Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1287:

Tốc độ của Tể Tể làm cho Bách Minh Tư kinh ngạc.

Dù cậu ấy có dùng bùa súc địa thì cũng chỉ được có ba ngàn dặm, không thể bằng với tốc độ này của Tể Tể được.

Trong lòng Bách Minh Tư cảm khái không thôi.

Có điều khi nhìn thấy ánh sáng đỏ phát sáng ra từ bùa truy vết thì cậu ấy lập tức tỉnh táo lại.

“Tể Tể, ở đằng trước.”

Tể Tể gật đầu, cô bé vẫn chưa thả tay Bách Minh Tư ra, kéo cậu ấy chạy về phía trước.

Bách Minh Tư đã thấy được bóng người từ đằng xa xa.

Tể Tể thừa cơ hội lúc này làm nhiễu sóng máy quay an ninh ở xung quanh đây, sau đó lập tức dẫn Bách Minh Tư nhảy xuyên qua.

Ở một góc khuất trên lầu hai phía Tây Nam của bãi đậu xe, ánh sáng chiếu không tới, tối tối mờ mờ. Một nhà ba người Vương Hải Châu bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị dán băng dính, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Mẹ Vương bị bọn chúng đánh, hơn nữa bà ấy lại có bệnh tim nên đã ngất từ sớm.

Cha Vương thì liều mạng bảo vệ con gái nên bị một tên côn đồ ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái dùng ống sắt đánh vào lưng.

Vương Hải Châu được cha bảo vệ thì đang ô ô ô kêu khóc.

Nhưng miệng cô ấy bị dán lại, toàn thân bị trói chặt nên không thể làm gì được.

Máu tươi từ mũi cha Vương chảy ào ào.

Vương Hải Châu thấy thế thì tim như cắt, cô ấy điên cuồng giãy dụa.

Đám côn đồ hung ác nói.

“Thằng chó, mau khai mật mã thẻ ngân hàng ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày một mạng. Nhưng nếu mày còn không chịu nói thì…”

Tên côn đồ ngồi ở ghế tài xế mặc một cái áo sơ mi hình hoa, ánh mắt gã ta lượn lờ qua cặp đùi trắng nõn của Vương Hải Châu.

“Ông đây chơi chết con gái mày trước vậy.”

Đôi mắt cha Vương đỏ ngầu, ông ấy vẫn cố chấp ngăn cản trước mặt con gái mình.

Bên ngoài xe còn có một người đàn ông đầu trọc tầm bốn mươi tuổi đang hút thuốc đứng canh.

Thấy có xe đi ngang qua thì gã ta nhắc nhở người ở trong xe đừng gây ra tiếng ồn.

Chờ xe lạ đi khuất thì người ở trong xe lại tiếp tục dùng gậy sắt đánh lên lưng cha Vương.

Trong xe được bịt kín cách âm khá tốt, người bên ngoài không thể nghe được tiếng động ở bên trong.

Người đàn ông đầu trọc đứng ở ngoài cửa xe canh chừng lại hít một hơi thuốc lá, chờ đợi bên trong lấy được mật mã tài khoản ngân hàng thì chia tiền đi tiêu xài hưởng lạc.

Đang chờ thì đột nhiên một thằng nhóc tầm mười tuổi và một con nhóc tầm ba bốn tuổi xuất hiện ở trước mặt, làm cho gã ta giật mình.

“Má! Mấy đứa nhóc ở đâu chui ra vậy? Muốn chết à?”

Người đàn ông trung niên là một tên nóng tính, gã ta bị dọa giật mình sợ tới mức tim đập thình thịch, gã ta lập tức dơ chân lên đạp Bách Minh Tư.

Tể Tể nhanh chóng ra tay.

Người đàn ông trung niên thậm chí còn không thấy rõ cái gì thì một kẻ gần trăm ký như gã ta đã bay ra ngoài xa.

Toàn thân ngã đập lên trên trần xe cái rầm.

Người đàn ông trung niên đau đớn rên rỉ, gã ta nhịn đau nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa nhóc vừa mới xuất hiện.

Tiếng động lớn vang lên gây sự chú ý cho những người ở trong xe.

Tên côn đồ ngồi ở ghế tài xế chửi bậy một câu, nhanh chóng đi xuống xe kiểm tra.

Tể Tể đã đi qua đó, tên côn đồ vừa mới bước xuống xe thì Tể Tể đã nhảy lên rồi nắm lấy cổ áo gã ta mà kéo một cái.

Tay còn lại của cô bé thì nắm lấy cửa xe, kéo một cái, cửa xe lập tức bật văng ra khỏi xe.

Một cái cửa xe rắn chắc ở trong tay đứa bé kia lại giống như một món đồ chơi bằng đất sét, sau khi cô bé kéo cửa xe ra còn bóp nát nó bọc tên côn đồ lại ở bên trong.

Tên côn đồ: “…”

Tên côn đồ ngồi ở vị trí lái phụ thấy thế thì hai mắt trợn tròn kinh ngạc.

“Mày… mày…”

Bách Minh Tư kéo cửa xe bên phía lái phụ ra, tên côn đồ ngồi bên đó nghe tiếng động thì lập tức nhặt cây gậy sắt lên đập về phía Bách Minh Tư.

Tể Tể định chạy qua đó giúp đỡ thì người đàn ông trung niên bị đá văng lên trần xe đã nhào qua phía cô bé.

Bách Minh Tư nhanh chóng nói.

“Tể Tể, đừng lo cho anh, anh không sao đâu.”

Tể Tể liếc nhìn Bách Minh Tư một cái, xác định anh Minh Tư không bị thương thì mới chú tâm đánh với người đàn ông trung niên.

Vẫn là một cú đạp người nọ văng lên trần xe.

Không chờ gã ta ngồi dậy, Tể Tể đã nhanh chóng nhảy lên.

Người đàn ông trung niên vừa đau vừa sợ.

“Mày… mày…”

Mặt Tể Tể lạnh tanh nhìn gã ta, bàn tay nhỏ kéo cái kính chắn gió trên trần xe ra, ngón tay bé nhỏ xuyên thẳng đầu trần xe một cách dễ dàng, bàn chân bé xíu dẫm lên lưng người đàn ông trung niên, sau đó bắt đầu vo tròn vô cùng thuần thục.

Có điều lần này không phải là cửa xe mà là nguyên cái trần xe.

Người đàn ông trung niên: “…”

****

Tể Tể cuốn người đàn ông trung niên trên nóc xe vào phần nóc, hơn nữa bởi vì độ rộng của đỉnh xe cho nên sau khi cuốn xong gần như mọi người không còn nhìn thấy gã ta ở đâu nữa.

Tể Tể sợ người đàn ông trung niên sẽ bị ngạt thở cho nên còn chọc một cái lỗ to ở phần nóc xe bọc ngay mặt của gã ta, như thế thì mặt của gã ta sẽ lộ ra ngoài và hít thở được.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free