Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1587:
“Được thôi!”
Sau khi hai đứa nhỏ sửa soạn và vừa ăn sáng xong thì hai anh em Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên đã tới.
“Chú Trầm Lệnh ơi, bọn cháu đến tìm Tể Tể và Tiểu Tương.”
Hoắc Trầm Lệnh mỉm cười gật đầu.
“Chúng đang ở phòng khách.”
Tể Tể và Tương Tư Hoành nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy ra.
“Anh Triệu Hàn, anh Triệu Hiên tới rồi à!”
Hai anh em Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên mỉm cười gật đầu, chuẩn bị mỗi người bế một đứa đến đại lộ Đông Tây ở bên ngoài nhà bà ba Hoắc chơi trước rồi mới đến nhà họ.
Khi họ đi ra ngoài, Hoắc Trầm Lệnh hỏi thêm một câu.
“Triệu Hàn, Triệu Hiên, sao hai đứa không qua phụ giúp?”
Thông thường trong thôn trang, hễ nhà nào có đám cưới chuyện vui thì hàng xóm xung quanh cũng sẽ đến phụ giúp.
Không nhắc đến cái này còn tốt, ngay khi nhắc tới thì Hoắc Triệu Hiên không khỏi phàn nàn.
“Chú Trầm Lệnh, không phải bọn cháu không đi giúp, mà là… thực sự không có gì cần bọn cháu giúp cả.”
Hoắc Trầm Lệnh thắc mắc.
“Hả?”
Hoắc Triệu Hàn cười và giải thích.
“Chú Trầm Lệnh, chuyện là vậy, tiệc cưới của anh Triệu Lâm nói rằng mọi thứ đều đơn giản hóa, chỉ đãi một hai bàn ở trong thôn trang và trong nhà thôi.”
Hoắc Trầm Lệnh càng không thể hiểu được.
Hoắc Triệu Hàn nói tiếp.
“Bọn cháu cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng cha mẹ bọn cháu bảo bọn cháu bớt hóng chuyện lại, vì không cần giúp đỡ thì chi bằng đến đây đón Tể Tể và Tiểu Tương qua nhà bọn cháu chơi.”
Hoắc Trầm Lệnh: “…”
Tể Tể và Tương Tư Hoành cười khúc khích.
“Cha ơi, vậy tụi con có thể đến nhà bác Khánh Dương chơi không?”
Hoắc Trầm Lệnh bật cười gật đầu.
“Đương nhiên là được rồi.”
Dứt lời, anh không quên nhắc nhở Tể Tể.
“Tể Tể, Tiểu Tương, nhớ rằng lát hồi đám người Nguyệt Thần sẽ đến đấy.”
Tể Tể gật đầu mạnh mẽ.
“Dạ!”
Sau đó Tể Tể và Tương Tư Hoành đồng loạt hỏi Hoắc Trầm Lệnh.
“Cha (chú hai) ơi, ông bà nội và những người khác có đến không?”
Nụ cười của Hoắc Trầm Lệnh phai nhạt đi rất nhiều.
“Không đâu, chỉ cần cha đi là đủ rồi!”
Nếu gia đình Tào Tú không phải là người của thôn trang nhà họ Hoắc thì gia đình họ thậm chí sẽ không xuất hiện.
Hai ngày nay mãi không nhắc đến việc Chu Đại Phúc cố tình bày ra mê chướng dẫn dụ họ đến đường núi cũng vì cân nhắc đến việc Hoắc Triệu Lâm sắp kết hôn, không muốn gây ra rắc rối cho họ trước khi kết hôn.
Nhưng Hoắc Trầm Lệnh nhớ đến lời nói của hai anh em Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên, anh đoán rằng cuộc hôn nhân của cặp đôi mới cưới này sẽ không được bền lâu.
Nhưng những chuyện này liên quan gì đến họ chứ?
Sau khi hai đứa nhỏ theo Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên đi chơi thì Hoắc Trầm Lệnh xoay người về phòng sách lấy laptop ra làm việc.
