Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 265

Tể Tể sắp biến mất trong tầm mắt của anh.

Hoắc Trầm Vân không dám chần chừ, dứt khoát đạp chân ga, chạy thẳng đuổi theo Tể Tể ở đằng trước.

"Đợi đã Tể Tể! Chờ chú út!"

Tể Tể chạy rất nhanh, vốn định trực tiếp bay tới, lại ngửi được mùi đàn hương rất nồng trong không khí, bé hắt xì liên tiếp không ngừng.

"Ắt xì...!"

"Ắt xì! Ắt xì...!"

......

Bé không dám chạy nhanh, sợ lại chạy nhầm chỗ, nếu chạy thẳng đến chỗ có nhiều mùi đàn hương nhất thì bé sẽ gặp xui xẻo.

Cũng may vòng tròn ánh sáng mặc dù xuất hiện vết rách, nhưng không ngừng được người khác tu bổ và sửa chữa lại.

Nhưng lại chọc giận những con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt, oán hận gào thét!

Mắt thấy đường ra ở ngay phía trước nhưng cửa lại bị chặn lại.

Là người cũng không thể đi vào!

Chớ nói chi là lệ quỷ toàn thân đều là khí âm sát.

Bé chạy chậm lại, ngửa đầu há miệng nuốt hết những lệ quỷ đang ở bên ngoài vòng sáng, lại nhanh chóng chạy như bay.

Hoắc Trầm Vân vừa gọi vừa tăng tốc.

Nhưng dường như bé không nghe thấy.

Anh đành phải tăng tốc từ 90 lên 100.

Từ 120 nâng lên 140!

Từ 140 nhanh như bão tố đến 180!

Đến đường rẽ, anh trực tiếp cho xe rẽ vào.

Nhưng vẫn cách Tể Tể càng ngày càng xa, gần như chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của bé.

"Con mẹ nó ….. Ông đây là đang nằm mơ à!"

Anh vừa chửi vừa tăng tốc.

Tốc độ xe đã tăng lên đến 220km/h!

Tể Tể vẫn cách anh một khoảng xa, Hoắc Trầm Vân vừa hoài nghi nhân sinh vừa chuyên chú lái xe, tăng tốc cho chiếc xe hơi này lên tốc độ tối đa là 256km/h.

Giống như một tên lửa mang theo tia điện chạy nhanh trong không khí.

Bên ngoài chùa Minh Giác, những con quỷ mới nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

"Giỏi nha! Cảm giác như người kia đang chạy như một tên lửa!"

"Một đường phóng ra cả tia lửa! Mẹ nó ông đây là người cực kỳ thích đua xe! Khi còn sống nghèo rách mồng tơi, luôn ước một lần được đi đến trường đua xe để xem đua xe, nhưng lúc nào cũng không đủ tiền để đi, không nghĩ tới chết rồi lại có thể thấy được! Lại còn là miễn phí! Tôi mẹ nó chết thật có giá trị ha ha!"

"Ôi má ơi! Thằng nhóc to xác kia đang muốn làm gì, đây là đang đuổi theo đứa bé ở phía trước à!"

"Mẹ nó! Có phải anh ta còn chưa tỉnh ngủ nên mới có suy nghĩ là sẽ đuổi kịp không!!!"

"Nhất định là không kịp! Nhưng cậu nhìn đứa nhỏ phía trước đi, rõ ràng có thể trực tiếp bay lên để cách xa thằng nhóc lái xe, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu bay lên, đứa bé này còn hắt xì liên tục giống như là rất yếu, chắc là cho thằng nhóc đằng sau hi vọng đuổi kịp đấy!"

"Vậy đứa nhỏ kia cũng quá xấu rồi! Thoạt nhìn giống như là người dẫn đường đến từ Địa Phủ! Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem chuyện xảy ra trong chùa miếu kia là như thế nào, vì sao những hòa thượng kia bắt chúng ta, lại không siêu độ đưa chúng ta đi luân hồi, mà giam lại toàn bộ, ngày ngày nghe bọn họ tụng kinh niệm phật.

"

"Đại khái là bởi vì hiện nay tất cả mọi người đều tin tưởng khoa học, Phật pháp Đạo giáo xuống dốc, muốn chúng ta trước khi được vào luân hồi chuyển thế thì nghe nhiều kinh văn hơn, kiếp sau sẽ xuất gia làm hòa thượng."

"Ôi trời! Mấy người còn dám đi tìm đứa nhỏ kia à, ông đây vừa thấy được đứa nhỏ đó chỉ một ngụm đã xử lý con quỷ lợi hại nhất trong nhóm chúng ta đó!"

"Hả!"

"Ôi trời ơi! Không phải là kẻ nào có lòng dạ hiểm độc nuôi lệ quỷ đi thu thập quỷ hồn chứ! Vậy chúng ta không phải lại muốn chết thêm một lần nữa sao."

"Chết cái gì mà chết, chạy mau đi!"

"Đúng đúng đúng! Chạy mau đi!"

......

Những con quỷ đang tụ tập hóng hớt ở bên ngoài chùa bắt đầu chạy loạn như ong vỡ tổ, bởi vì bị trận pháp gần chùa ảnh hưởng nên không tìm đúng hướng, trực tiếp bay thẳng đến chỗ Tể Tể.

Tể Tể: "......"

Thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt!

Thật muốn ăn!

Nhưng bọn chúng đều thật sạnh sẽ nha!

Cha Minh Vương nói, loại đồ ăn vặt này chỉ cần nghe lời, đưa đi Địa Phủ là được rồi, ăn vào sẽ không tiêu hóa được, bụng còn đau nhức.

Tiếng hắt hơi lại xuất hiện!

Tể Tể vừa chạy vừa hắt hơi, đồng thời lại tăng thêm hai động tác nhỏ nữa.

Nuốt nước miếng!

Chảy nước miếng!

Thỉnh thoảng còn dùng bàn tay nhỏ lau lau khóe miệng!

****1:

Lúc cha Hoắc nhận được điện thoại của Trần Kiến Đào thì vừa mới nằm xuống không đến hai giờ.

Bởi vì thiếu ngủ nghiêm trọng nên chuông điện thoại vang lên nhiều lần ông mới bị đánh thức.

Dưới bọng mắt còn có vết xanh đen nhàn nhạt, trong hai mắt có mấy đường tơ máu, bởi vì bị điện thoại đánh thức, đôi mắt tức giận như muốn phun lửa.

Tóc rối bời, thậm chí còn có mấy cọng đang dựng đứng lên.

Ông mở miệng, giọng khàn khàn rất lạnh lẽo.

"Trần Kiến Đào, anh tốt nhất có việc quan trọng, nếu không......"

Trần Kiến Đào ở đầu điện thoại bên kia, vừa vuốt mắt vừa hỏi Hoắc Trầm Lệnh đang trong cơn tức giận.

"Trầm Lệnh, Tể Tể nhà anh có ở nhà không?"

Hoắc Trầm Lệnh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Ở nhà!"

Không đợi Trần Kiến Đào nói tiếp, Hoắc Trầm Lệnh đã đen mặt cúp máy.

Sau đó ném điện thoại về chiếc ghế sô pha cách giường lớn mấy mét, hiển nhiên không muốn bị bất kỳ một cuộc điện thoại nào quấy rầy giấc ngủ.

Những tấm rèm màu tối đã được kéo ra che kín cửa, phòng ngủ tối đen như mực.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free