Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 287

Không thể hoảng!

Không thể sợ!

Không phải là chuyện lớn!

Bọn họ không làm gì cả, tại sao phải sợ?

Lúc đầu, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy máu tươi đầy tay thì sắc mặt trắng bệch, nhưng tiếp theo tinh thần đã trở nên rất tỉnh táo, sau đó chậm rãi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía phóng viên ở xung quanh.

Cho dù Hoắc Tư Thần tuổi còn nhỏ cũng nhìn ra trong chuyện này có vấn đề.

Sao trong quán bar lại có nhiều phóng viên như vậy?

Mà còn là ngay lúc cậu và anh họ xảy ra chuyện!

Nghĩ đến chuyện mà nhà họ Trương đã làm đối với nhà bọn họ, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn chằm chằm mấy người họ Trương không có phản ứng, đang nằm trên mặt đất.

Lúc bọn họ nhìn về phía mấy người Trương Quốc Đống đang không rõ sống chết, thì Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên nâng mắt nhìn về phía Cốc Hưng Úc đang đứng đằng sau đám phóng viên.

Cốc Hưng Úc cũng nhìn lại, liền nhấc môi cười cười.

Miệng giật giật, nói mấy chữ, sau đó cười híp mắt bỏ đi.

Hoắc Trầm Lệnh nhìn thấy thì cũng hiểu mấy chữ của đứa em trai hờ kia nói là gì.

"Hoắc Trầm Lệnh, mấy người chết chắc!"

Lúc đầu Cốc Hưng Úc thấy Hoắc Trầm Vân không đến thì rất thất vọng, tự nhiên là phải thay đổi kế hoạch.

Không nghĩ tới Hoắc Trầm Vân không đến, nhưng Hoắc Trầm Lệnh lại mang theo hai đứa con trai tới.

So với diệt trừ Hoắc Trầm Vân, con cá lớn Hoắc Trầm Lệnh này lại tốt hơn dự định nhiều!

Làm cho anh ta vui sướng không nhịn được, vừa đi ra cửa liền cười to.

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

"Ha ha ha!"

Hải đạo trưởng không hổ là đạo trưởng có uy vọng, có danh khí nhất trong giới Huyền môn ở thủ đô, tính toán không lộ chút sơ hở nào!

Nghĩ đến cha con Trương Quốc Đống bị thương nặng có khả năng sẽ chết, Cốc Hưng Úc khẽ hát ngêu ngao, hòa vào trong bóng tối mà rời đi.

Nhóm người Hùng Kỳ rất nhanh cũng chạy tới hiện trường vụ án, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tất cả phóng viên ra ngoài, sau đó phong tỏa hiện trường.

Trương Quốc Đống và cha con Trương Kế Phong vẫn còn hô hấp, nhanh chóng được 120 đưa đi cấp cứu.

Hùng Kỳ biết Hoắc Trầm Lệnh, nhưng Hoắc Trầm Lệnh lại không nhận ra ông ấy.

Chuyện này cũng không ảnh hưởng tới phán đoán của Hùng Kỳ, dù sao địa vị của nhà họ Hoắc ai cũng thấy rõ, trừ phi Hoắc Trầm Lệnh bị điên mới có thể mang theo hai đứa con trai đi giết người ở quán bar đông đúc thế này.

"Ngài Hoắc, tôi là đại đội trưởng Hùng Kỳ."

Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Hoắc Trầm Lệnh!"

Hùng Kỳ gật gật đầu, nhìn Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần, cau mày lại.

Bằng vào trực giác nhiều năm phá án đã nói cho ông biết, vụ án này có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Nhưng tin tức đã truyền ra ngoài, trước tiên ba cha con Hoắc Trầm Lệnh nhất định phải về cục cảnh sát để nhận thẩm tra.

"Ngài Hoắc, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."

Trong suốt quá trình, Hoắc Trầm Lệnh đều rất phối hợp, mãi cho đến lúc chuẩn bị lên xe thì nghe được giọng cuống cuồng vội vàng của Tể Tể từ phía sau lưng truyền đến.

"Cha!"

"Anh hai! Anh ba!"

Sau khi Tể Tể và cha Minh Vương nói chuyện xong, bé lập tức dùng hồn phách bay đi tìm kim khâu và một chiếc áo sơ mi dài tay, sau đó cha Minh Vương giúp bé chắp vá thân thể lại lần nữa.

Đường may của chủ nhân Địa Phủ không dễ nhìn chút nào, cho nên thân hình dưới áo của Tể Tể quả thật rất kinh khủng.

Tất nhiên, chỉ có Minh Vương và Tể Tể biết điều này.

Thân thể của cha Minh Vương rất suy yếu, bé kêu cha Minh Vương nghỉ ngơi tại chỗ, còn bé thì nhanh chóng chạy đuổi theo chú Hùng Kỳ.

Bé nhìn thấy chú Hùng Kỳ liền lên tiếng chào hỏi.

"Chào chú Hùng Kỳ."

Hùng Kỳ nhất thời thấy ngại ngùng, dù sao thì dựa theo quy trình thì hiện tại phải đem ba cha con Hoắc Trầm Lệnh về cục cảnh sát để lập án điều tra.

Tể Tể nhìn ra trên người cha, anh hai, anh ba đều có âm khí của quỷ quái lưu lại, đôi mắt to lập tức trở nên cực kỳ thâm thúy, giọng nói cũng lạnh lẽo.

"Cha, anh hai, anh ba, mọi người bị gài bẫy!"

Hoắc Tư Thần vừa muốn nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh đã bình tĩnh lên tiếng trước.

"Đi tới cục cảnh sát rồi nói sau."

Ở đây là quán bar, nhiều người thì phức tạp.

Có Tể Tể ở đây, cho dù có người muốn dùng tà thuật hại bọn họ lần nữa, bọn họ cũng không sợ!

Nhưng ngược lại là Tể Tể, Hoắc Trầm Lệnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của con gái, hai đầu lông mày nhíu lại chặt hơn.

"Tể Tể, mặt của con......"

Tể Tể!!!

Lúc đầu gương mặt của bé tròn trịa nhiều thịt, nhưng sau khi chắp vá lại thì thịt chỗ gò má lại nhiều hơn một chút, má cũng rộng hơn, cằm nhỏ tròn hơn gọn hơn, nhìn sơ qua giống như là hình nón úp ngược.

Trông bé vẫn mũm mĩm đáng yêu, nhưng Hoắc Trầm Lệnh mẫn cảm vẫn nhận ra có gì đó không ổn.

Tể Tể chột dạ, bé vỗ vỗ gò má trên khuôn mặt nhỏ của mình, vội vàng dùng giọng trẻ con giải thích.

"Cha, Tể Tể không sao, Tể Tể muốn đi cùng cha, anh hai, anh ba tới cục cảnh sát."

Bên cạnh có một cảnh sát trẻ tuổi đã nghiêm khắc quát lớn: "Không được! Đây là án mạng, không phải trò đùa! Sao có thể mang theo một đứa nhỏ ba bốn tuổi! Đây là trái quy định!"

Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn sang, viên cảnh sát trẻ tuổi có chút nhịn không nổi khí thế của ông, nghiêm mặt quay đầu về phía khác nói thầm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free