Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 309

Câu trả lời của cha Minh Vương chính là lời ít ý nhiều.

"Đang bận!"

Sau đó cắt đứt liên hệ.

Tể Tể: "......"

Vâng ạ!

Cha Minh Vương bị thương, lực lượng không còn được như lúc trước, so với trước kia thì chắc là càng bận rộn hơn, bé cũng có thể hiểu được.

Nghĩ đến đây, Tể Tể không kịp chờ muốn trồng tóc ngay lập tức.

Trồng xong sớm thì càng sớm mở được cửa Địa Phủ để cha Minh Vương có thể trở về.

Trên xe không trồng tóc được, sẽ lại hù dọa đến chú út.

Cho nên Tể Tể chịu đựng, cố gắng chờ đến lúc về trang viên nhà họ Hoắc mới làm.

Sau khi trở về, Hoắc Trầm Vân đưa Tể Tể lên lầu rửa mặt, anh cũng đi về phòng rửa mặt, sau đó lại gọi Tể Tể xuống lầu dùng bữa.

Người giúp việc chuẩn bị bữa sáng cực kỳ phong phú, biết Tể Tể rất thích ăn thịt, cho nên cho dù là bữa sáng, cũng có rất nhiều thịt.

Hoắc Trầm Vân, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy các loại thịt, vẻ mặt đều trở nên rất khó tả.

Chỉ có Tể Tể là vẫn bình thường, nhìn thấy là nuốt nước miếng ừng ực.

"Thật là nhiều đồ ăn ngon!"

Hoắc Tư Cẩn mím môi, cười dỗ Tể Tể.

"Nhiều đồ ăn ngon, Tể Tể ăn nhiều một chút nhé."

Tể Tể cười khúc khích: "Chú út, anh cả, anh hai, anh ba cũng ăn nhiều vào nhé!"

Bàn tay nhỏ đưa lên lấy bốn cái sandwich có rất nhiều thịt ở trước mặt, dùng hai cái tay nhỏ bưng lên đưa mỗi người một cái.

Hoắc Trầm Vân, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần: "......"

Hoắc Trầm Vân lập tức đưa lại sandwich cho Tể Tể.

"Tể Tể ăn đi, chú út ăn cháo rau quả là được rồi."

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cũng trả lời theo:"Đúng thế, Tể Tể ăn đi, anh cả (anh hai) (anh ba) muốn uống cháo rau quả trước."

Người giúp việc hơi sửng sốt: "Mọi người …hôm nay cháo là cháo gà hầm nấm thông, muốn uống cháo rau xanh thì tôi lập tức đi hầm ngay, có điều là cần phải chờ một thời gian."

Bốn chú cháu cùng nhau gật đầu: "Không sao, bao lâu cũng có thể chờ!"

Tể Tể khó hiểu nhìn bốn người, nhanh chóng xử lý sandwich trong tay, sau đó mới hỏi.

"Chú út, anh cả, anh hai, anh ba, mọi người không đói bụng à?"

Bốn chú cháu: "Tạm thời vẫn chưa đói!"

Tể Tể cũng không nghĩ nhiều, trong lòng vẫn còn có chuyện lo lắng nên tốc độ ăn cũng rất nhanh.

Một bàn lớn đồ ăn sáng, cuối cùng không còn lại bao nhiêu.

Nhưng mà dựa theo quan sát hàng ngày của bé thì tuyệt đối đủ cho chú út và ba người anh ăn.

A, nếu cha trở về ăn cũng đủ nữa.

Ăn uống no đủ, Hoắc Tư Cẩn cẩn thận lau miệng cho em gái.

"Tể Tể đi lên lầu ngủ không?"

Tể Tể lắc đầu: "Không ngủ được, Tể Tể muốn về phòng trồng tóc!"

Hoắc Tư Cẩn cũng nhớ tới chuyện này: "Vậy anh cả đi chung với em."

Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần cũng gật đầu: "Chúng em cũng đi hỗ trợ."

Còn Hoắc Trầm Vân thì muốn đi ra ngoài: "Chú út có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về cũng sẽ giúp Tể Tể trồng tóc nhé."

Tể Tể lắc lắc bàn tay nhỏ: "Chú út và anh cả, anh hai, anh ba trước tiên cứ ăn cơm đã, ăn no rồi cứ làm việc của mình, khi nào rảnh rỗi thì lại đến giúp Tể Tể trồng tóc."

"Tể Tể lên phòng trồng tóc trước nhé!"

Tể Tể nói xong, từ trên ghế trượt xuống, cơ thể mập mạp cùng đôi chân ngắn đi lung la lung lay giống như người uống say, lật đật đi lên lầu.

Bốn chú cháu: "......"

Hoắc Tư Cẩn lên tiếng: "Dì Trương, dì đem những đồ ăn toàn thịt này đi đi, thời gian sắp tới chúng cháu sẽ ăn chay."

Giọng Hoắc Trầm Lệnh từ bên ngoài phòng ăn truyền đến, mang theo một chút khó hiểu.

"Tại sao lại muốn ăn chay?"

Hoắc An An không cùng dòng máu với nhà họ Hoắc, trừ Tể Tể ra thì tất cả trẻ con của nhà họ Hoắc đều là nam, đều là không thịt không vui.

Bỗng nhiên muốn ăn chay, đây là xảy ra chuyện gì rồi?

Hoắc Trầm Lệnh mang theo nghi vấn bước vào phòng ăn.

Bốn chú cháu cùng nhau chào hỏi, Hoắc Trầm Vân mới quay ra giải thích.

"Anh hai, chủ yếu là cảm thấy thời gian gần đây ăn thịt hơi nhiều, có chút chán ngấy, muốn thử ăn chút thức ăn chay thôi."

Lúc nói chuyện, Hoắc Trầm Vân hướng về phía ba đứa cháu liếc mắt ra hiệu một cái.

Hoắc Tư Cẩn không nói chuyện, Hoắc Tư Tước mím môi cười tủm tỉm, Hoắc Tư Thần kích động.

Đều là người một nhà, cha ruột cho tới bây giờ luôn như núi thái sơn không bao giờ sụp đổ, khuôn mặt luôn luôn không đổi sắc, nếu như cha ruột bị dọa ngất......

A Hiểu rồi!

Thật mong chờ!

Hoắc Trầm Vân cảm thấy rất có khả năng này, liền cười tủm tỉm giải thích.

"Thật ra chủ yếu là vì Tể Tể có thịt nướng để ăn...... Hiện tại, ăn thịt lại không thấy vị gì ngon, mà bé như sợ mọi người ăn mất, giữ gìn giống như bảo bối, muốn giấu đi nên đã đi lên trên lầu rồi!"

Hoắc Trầm Lệnh nhìn bốn người, có chút khó hiểu về chuyện Tể Tể sẽ giấu thịt nướng ở trong phòng ngủ trên lầu, nhưng nghe em trai nói giống như là giấu bảo bối, lại bình thường trở lại.

Tể Tể giữ đồ ăn ngon cho ông, người cha luôn luôn hờ hững, lạnh nhạt nói chuyện, mà lúc này trên mặt, khóe miệng đều đã nhếch lên, ép xuống không được.

"Anh đi lên xem một chút!"

Hoắc Tư Cẩn vừa muốn tằng hắng họng nhắc nhở cha ruột, liền bị Hoắc Trầm Vân, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần đồng thời che miệng lại.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free