Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 238

Bé ghé vào tai bà an ủi.

"Bà không cần lo lắng đâu, vận rủi của chú Lục đã tan rồi, ông cũng sẽ không có chuyện gì đâu."

Bà Lục: "......"

Bà Lục rất bất ngờ khi bé muốn ôm là vì an ủi mình.

Bọn họ đã quen với công việc nhà nông, bình thường làm việc bị ngã hay bị thương đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì quan trọng.

Lần này chồng bà ngã bị thương có hơi nặng, bà chỉ sợ Đổng Tung Tung càng áy náy, cho nên luôn cố gắng giữ vững tinh thần, cũng tin tưởng chồng bà không có vấn đề gì, có thể mạnh khỏe trở về nhà.

Bây giờ, đứa nhỏ này tự nhiên an ủi khiến bà rất xúc động.

Hốc mắt nóng lên, suýt nữa thì bà đã bật khóc rồi.

Bà muốn xoa đầu bé, cảm ơn bé đã an ủi bà.

Nhưng nhìn làn da non mịn của bé, trắng hồng sạch sẽ giống đứa bé mà họ chỉ có thể nhìn thấy trên TV, lại không dám đưa tay lên.

Bà đột nhiên hiểu được lý do con trai mình vừa nãy lại khẩn trương như vậy.

Bé có gia cảnh rất tốt, mà gia đình họ...... Họ gặp được bé đã là may mắn lắm rồi.

Bà làm việc ở nhà máy sản xuất đồ da đã lâu nên hai tay đều rất thô ráp.

Bà sợ vết chai trên tay của bà làm đau làn da mỏng manh, non mịn của bé.

Nhưng chỉ chốc lát, tay của bà đã được bé cầm lấy, sau đó áp lên trên mặt của bé.

Bé nghiêng cái đầu nhỏ đáng yêu, cười híp mắt hỏi bà.

"Bà ơi, má của Tể Tể có phải rất mềm không? Có phải là rất giống bánh bao vừa được hấp ra không?"

Bà Lục: "......"

Lục Tây Lăng đưa tay ra muốn ôm bé vào lòng: "......"

Bé quay đầu nhìn về phía chú út.

"Chú út, chú tìm Tể Tể có việc gì à?"

Lục Tây Lăng: "......"

Lục Tây Lăng thu tay lại rồi nhìn ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, lại nhìn cái bóng tròn tròn dưới ánh đèn, vỗ một cái lên đầu mình.

Anh ta bị điên rồi!

Chắc chắn là lúc ấy anh ta đã quên khóa cửa phòng, cho nên bé mới có thể đi vào phòng anh ta, sau đó lại đi tới phòng tắm.

Không phải quỷ!

Không phải quỷ!

Nhưng để đề phòng, Lục Tây Lăng vẫn cứng cổ lên tiếng.

"Cháu...... Là người à?"

Tể Tể nhìn chú út đang căng thẳng, rất có khả năng một giây sau chú sẽ lại ngất đi. Đôi mắt đen nhánh của bé đảo qua đảo lại để suy nghĩ.

Cha Minh Vương của bé từng nói, khi bé ở nhân gian thì chính là người, đối mặt với quỷ thì chính là quỷ!

Nếu như nhìn thấy thứ không phải người cũng không phải quỷ, đối phương thần phục thì đá tới Địa Phủ, dùng luật của Địa Phủ xử trí. Nếu như cố tình muốn đối đầu thì trực tiếp xử lý!

Đơn giản chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Không người không quỷ, nếu thuần phục thì đưa đến Địa Phủ, không phục thì trực tiếp giết!

Nghĩ tới đây, bé cười hắc hắc.

Giọng của bé nghe rất nhẹ và ngọt ngào.

"Chú út, bây giờ Tể Tể là người!"

Yết hầu của Lục Tây Lăng nhấp nhô lên xuống: "Bây giờ?"

Bé ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng thế!"

Lục Tây Lăng: "......"

Vậy thì ban đêm không phải là người sao?

Lục Tây Ba tin tưởng bé tuyệt đối, thậm chí còn hơi sùng bái.

"Được rồi, Tây Lăng, Tể Tể đương nhiên là người, thậm chí còn là người có thể dự đoán chuyện họa hay phúc, tốt hay xấu!"

Bà Lục cũng phụ họa theo: "Tây Lăng, không được ức hiếp Tể Tể, đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi."

Lục Tây Lăng: "......"

Rõ ràng anh ta mới là người bị ăn hiếp mà?

Nhưng nói đến chuyện đó nữa thì thật xấu hổ, Lục Tây Lăng im lặng ngậm miệng lại.

Nhìn bé đang cười nhẹ, dùng đôi mắt to nhìn mình. Lục Tây Lăng đảo mắt nhìn ra chỗ khác...... Trong lòng đang phát ra những tiếng gầm rú!

Ôi trời ơi ….Ôi …!!!!

Anh ta bị cháu gái ba tuổi rưỡi nhìn thấy hết sạch, nhìn thấy hết, nhìn thấy hết,......

Khi tâm trạng Lục Tây Lăng đang suy sụp, bé đã liếc mắt nhìn sang chị gái xinh đẹp ở bên cạnh.

Đổng Tung Tung rất muốn nhìn Lục Tây Lăng, nhưng lại sợ bị anh ta phát hiện, nên vô cùng nhẫn nhịn không nhìn anh ta.

Lúc muốn nhìn lên, không ngờ lại đột nhiên đối diện với đôi mắt to long lanh của bé.

Gương mặt của Đổng Tung Tung hơi đỏ lên, vội vàng nở nụ cười dịu dàng và cưng chiều với bé, sau đó cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.

****5:

Không đến nửa giờ, vết thương trên người Lục Minh Trung đã được xử lý tốt, bởi vì bị gãy xương cột sống nên vẫn cần phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi theo dõi, sau đó được chuyển đến phòng bệnh VIP.

Bà Lục vội vàng nói với con trai: "Tây Ba, đặt phòng thường là được rồi, con và Tây Châu, còn có Tây Lăng sau này còn phải lấy vợ."

Lục Minh Trung cũng gật đầu đồng ý.

"Thật ra về nhà cũng được, bác sĩ nói cha cần nghỉ ngơi là chính, ở nhà cũng có thể nghỉ ngơi."

Lục Tây Ba chiểu rõ tính tình của cha mẹ, cho nên cũng không nghĩ đến việc sẽ đăng ký phòng bệnh VIP.

Anh ta nhìn về phía Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng hạ giọng: "Lúc em đi đăng ký thì y tá nói là đã đặt phòng VIP rồi."

Lục Tây Ba: "......"

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, tám chín phần mười đây là ý của nhà họ Hoắc.

Vị bác sĩ điều trị chính đứng ở bên cạnh cười giải thích.

"Bác Lục, chuyện này không liên quan đến Tây Ba đâu, là ý của Khương viện trưởng đấy."

Hai anh em Lục Tây Ba và Lục Tây Lăng cúi đầu nghĩ: đúng thật là ý của nhà họ Hoắc rồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free