Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1489:
“Bà nội, anh ba và anh Lục Hoài…”
Bà cụ Hoắc cười híp mắt.
“Các anh không sao đâu, chú vệ sĩ đã đưa các anh vào trong rồi.”
Tể Tể vội quay lại nhìn.
Khi nhìn thấy thì quả nhiên hai người anh vừa mới ngã trên bãi cỏ đã được hai chú vệ sĩ cao lớn đưa đi.
Tể Tể chạy lon ton đến trước mặt bà cụ Hoắc.
“Bà nội ơi, anh ba và anh Lục Hoài vừa mới té đấy.”
Bà cụ Hoắc không lo lắng chút nào.
“Không sao đâu, con trai té ngã đánh đấm lại chuyện rất bình thường, hơn nữa chỗ đó là bãi cỏ, cho dù có té ngã thì cũng rất mềm, không bị thương gì đâu.”
Tể Tể suy nghĩ một hồi, cảm thấy bà nội nói có lý nên cô bé cười khúc khích gật đầu.
“Lại đây, Tể Tể, ăn sầu riêng nào.”
Tể Tể há miệng ra rồi ngoàm một cái ăn hết.
Sau đó cô bé đút cho bà cụ Hoắc ăn.
“Bà nội cũng ăn, a…”
…
Tể Tể và bà cụ Hoắc ăn uống vui vẻ, trong phòng vệ sinh, Lục Hoài và Hoắc Tư Thần ói đến sấp mặt, đầu óc trống rỗng.
Sau khi ói xong, hai người ngồi phịch trong phòng vệ sinh.
Còn Tể Tể ở trong vườn mong ngóng mà mãi không thấy hai người anh đến, cô bé không đợi nữa rồi hì hục chạy tới.
Cô bé đến lầu một tầng hầm trước nhưng phát hiện không có ai cả.
Tể Tể lại hì hục chạy dọc theo cầu thang lên đến lầu một trong chốc lát.
Cô bé lắng nghe cẩn thận và nghe thấy tiếng thở từ phòng vệ sinh.
Tể Tể nhanh chóng chạy tới, ngây ngô kêu lên.
“Anh ba, anh Lục Hoài, hai anh có ở trong phòng vệ sinh không?”
Lục Hoài và Hoắc Tư Thần đã hơi dịu lại lập tức giật mình, theo phản xạ bò dậy khỏi mặt đất.
“Tể Tể, bọn anh đang ở phòng vệ sinh.”
Tể Tể ở bên ngoài đi một vòng rồi sải đôi chân nhỏ mập vừa chạy về phía phòng khách nhỏ vừa căn dặn họ.
“Thế anh ba và anh Lục Hoài đi vệ sinh trước nha, Tể Tể ở phòng khách nhỏ chờ hai anh đấy.”
Lục Hoài và Hoắc Tư Thần: “… Được!”
Tể Tể vừa bước vào phòng khách nhỏ thì thấy Kế Nguyên Tu đang ngồi trên một chiếc đệm, cúi đầu đọc sách ở trước cửa sổ sát sàn to lớn.
Cô bé còn chưa kịp lên tiếng thì Kế Nguyên Tu đã ngước mắt lên nhìn cô bé.
“Tể Tể, chú nhỏ dạy cháu luyện viết chữ.”
Tể Tể do dự một hồi rồi vẫn gật đáp lại.
“Dạ~”
Mười phút sau, Tể Tể vừa luyện viết chữ vừa ngủ gà ngủ gật.
Mười hai phút sau, Tể Tể nằm ngủ thiếp đi trên chiếc bàn nhỏ.
Kế Nguyên Tu: “…”
Nhìn những chữ to méo mó đen lòm trên bảng chữ mẫu, rồi nhìn Tể Tể đang nằm trên chiếc bàn nhỏ với nửa bên mặt không biết đã dính vài vết mực từ khi nào, Kế Nguyên Tu năm tuổi nhéo sống mũi cao thẳng của mình.
