốc mắt về phía gã.

“À! Không thích hả, vậy thế này thì sao?”

Bụng của bé vẫn hoàn chỉnh, cánh tay rồi chân nứt ra cậc cậc, vừa đúng nứt thành mười sáu đoạn nhỏ, cộng thêm bụng và đầu thì tròn mười tám đoạn.

Người đàn ông ‘vứt xác’: “…”

Tể Tể thấy người đàn ông không phản ứng lại thì lại cười ha ha bắt đầu đổi tiếp.

“À! Nếu không thì thế này?”

Người đàn ông ‘vứt xác’ :”…”

Thấy hồn vía người đàn ông ‘vứt xác’ sắp bay ra, cái đầu nhỏ của Tể Tể bay qua, xô thẳng hồn phách sắp bay ra của người đàn ông này trở về thân thể.

“Chú ‘vứt xác’, không thể xuất hồn ra đâu, chết thình lình như vậy thì đâu còn thú vị nữa!”

Người đàn ông ‘vứt xác’ nhìn đứa nhỏ có cơ thể nứt vỡ thành mười tám khúc nhưng vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với gã thì phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.

“… A a a a… quỷ a a a!”

Không biết gã lấy đâu ra sức lực mà bò dậy khỏi mặt đất rồi cưỡi lên xe máy, hoảng sợ không nhìn đường mà cứ thế lái về phía trước.

Tể Tể nhìn về hướng gã chạy đi thì không nhịn được cười quái dị rồi nhắc nhở.

“Hi hi hi ~~~ Chú ‘vứt xác’, sai rồi, bên đó là hồ nước, không phải đường về nhà đâu~~~”

Một tiếng rầm vang lên, cho dù đã cách rất ra rồi nhưng Tể Tể vẫn có thể nhìn thấy một vòng bọt nước rất lớn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free