Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1259:

Hoắc Trầm Vân không hề quan tâm đến việc Kỷ Lăng còn sống hay đã chết.

Anh ta hợp tác với ma quỷ để âm mưu đối phó họ thì nên nghĩ đến mình sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Chỉ là không ngờ anh ta lại có bảo vật Huyền Môn…

Lúc này Hoắc Trầm Vân mới nhớ ra chú nhỏ mà Tiểu Tương và Tể Tể nói là ai.

“Nguyên Tu đến đây à?”

Tương Tư Hoành khẽ gật đầu.

“Đúng vậy!”

Hoắc Trầm Vân theo bản năng ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt lại nhìn bầu trời ngập tràn ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng tới rất nhanh, Kỷ Lăng đang được ánh sáng vàng bao bọc nhanh chóng rơi xuống và từ từ tiếp đất.

Ánh sáng vàng lập tức biến mất, Kế Nguyên Tu năm tuổi đứng thẳng bên cạnh Kỷ Lăng đang nằm trên mặt đất.

Tiểu Tương nhanh chóng chạy tới.

“Chú nhỏ!”

Kế Nguyên Tu vừa há miệng thì lập tức phun ra một ngụm máu.

“Phụt!”

Tương Tư Hoành giật mình.

“Chú nhỏ, chú bị thương rồi!”

Kế Nguyên Tu xua tay, ổn định lại khí huyết đang sôi trào trong lồng ngực.

“Không sao… có thể vào được Quỷ Vực mà chỉ bị thương một chút đã rất tốt rồi.”

Hoắc Trầm Vân cũng đã đến nơi.

“Nguyên Tu, em sao vậy?”

Kế Nguyên Tu lắc đầu.

“Anh ba, em không sao.”

Tể Tể cũng rơi từ trên không trung xuống.

Đôi mắt đen láy của bé không nhìn thấy chút ánh sáng nào, cơ thể rõ ràng đang hoạt động nhưng linh hồn thì vẫn đang ngủ say.

Kế Nguyên Tu cau mày khi thấy vậy.

“Anh ba, Tể Tể đã bị thương nặng sao?”

Hoắc Trầm Vân vô cùng tự trách.

“Đúng vậy.”

Kế Nguyên Tu nhìn kết giới Quỷ Vực bị nứt từng chút một, sau đó nhớ đến việc cậu ấy có thể vượt qua kết giới Quỷ Vực để vào đây cứu hậu duệ Huyền Môn thì cậu ấy lại cau mày.

“Thảo nào em chỉ bị thương nhẹ, hóa ra là do Tể Tể đã đánh vỡ kết giới Quỷ Vực nhưng chưa hoàn toàn vỡ vụn mà thôi.”

Nếu kết giới Quỷ Vực trong trạng thái mạnh mẽ, cho dù có bị bảo vật Huyền Môn triệu hồi thì cậu ấy cũng phải trả giá đắt mới có thể phá vỡ kết giới vào đây cứu người.

Kế Nguyên Tu sờ vào mái tóc mềm mại bồng bềnh của Tể Tể và nói với cô bé bằng giọng trẻ con.

“Tể Tể, ngủ đi.”

Sau khi xác định chú nhỏ đã đến thì Tể Tể không còn lo lắng gì nữa.

Cơ thể mũm mĩm rất thuần thục ôm lấy chân của Hoắc Trầm Vân rồi trèo lên, nhanh chóng trở về vòng tay của Hoắc Trầm Vân.

“Khò!”

“Khò!”

“Khò!”

Bách Minh Tư dìu Bạch Nam Khê đã mất nhiều máu đi tới.

“Chú… Nguyên Tu.”

Kế Nguyên Tu nhìn họ, nhìn lướt qua bộ quần áo thấm đẫm máu của Bách Minh Tư rồi lại nhìn Bạch Nam Khê có ánh mắt bắt đầu mê mang.

Cậu ấy cau chặt mày, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào ấn đường Bạch Nam Khê.

Linh lực từ từ truyền vào linh hồn của Bạch Nam Khê, sắc mặt trắng bệch như giấy của Bạch Nam Khê dần hồi phục lại chút màu sắc có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bạch Nam Khê không dám tin và vội vàng cảm ơn.

“Cảm ơn.”

Kế Nguyên Tu mỉm cười gật đầu, nhìn Bách Minh Tư.

Kế Nguyên Tu cảm thấy hơi đau đầu khi nhìn Bách Minh Tư.

“Minh Tư, cháu dùng máu tim để gọi hồn Phong Đô Đại Đế, việc này không chỉ tổn hại đến sức khỏe mà còn tổn thọ! Cháu như vậy…”

Bách Minh Tư cười.

“Mọi người bình an là được!”

Có thể cứu được nhiều người như vậy, cho dù có tổn thọ thì cậu ấy cũng sẵn lòng.

Ngược lại Tể Tể…

Bách Minh Tư hỏi Kế Nguyên Tu.

“Chú nhỏ, Tể Tể…”

Kế Nguyên Tu không dám tùy tiện đặt ngón tay vào ấn đường Tể Tể, bởi vì trong nơi sâu nhất của linh đài Tể Tể ẩn chứa Cửu U Minh Hỏa, cho dù cậu ấy là thần tộc thì cậu ấy cũng sợ bị Cửu U Minh Hỏa thiêu cháy.

“Sức mạnh bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần âm khí đầy đủ thì có thể từ từ hồi phục lại.”

Cho dù là thế nhưng bất luận là Bách Minh Tư, Tương Tư Hoành hay Hoắc Trầm Vân cũng đều thấy lòng nặng trĩu khi nghe vậy.

Tể Tể mạnh biết bao, thế mà một chuyến đến Quỷ Vực lại khiến cho sức mạnh bị tổn hại nghiêm trọng.

Đạo diễn Mạc và bốn người khác nhìn đám người Hoắc Trầm Vân, rồi lại nhìn Kế Nguyên Tu đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều không biết nên nói gì mới phải.

Cho nên họ dứt khoát không nói gì hết, chỉ quan sát, lắng nghe và chờ đợi.

Còn Tống Hoan và Trương Thủy đã bị âm khí do Tể Tể phát ra đánh ngất trên bãi cỏ đằng xa từ lâu rồi.

Kế Nguyên Tu nhìn lướt qua hai người đó rồi cau chặt mày hơn.

“Trên tay họ lại có nhiều mạng người đến vậy.”

Đạo diễn Mạc và bốn người khác đã nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Tống Hoan và Trương Thủy từ màn hình sát khí của Tương Tư Hoành nên họ đương nhiên biết Kế Nguyên Tu đang nói gì.

Chỉ là…

Bạn nhỏ à, cậu không hề đi qua đó mà có thể chắc nịch như vậy chỉ với một cái nhìn nhẹ nhàng thôi sao?

Sức mạnh này… hình như đã nằm ngoài phạm vi của con người rồi phải không?

Kế Nguyên Tu lại nhìn sang Bách Minh Tư, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Hoắc Trầm Vân thấy vậy thì chợt giật mình định thần lại.

“Nguyên Tu, Quỷ Vực có phải đã biến mất rồi không?”

Kế Nguyên Yu gật đầu.

“Dạ! Kết giới bị phá vỡ nên Quỷ Vực cũng tan rã rồi!”

Đạo diễn Mạc và bốn người khác nghe vậy thì nhanh chóng nhìn xung quanh.

Lúc này họ mới phát hiện những cỏ hoang xung quanh không xanh mướt như những gì nhìn thấy ở Quỷ Vực, thậm chí ở một số nơi có nhiều cỏ dại khô héo.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free