Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 332

****0:

Sắc mặt ba người Nhiếp Vĩ đều sầm lại.

Trương Tề gào lên giận giữ: “Có ai nói như anh à? Đây là chuyện của một chiếc xe à? Nếu như không phải chúng tôi may mắn thì chúng tôi đã rơi hết xuống đấy rồi, anh có nhìn thấy không, trên xe của chúng tôi còn có một đứa nhỏ ba bốn tuổi đấy!”

Hồng Ba tiếp lời: “Chơi chết chúng tôi, anh coi anh là ai? Xã hội pháp trị, anh muốn lên trời chắc?”

Tể Tể gật mạnh đầu: “Chú xấu xa, chú uống rượu lái xe, còn đụng vào xe chúng cháu, chú phải xin lỗi, bồi thường tiền!”

Còn chơi chết bọn họ, Tể Tể chỉ coi là đang nghe chuyện cười.

Ba người bạn của Phương Thạch cũng xuống xe đi qua, từng người ai cũng tai to mặt lớn, kiêu căng ngạo mạn.

“Đã nói rồi, không phải là không có chuyện gì à? Kỹ thuật lái xe của mình không tốt bị rơi xuống rãnh sâu lại còn trách cứ lên người chúng tôi à?”

“Đúng thế! Cho dù có rơi xuống thì cũng là đáng đời!”

Trương Tề tức tới khí huyết dâng trào: “Mấy người…”

Nhiếp Vĩ khá bình tĩnh: “Đừng ra tay, ra tay trước đến lúc đó chúng ta lại từ có lý trở thành vô lý, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Ba người kia và Phương Thạch nghe vậy thì cười to ha ha.

“Đúng đúng đúng! Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Ông đây nói cho bọn mày biết, đừng nói là cảnh sát tới, cho dù là trưởng huyện tới cũng phải kính cẩn lễ phép với ông đây đấy!”

Tể Tể nhìn thấy đám mây đen nhỏ trên đầu mấy người này dần trở nên lớn hơn thì hừ một tiếng.

“Mấy chú say rượu, nếu như bây giờ mấy chú xin lỗi bọn cháu, bồi thường cho chú Nhiếp thì việc này đến đây là kết thúc, nếu như các chú tiếp tục ỷ thế hiếp người thì nhất định sẽ rất thê thảm!”

Bốn người Phương Thạch đã uống không ít, thấy mấy người này vẫn còn sống bọn họ lại càng phách lối hơn.

Lời của một đứa nhỏ làm một tên trong số đó bốc lửa giận cao ba trượng.

“Trẻ con cút qua một bên cho ông! Nếu không bây giờ ông đây ném mày xuống dưới!”

Tể Tể hếch cằm: “Vậy chú ném đi!”

Người đàn ông nói lời dọa dẫm: “…”

Người đàn ông nhìn Phương Thạch và hai người anh em khác của mình rồi mang theo khí thế hùng hổ đi về phía Tể Tể.

Lúc Nhiếp Vĩ ôm lấy Tể Tể định dùng chính sách an ủi để ổn định bốn người kia lại, Tể Tể trượt xuống khỏi ngực anh ta.

“Tể Tể!”

Tể Tể quay đầu nhìn chú Nhiếp: “Chú Nhiếp không cần phải sợ, bọn họ không xách được Tể Tể đâu!”

Mấy người Phương Thạch đã đến trước mặt Tể Tể, Nhiếp Kỳ, Hồng Ba và Trương Tề đồng loạt bước lên trước muốn bảo vệ bé, nhưng bây giờ dù bọn ho bước lên trước thế nào thì cũng thấy không thể bước đi được.

Ba người nhìn nhau, sốt ruột tới toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

Nhiếp Vĩ: “Tể Tể!”

Trương Tề: “Bọn mày tránh ra, con bé mới bao nhiêu tuổi, bọn mày còn so đo với một đứa nhỏ nữa à?”

Hồng Ba: “Tể Tể, mau nói xin lỗi đi!”

Tể Tể gật đầu: “Chú Hồng nói đúng, mấy người các chú mau nói xin lỗi đi!”

Nhiếp Vĩ Trương Tề Hồng Ba: “…”

Thế này sợ là không đợi được cảnh sát đến thì bốn tên quỷ rượu này đã ra tay với Tể Tể mất rồi.

Lúc ba người nóng lòng sốt ruột, người đàn ông bên cạnh Phương Thạch đã xách lấy cổ áo của Tể Tể, sau đó nhấc lên trên.

Kết quả nhấc không được.

Người đàn ông nhíu mày, dùng sức thêm lần nữa, nhưng vẫn không nhấc được.

Người đàn ông vốn chỉ đang dùng một tay dứt khoát đưa hai tay cùng dùng sức, kết quả đứa nhỏ trước mặt vẫn không chút nhúc nhích.

Người đàn ông: “…”

Tể Tể ngẩng đầu nhỏ lên nhìn đối phương, dùng giọng nói non nớt nhắc nhở.

“Chú xấu xa, cố lên nhé!”

“Dùng sức nào!”

“Mau dùng sức nào!”

Người đàn ông xấu xa: “…”

Hai người anh em phía sau người đàn ông kia đồng loạt tiến lên, ba người hợp lực ra tay.

Trương Tề Hồng Ba đi vòng vòng tại chỗ, bọn họ không biết tại sao đột nhiên không đi qua được, rõ ràng trước mặt bọn họ không có gì cả.

Nhiếp Vĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này anh ta là người bình tĩnh nhất ở đây.

“Đừng sốt ruột, nhìn Tể Tể… có vẻ rất thành thạo việc này.”

Trương Tề và Hồng Ba đồng loạt nhìn qua, phát hiện đúng thật.

Cộng ba người đàn ông khỏe mạnh lại đoán chừng lên tới 200kg, vậy mà lại không nhấc nổi một đứa nhỏ chỉ ba bốn tuổi.

Phương Thạch đang hút thuốc, thấy ba người anh em của mình đều đầu đầy mồ hôi mà đứa nhỏ kia thì đang ngẩng cười híp mắt nhìn bọn họ, bảo bọn họ cố lên thì nhất thời lửa giận xông thẳng lên não.

“Không xách lên được thì trực tiếp đạp xuống không phải là xong rồi à?”

Ba người đàn ông: “Đúng nhỉ! Đạp!”

Trương Tề Hồng Ba và Nhiếp Vĩ đều không bình tĩnh được nữa: “Tể Tể!”

Tể Tể quay đầu lại dùng giọng nói non nớt mềm mại an ủi ba chú: “Chú Trương chú Hồng chú Nhiếp không cần phải lo lắng, bọn họ không đạp tới cháu được đâu!”

Lời của Tể Tể vừa dứt, một chân của Phương Thạch đã đạp tới trước ngực bé.

Dường như anh ta muốn phát tiết hết những sự độc ác bực bội trong mắt mình ra theo cú đá này nên đã dùng lực rất lớn, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới đứa nhỏ này còn nhỏ, rất có thể sẽ bị một đá này của anh ta mà rơi xuống rãnh sâu bên dưới.

Trương Tề Hồng Ba và Nhiếp Kỳ đều bị dọa tới trợn to mắt.

“Tể Tể! Cái đám súc… hả?”

Chân của Phương Thạch còn cách ngực Tể Tể khoảng một ngón tay thì đột nhiên bị một bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy mắt cá chân.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free