Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 289
Còn nhóm người Hùng Kỳ nhìn thấy chính là Trương Quốc Đống và cha con Trương Kế Phong đang ở trong phòng uống rượu, uống một lúc thì cửa phòng bị đá tung ra, Hoắc Trầm Lệnh và hai đứa con trai xông vào, cầm chai rượu lên cứ thế mà đánh bọn họ liên tục.
Trương Quốc Đống và cha con Trương Kế Phong la hét liên hồi, không ngừng cầu xin tha thứ, ba cha con Hoắc Trầm Lệnh cũng không thèm đếm xỉa, mãi cho đến khi ba người Trương Quốc Đống nằm trên mặt đất hít thì nhiều mà thở ra thì ít, ba cha con Hoắc Trầm Lệnh mới chịu dừng tay.
Về sau là các phóng viên chạy đến, ồn ào đặt ra các loại câu hỏi.
Hùng Kỳ xem xong, chân mày nhíu chặt lại, những nếp nhăn dính chặt có thể kẹp chết được con muỗi.
Màn mình máy tính trước mặt ông đưa ra rất nhiều tin tức, Tể Tể thấy có liên quan tới cha, chớp mắt một cái, những tin tức kia tự động phát.
"Hoắc Trầm Lệnh, người nắm quyền điều hành của tập đoàn Hoắc thị mang theo hai con trai đến đánh nhau với anh rể và cháu trai!"
"Lúc ông cụ Trương bị điều tra bỗng nhiên bị đột tử, đều là do Hoắc Trầm Lệnh ở phía sau sai khiến!"
"Có ân oán thù hận gì mà người nắm quyền của gia tộc Hoắc thị lại quay ra tra tấn, giết hại anh rể và cháu trai!!!"
......
Tin tức liên tiếp được phát ra, Tể Tể không biết một chữ nào, nhưng có người dẫnChương trình đã đọc tin tức lên.
Bé nghe thấy thì rất tức giận, gần như muốn cắn rách đầu ngón tay, cố nén thần hồn khó chịu, muốn mở mắt Âm Dương cho Hùng Kỳ.
Cha và các anh của bé đều bị oan uổng!
Bé chuẩn bị hành động thì cửa phòng có tiếng gõ vang, Tiểu Lý bưng hai cốc nước tiến vào, đưa một cốc cho Tể Tể, đồng thời nói chuyện cùng Hùng Kỳ.
"Đội trưởng Hùng, ông Minh, cha của bạn nhỏ này đã tới đây.”
Hùng Kỳ nghiêng đầu nhìn sang, liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai trước đó gặp ở quán bar, có khí thế lạnh lùng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Sắc mặt so trước đó ông nhìn thấy ở quán bar còn muốn tái nhợt hơn ba phần, nhìn làn da trắng bệch như đang bị lạnh, trông rất khiếp người.
Nhưng dung mạo rất xuất sắc, mặc một bộ âu phục màu đen tuyền, bộ âu phục này được may rất tinh xảo, làn da rất trắng đối lập với bộ âu phục màu đen làm lộ ra một chút yếu ớt không thể che giấu.
Trên sống mũi của người đàn ông này vẫn mang theo kính có gọng vàng, đứng ở cửa gần như hòa vào trong bóng đêm.
Nhưng màu môi lại đỏ đậm một cách dị thường, tạo nên độ tương phản rất lớn.
Môi đỏ khẽ mở, Minh Vương bình tĩnh trầm lặng nhìn vào trong phòng, làm cho Hùng Kỳ vô thức đứng lên chào.
"Anh Minh!"
Tể Tể vui vẻ reo lên một tiếng, chạy nhanh về phía cha.
"Cha!"
Minh Vương giương mắt nhìn, thấy con gái nhỏ không có lương tâm đang nện đôi chân ngắn lon ton chạy tới.
Trời ạ…!
Chạy như thế nếu chỉ khâu bị đứt ra…..
Minh Vương tự mình hiểu lấy khả năng khâu vá của mình, vội vàng đi nhanh hơn mấy bước, xoay người tiện tay bế bé vào trong lồng ngực.
Vừa muốn nói chuyện với bé, thì ánh mắt đã rơi xuống vị trí gần chỗ Tể Tể vừa rồi đã ngồi.
Trên mặt bàn có một cốc nước.
Minh Vương nhíu mày, trên khuôn mặt có khí huyết không đủ lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
"Tể Tể, kia là cốc nước của con à?"
Tể Tể lập tức quay đầu nhìn, kết quả tốc độ quay đầu quá nhanh, một sợi chỉ khâu vội vàng không chắc chắn, phát ra tiếng đứt rất nhỏ.
Ngay lúc Hùng Kỳ còn chưa nghe thấy gì, Minh Vương đã đưa tay ra giữ lại gáy của Tể Tể.
"Con uống chưa?"
Tể Tể không hiểu, chuẩn bị lắc đầu lần nữa thì sâu trong đại não truyền đến tiếng minh ngữ cổ xưa của cha Minh Vương.
"Con lại lắc đầu nữa, đầu của con sẽ gãy đấy!"
Tể Tể cứng đờ trong nháy mắt, giữ nguyên tư thế không dám động đậy, lúc nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn nâng bàn tay mũm mĩm lên để che miệng.
Như thế này nhỡ lúc nói chuyện, miệng nhỏ không cẩn thận nứt ra, chú Hùng cũng sẽ không nhìn thấy nhỉ?
"Cha, Tể Tể chưa có uống, là cô xinh đẹp này vừa đưa tới, Tể Tể cảm ơn cô xinh đẹp ạ."
Tiểu Lý cười, nói không cần cám ơn, rất nhanh đã rời đi.
Minh Vương liếc nhìn cốc nước hoa quả, đôi mắt phượng hẹp dài trở nên u ám, hiện ra lệ khí khiếp người.
****6:
Ánh mắt Minh Vương lần nữa nhìn đến Hùng Kỳ, giọng nói trở nên trầm thấp hơn.
"Đội trưởng Hùng, Tể Tể không uống, vậy anh uống đi!"
Rõ ràng là giọng nói nhàn nhạt không có cảm xúc, nhưng sâu trong tiềm thức của Hùng Kỳ lại run lên.
Càng thần kỳ hơn là tay ông cũng không nghe sai khiến, bưng cốc lên đổ vào trong miệng mình.
Hùng Kỳ: "......"
Minh Vương lạnh lùng nhìn xem, trong lòng lại đang tức giận ngút trời.
Đưa con gái ông đến nơi này thì thôi đi!
Đã mang đến đây, còn xém chút bị người mưu hại, không bảo vệ được an toàn còn dám dẫn con gái ông đến, chén nước này anh ta không uống thì ai uống?
Về phần người hạ thuốc......
Môi mỏng của chủ nhân Địa Phủ hơi cong lên, đáy mắt sâu như vực sâu trong Địa Ngục lộ ra nồng đậm sát ý.
Ông đã đích thân tới nhân gian, thế mà lại có người dám lợi dụng tà thuật để hại người, còn có âm mưu hại đến cả con gái của ông!
Cho là ông đã chết rồi sao?
Minh Vương nhìn như bình tĩnh, nhưng thực ra đang dùng ngón tay thon dài cố gắng cầm lấy đầu sợi chỉ, muốn nhanh nối liền lại, nếu không, có thể đầu của con gái sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.