Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 248
Hoắc Trầm Vân nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó trong lòng lại đầy cảm thán.
Tể Tể thật ngoan!
Tể Tể thật dễ chăm!
Đương nhiên, anh còn lén lút mang theo một số thứ đã chuẩn bị sẵn, ví dụ như chu sa, các loại bùa trừ tà khác.
Dù sao anh đã từng bị dọa rồi, cũng rất sợ chết!
Tể Tể nhìn chú út đang lái xe, lại nhìn tòa nhà cao tầng ở đằng xa.
"Chú út muốn đi đến tòa nhà ở phía trước à?"
Hoắc Trầm Vân cũng không biết rõ là chỗ nào, khi nhìn xuống vị trí mà đối phương gửi cho anh, sau đó lại nhìn tòa nhà mà bé nói, anh có hơi kinh ngạc.
"Sao Tể Tể lại biết?"
Tể Tể đang định nói "Bởi vì Tể Tể nhìn thấy âm khí vờn quanh bốn phía của tòa nhà kia", nhưng lời đã đến bên miệng lại nhịn xuống.
Chú út sợ hãi, chú út rất nhát gan, bé không được hù dọa chú út.
Tể Tể cúi đầu tiếp tục gặm giò heo, giọng bé hàm hồ trả lời.
"Là Tể Tể đoán mò."
Thần kinh của Hoắc Trầm Vân căng thẳng, buông một tay đang nắm tay lái ra, lặng lẽ cho tay vào túi cầm lấy một lá bùa trừ quỷ.
Anh không được tự nhiên, cho nên hơi ngượng ngùng tằng hắng một cái, không dám nhìn vào đôi mắt to long lanh của Tể Tể.
"Tể Tể, cháu có thể giúp chú út cầm cái này không?"
Nói xong, Hoắc Trầm Vân lấy lá bùa ra đưa cho bé.
Bé không cần nhìn cũng biết đó là gì, chắc là đã từng được khai quang, trên lá bùa còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Không thể!"
Phía trước là ngã tư, Hoắc Trầm Vân đang đạp chân ga, vừa vặn có một cô gái trẻ đi qua, mà xe lại vẫn đang lao tới.
Tể Tể nhanh chóng mở tay chú út ra đút lá bùa vào tay, sau đó lại gập tay chú út thành nắm đấm.
"Tể Tể không cần thứ này, nhưng chú út cần nha!"
Lúc tay anh nắm lại, Hoắc Trầm Vân rõ ràng cảm thấy chân mình không tự chủ mà đạp phanh, đồng thời cô gái trẻ mà vừa rồi anh nhìn thấy đã lùi lại một chút, thân xe đi sát qua người cô gái, suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán Hoắc Trầm Vân ứa ra, anh thở ra một hơi.
"Nguy hiểm thật!"
Tể Tể gật đầu: "Đúng vậy, suýt chút nữa thì thân thể vất vả lắm mới chắp vá được bị đâm nát rồi!!"
Hoắc Trầm Vân: "Cái gì?"
Tể Tể vội vàng dùng giò heo ngăn chặn cái miệng nhỏ của mình, tròng mắt đen nhánh đảo một vòng.
"Ờ thì...... Tể Tể nói...... Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu như đụng vào người...... có khi tan thành từng mảnh mất?"
Chị gái kia chắc là bị quỷ nhập thể, vừa rồi con quỷ kia muốn thao túng chị gái này đụng vào xe của chú út.
Con quỷ kia cũng rất cảnh giác, nó chỉ thao túng chị gái đó trong nhất thời, chứ cũng không đánh dấu để thao túng cả đời.
Tránh thoát một kiếp nạn này là có thể an toàn rồi.
Tể Tể nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh chú út không cầm chặt lá bùa trừ tà.
Xe hủy, người chết!
Bé chậm rãi mở to mắt, nhìn tòa nhà cao ở phía trước, gặm một miếng giò heo nhai nhai, vừa ăn vừa nghiêng cái đầu nhỏ nở nụ cười thật tươi.
Bé thích nhất là buổi tối, vừa có thể chơi vừa có thể ăn!
****1:
Cách đó ngàn mét, trong một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, cau mày nhìn hình nộm đột nhiên rơi xuống.
Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, người đàn ông trẻ tuổi này không phải ai khác mà chính là Hoắc Trầm Vân giả, hiện tại nên gọi là Cốc Hưng Úc.
Nhìn thấy hình nộm đổ xuống, người đàn ông mặc áo đạo sĩ lại đi vòng quanh, Cốc Hưng Úc ngồi không yên.
Anh ta đứng lên đi tới.
"Hải đại sư, có chuyện gì xảy ra thế?"
Hải đại sư sờ râu ria thưa thớt trên cằm của mình, cầm lên hình nộm nhìn nhìn, sau đó lắc đầu.
"Thất bại."
Cốc Hưng Úc ngẩn người: "Thất bại? Đạo thuật của ông cao như vậy, sao lại thất bại được?"
Hải đại sư cau mày, giọng nói hơi trầm xuống.
"Bởi vì đối phương có phòng bị, mà vừa rồi tôi chỉ dùng thuật điều khiển con rối đơn giản nhất, cộng thêm khoảng cách khá xa, nên hiệu quả đạt được không tốt."
"Để cho cậu ta tới gần hơn chút nữa rồi lại dùng thuật con rối làm lại xem sao! Cậu ta lăn lộn trong giới giải trí, cho dù là diễn viên tuyến mười tám, vô danh tiểu tốt cũng không thể tàng hình được, cho dù cậu ta đã trở thành cậu ba nhà họ Hoắc, nhưng tin tức lái xe đâm chết người bị truyền ra cũng sẽ tạo thành một điểm đen đối với nhà họ Hoắc.”
Hải đại sư lạnh lùng nhìn Cốc Hưng Úc đang nóng nảy và lo lắng.
"Cậu nói thật cho tôi biết đi, vì sao họ lại phát hiện ra thân phận của cậu? Chuyện của anh cậu đã qua rất nhiều năm đều không bị lộ ra, cậu chỉ đi một chuyến tới Vận Thành thôi thì sao thân phận cậu ba nhà họ Hoắc lại bị mất rồi?"
Sắc mặt Cốc Hưng Úc thay đổi, quay đầu đi nhìn về nơi khác.
"Tất cả là do Hoắc Trầm Lệnh đã nhận một đứa nhỏ làm con nuôi, cũng không biết là có vận cứt chó gì, lại có thể đi nhầm vào phòng của Hoắc Trầm Vân thật, mà hai ông bà Hoắc lại đúng lúc đi tìm bọn họ, trực tiếp gặp được nhau."
Chân mày Hải đại sư nhíu chặt hơn, càng không hiểu được.
"Bắt đầu từ lúc cha mẹ cậu đến tìm tôi nhờ cướp đoạt vận khí của cậu ta rồi chuyển sang cho cậu, thì vận khí của cậu ta đến đầu tháng chín năm nay sẽ chính thức bị cậu cướp đi toàn bộ, còn cậu ta thì chết ngoài ý muốn!"