Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 274
Hoắc Trầm Vân xắn tay áo: "Nói, là tên khốn kiếp nào! Tự mình đứng ra, đừng ép nhà họ Hoắc chúng tôi nổi giận!"
Hoắc Tư Thần đang gào ầm ĩ chợt thấy mặt Trần Kiến Đào lúc xanh lúc đỏ, cậu chợt nhớ tới một chuyện, trước đó cha và bác Trần có nói chuyện điện thoại với nhau.
Trước đó bác Trần luôn ở cùng một chỗ với Tể Tể phải không?
Hoắc Tư Thần vội chạy tới chỗ bác Trần: "Bác Trần, là tên xấu xa nào dụ dỗ em gái cháu cạo mất tóc? Bác mau nói cho cháu biết!"
Trần Kiến Đào trực tiếp chỉ về phía hòa thượng Hải Minh phía sau đang đi lên.
"Ông ta!"
Hoắc Tư Thần: "......"
Hoắc Tư Thần hít một hơi thật sâu, sau đó như con nghé khỏe mạnh xông về phía Hải Minh.
"A a a a! Hòa thượng xấu, trả lại tóc trên đầu em gái cho cháu! Hu hu hu......"
Hải Minh: "...... Vị thí chủ này, cháu...... A......"
Khí lực của Hoắc Tư Thần từ nhỏ đã tương đối lớn, không khỏe như Tể Tể, nhưng cũng ngang với một người đàn ông trưởng thành.
Thế là hòa thượng Hải Minh vừa mới bị đánh sưng hết mặt mũi, ít nhiều cũng có chút phòng bị, nhưng ông vẫn bị một lực đẩy lao tới làm ngã lại vào trong rãnh thoát nước.
"Rầm" một tiếng, Hải Minh lại nằm trong rãnh thoát nước, ngửa đầu nhìn lên trời cảm thấy đầu mình ong ong.
Ông thật oan uổng!
Trước đó đại sư Hải Minh đánh nhau với Trần Kiến Đào cũng không ngừng giải thích là tự mình nhổ tóc, ông lại lần nữa mở miệng giải thích với Hoắc Tư Thần.
Nhưng bạn nhỏ Hoắc Tư Thần lại không tin.
"Nói linh tinh! Em gái đến nhà cháu lâu như vậy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cạo trọc đầu, làm sao vừa gặp ông thì liền thành trọc đầu rồi? Nhất định là ông lừa gạt em ấy! Ông là đồ hòa thượng xấu!"
Bạn nhỏ Hoắc Tư Thần nhảy xuống rãnh thoát nước, tiếp tục đánh hòa thượng Hải Minh một trận tơi bời.
Đại sư Minh Thành Phương mắt trợn tròn đứng ở gần đó, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng đi xuống dưới tách người ra.
"Ôi…không, không được đánh, không được đánh, có phải là có hiểu lầm gì không?"
Hoắc Trầm Vân nhìn thấy có một hòa thượng khác đi xuống dưới hỗ trợ, anh có thể đứng yên nhìn sao?
Thế là Hoắc Trầm Vân cũng nhảy xuống.
Nhóm hòa thượng còn lại nhìn thấy trụ trì cũng đều nhảy xuống, bọn họ tự nhiên cũng muốn hỗ trợ, thế là cũng nhảy xuống rãnh.
Sau đó......là hình ảnh rãnh thoát nước đã chật kín người!
Hai chú cháu Hoắc Trầm Vân và Hoắc Tư Thần nhìn thấy đầu trọc liền tức giận, cứ lao vào đánh bừa bất kỳ người nào mà họ nhìn thấy.
Toàn bộ phía sân sau đều là tiếng kêu thảm thiết!
Từ Hành đứng ở đằng xa nhìn: "......"
"Trần đội trưởng, làm......
"
Trần Kiến Đào: "Những quỷ hồn đều đã được thu thập sạch sẽ, về trước rồi tính!"
Nói đùa!
Trận hỗn loạn này ông tham gia vào làm gì, khổ sở đánh nhau để uổng công à?
“Sống chết mặc bây” đi!
A Di Đà Phật!
——
Ba giờ sau ở trang viên của nhà họ Hoắc.
Hoắc Trầm Lệnh bế con gái lên phòng ngủ ở trên lầu nghỉ ngơi, cũng gọi Hoắc Trầm Vân và Hoắc Tư Thần lên trông coi bé, để đề phòng vạn nhất.
Bản thân thì đi xuống lầu, đi về phía ghế sô pha trong phòng khách ngồi chờ.
Cùng lúc đó, Giang Lâm đã dẫn Trần Kiến Đào, đại sư Minh Thành Phương và đại sư Hải Minh vào cửa.
Nhìn thấy mặt mũi ba người họ đều sưng vù lên, thần sắc của Hoắc Trầm Lệnh cũng hề thay đổi.
Trên mặt ba người đều bị thương, nhất là đại sư Hải Minh, mày rậm mắt to của ông thâm đen một mảnh, nhìn rất buồn cười.
Bộ tăng y mặc trên người còn có mấy chỗ bị xé toang, trên cổ cũng có rất nhiều vết cào.
Không biết còn tưởng rằng ông đã đi đến địa phương nào đó, bị người phụ nữ nào đó cào cho mấy cai!
"Ông chủ, Trần đội trưởng, đại sư Minh Thành Phương của chùa Minh Giác và đại sư Hải Minh của chùa Hàn Vân đến rồi."
Khóe miệng Hoắc Trầm Lệnh giật giật nhìn mấy người đang tiến vào, phát ra một tiếng giống như là cười.
"Ồ!"
Sống lưng Trần Kiến Đào lạnh đi, so với gặp phải lệ quỷ khó giải quyết còn muốn lo lắng hơn.
Đại sư Minh Thành Phương và đại sư Hải Minh chắp tay trước ngực hành lễ.
"Chào thí chủ Trầm Lệnh!"
Hoắc Trầm Lệnh đi thẳng vào vấn đề: "Ai cạo tóc của Tể Tể?"
Đại sư Minh Thành Phương hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, theo bản năng nhìn về phía Trần Kiến Đào và đại sư Hải Minh.
Trần Kiến Đào ăn ngay nói thật: "Trầm Lệnh, lúc đầu Tể Tể vẫn bình thường, sau đó đại sư Hải Minh đi đến chỗ bé không đến ba giây, tôi quay đầu lại đã nhìn thấy đầu Tể Tể trọc rồi."
Đại sư Hải Minh oan uổng đầy mình, vừa thấy tủi thân vừa bất đắc dĩ.
"Trầm Lệnh thí chủ, thật không dám giấu giếm, tóc của Tể Tể là do chính bé kéo trọc."
Hoắc Trầm Lệnh cười lạnh: "Đại sư Hải Minh cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Hải Minh: "......"
Ông biết!
"Trầm Lệnh thí chủ nếu không tin, có thể chờ sau khi thí chủ Tể Tể tỉnh lại......"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nghiêm nghị của La quản gia.
"Bà Vương, ông chủ không đồng ý, bà không thể đi vào!"
Vương Ngọc Linh khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không phải muốn gặp Hoắc Trầm Lệnh, tôi chỉ muốn gặp đại sư Minh Thành Phương và đại sư Hải Minh! Tránh ra cho tôi!"
La quản gia vừa muốn gọi vệ sĩ kéo người ra, trong phòng khách đã truyền đến giọng nói rất bình tĩnh và lạnh lùng của ông chủ.
"Để bà ta vào đi!"
****7:
Nghe thấy giọng Hoắc Trầm Lệnh, Vương Ngọc Linh vẫn có chút hơi e ngại.