Tể Tể và Tương Tư Hoành dẫn theo Chu Đại Phúc và Hoàng Tử Duẫn, một đứa nắm lấy tay của Hoắc Triệu Hàn, một đứa thì được Hoắc Triệu Hiên nắm tay, chúng tung tăng chơi đùa trên đại lộ Đông Tây.
Dọc đường đi gặp phải rất nhiều người.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Tể Tể và Tiểu Tương, thế là bắt đầu nghe ngóng các kiểu.
Khi Tể Tể và Tương Tư Hoành gặp được thì chúng đều cười ha hả và ngây ngô tự giới thiệu, rồi ngây ngô chào hỏi mọi người.
Sau khi trong vòng chưa tới nửa tiếng, tin tức con gái cưng của nhà Trầm Lệnh về thôn trang nhà họ Hoắc đã lan truyền khắp thôn trang nhà họ Hoắc.
Các bà con nhắc đến chúng thậm chí còn nhiều hơn cặp đôi mới cưới Hoắc Triệu Lâm và Trương Văn Tịnh này.
Tể Tể nhìn bầu trời không biết đã trở nên u ám từ khi nào rồi nhìn vị trí nhà bà ba Hoắc.
Hoắc Triệu Hàn thấy cô bé cau mày lại nên lập tức ngồi xổm xuống hỏi cô bé.
“Tể Tể, có phải em thấy không khỏe không?”
Tể Tể lắc đầu.
“Không có, anh Triệu Hàn, Tể Tể không có thấy không khỏe.”
Hoắc Triệu Hàn véo khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, yêu thích vô cùng.
“Vậy tại sao Tể Tể lại trông không vui?”
Tể Tể ậm ừ.
“Bởi vì tiệc cưới của dì Văn Tịnh hôm nay… sẽ xảy ra chuyện.”
Hoắc Triệu Hàn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mỉm cười cưng chiều.
“Tể Tể, tiệc cưới còn chưa bắt đầu mà sao em biết sẽ xảy ra chuyện?”
Hoắc Triệu Hiên cũng mỉm cười khi nghe thấy.
“Đúng vậy! Tể Tể à, em không được nói chuyện này cho người khác biết đấy, nhất là gia đình bà ba của em, nếu không thì em sẽ tới công chuyện với gia đình họ.”
Tể Tể nghiêm túc gật đầu.
“Tể Tể chỉ nói với anh Triệu Hàn và anh Triệu Hiên thôi.”
Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên lại bật cười.
Đúng mười hai giờ, tiệc cưới bắt đầu.
Thực sự có rất ít người, chỉ có hai bàn.
Một bàn tám người, cộng thêm cặp đôi mới cưới thì tổng cộng mới được mười lăm người.
Gia đình bảy người của Tào Tú ngồi một bàn, một vài thanh niên khác trong thôn trang, bao gồm hai anh em Hoắc Triệu Hàn và Hoắc Triệu Hiên, Tể Tể và Tương Tư Hoành vừa đúng một bàn.
Nếu không phải có chữ “hỷ” đỏ tươi to lớn dán trên cửa sổ và bộ áo khỏa trên người cô dâu thì đoán rằng không ai biết đây là tiệc cưới.
Những bà con họ hàng có vai vế lớn đã đến nhà bà ba ngày hôm qua không một ai tới tham dự tiệc cưới, toàn bộ đều là những người trẻ tuổi.
Như thể đang chơi đồ hàng với trẻ con vậy!
Cô dâu Trương Văn Tịnh trang điểm rất đậm, dáng vẻ đi lại có chút không lanh lẹ khi cùng Hoắc Triệu Lâm đứng dậy nâng ly mời rượu.
Bà ba Hoắc thấy vậy thì tức giận trừng mắt nhìn Trương Văn Tịnh.
“Đi đứng thì đi đứng cho đàng hoàng, xiêu xiêu vẹo vẹo làm gì vậy? Gả cho Triệu Lâm nhà này là phúc của mày đấy, nếu mày không muốn lấy cái phúc này thì đầy người muốn!”