Dạy Tể Tể viết chữ học bài đúng là gánh nặng đường xa mà!
Cậu bé nhéo nhẹ vào gò má mũm mĩm của Tể Tể.
“Tể Tể ơi, dậy đi.”
“Tể Tể.”
Thứ đáp lại cậu bé là tiếng ngáy khò khò của Tể Tể.
“Khò!”
“Khò!”
…
Kế Nguyên Tu suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy đến nhà bếp.
Đến khi trở lại thì cậu ấy mang theo một bát giò heo sốt tương mới ra lò.
Cậu ấy còn chưa kịp lên tiếng thì Tể Tể đang ngủ say trên chiếc bàn nhỏ chợt khịt mũi.
Cô bé lại khịt mũi.
Cô bé thậm chí còn chưa mở mắt nữa mà cái đầu nhỏ đã nhấc ra khỏi chiếc bàn nhỏ.
Giọng nói ngây ngô mơ hồ.
“Thơm quá~”
Khóe miệng của Kế Nguyên Tu co giật.
Đồ ham ăn!
“Tể Tể, luyện viết chữ thôi.”
Tể Tể mơ màng mở mắt ra, trong đôi mắt to mịt mù như thể đã nhìn thấy đồ ăn ngon, đôi mắt to mơ màng lập tức mở to và con sâu ngủ gật lập tức bay đi.
“Món giò heo ngon quá!”
Khóe miệng của Kế Nguyên Tu lại co giật.
“Đúng vậy. Nhưng Tể Tể à, cháu phải luyện viết xong một chữ to hoặc mười cái phiên âm mới được ăn.”
Vì miếng ăn, Tể Tể đành liều mạng.
Cô bé ngồi ngay ngắn lại, cầm bút lên và bắt đầu tập viết chữ to.
Do là chữ giản thể, Tể Tể viết nguệch ngoạc, không đẹp chút nào, nếu không phải Kế Nguyên Tu biết những chữ đó là chữ gì thì đoán chừng đến cậu ấy cũng không biết Tể Tể đang viết gì.
Nhưng… Tể Tể chỉ mới ba tuổi rưỡi, thái độ đã đúng đắn lắm rồi nên Kế Nguyên Tu cảm thấy không nên ép dữ quá.
“Tể Tể, đánh vần phiên âm đi.”
Tể Tể gật đầu, đọc lên với giọng ngây ngô.
Từ đầu tiên là pa, thanh một.
Tể Tể: “P-a-ba!”
Kế Nguyên Tu chỉnh lại cô bé.
“Tể Tể, không đúng, là p-a-pa.”
Tể Tể gật đầu.
“P-a-ba!”
Kế Nguyên Tu chỉnh lại lần nữa.
“P-a-pa.”
Tể Tể: “P-a-p…”
Kế Nguyên Tu: “…”
Giò heo sốt tương vừa mới ra lò đã nguội lạnh, Tể Tể khó khăn lắm mới đánh vần xong một từ mà lại kẹt ở từ thứ hai.
Kế Nguyên Tu: “…”
Tể Tể: “…”
Tể Tể rơm rớm nước mắt, mím môi lại, muốn khóc mà cố gắng không khóc.
Kế Nguyên Tu cảm thấy mình như tội nhân thiên cổ vây, vội vàng nhét bát giò heo sốt tương vào tay Tể Tể.
“Tể Tể ăn trước đi, ăn xong rồi sẽ biết thôi.”
Tể Tể cúi đầu xuống nhìn giò heo trong tay, rồi lại nhìn phiên âm trong sách, ngây ngô thương lượng với Kế Nguyên Tu.
“Chú nhỏ, Tể Tể không ăn giò heo, Tể Tể cũng không đánh vần phiên âm, có được không?”
Kế Nguyên Tu: “…”
Trong xã hội thời nay, lớp trẻ em vỡ lòng đều nhất định phải học phiên âm.
Chắc chắn sẽ có khi thi.
Kế Nguyên Tu cố gắng bình tĩnh lại và lắc đầu.