Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1222:

Có khi nào làm cho đám người đạo diễn Mạc sợ tới mức thần hồn ly thể luôn không?

Trái tim Hoắc Trầm Vân thấy như sắp bị xé toạc tới nơi.

Nhà làm phim thì không tin lắm.

“Tiểu Hoành?”

Bản tính hung tàn khát máu của cương thi trong Tương Tư Hoành đã bại lộ, cũng quên không che giấu giọng nói của mình, giọng nói lạnh lùng phát ra từ cái miệng nhỏ của cậu ấy: “Cháu vẫn ổn ạ!”

Đến cả Hoắc Trầm Vân cũng thấy giật mình trước giọng điệu của Tiểu Hoành nói gì tới người khác.

Anh ấy vội quay đầu nhìn lại thì thấy Tương Tư Hoành đã hai mắt đỏ tươi, răng nanh của cương thi cũng đã lộ ra ngoài.

Hoắc Trầm Vân nhỏ giọng nhắc nhở cậu nhóc: “Tiểu Hoành, răng kìa!”

A Vong thấy tò mò quá, thấy nguy cơ hình như đã được giải trừ cả rồi cho nên quay đầu nhìn về phía sau Hoắc Trầm Vân.

Hoắc Trầm Vân phát hiện được ngay, duỗi tay đẩy đầu anh ấy qua một bên.

“Làm cái gì đó? Đừng có gây chuyện nữa!”

A Vong tủi thân vô cùng: “Anh Trầm Vân, tôi chỉ lo cho Tể Tể với Tiểu Hoành thôi mà.”

Hoắc Trầm Vân: “Cậu tự lo cho bản thân mình đi, Tể Tể với Tiểu Hoành vẫn ổn lắm.”

Bách Minh Tư đi từ đại sảnh tới thẳng chỗ Tể Tể, vẻ mặt sợ hãi: “Tể Tể, em làm sao thế?”

Tể Tể với Tương Tư Hoành xé quỷ sơ sinh thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng còn chộp chút thần hồn của nó vào trong lòng bàn tay: “Anh Minh Tư, Tể Tể không có việc gì ạ.”

Tể Tể ngẩng đầu lên, trái tim Bách Minh Tư đau nhói, vội ôm cô bé vào trong lòng: “Tể Tể!”

Tể Tể nhếch khóe miệng, cười hê hê.

Nhưng mà trên mặt đang bị thương, có thể là do mặt hơi nhiều thịt nên bị kéo có hơi đau.

Cho nên biểu cảm của Tể Tể khá là buồn cười, có chút vặn vẹo.

“Anh Minh Tư yên tâm, Tể Tể không sao đâu ạ, chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.”

Bách Minh Tư đã nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt, mở nó ra láy chút thuốc mỡ ở bên trong nhẹ nhàng và thật cẩn thận bôi lên vết thương ở trên mặt của Tể Tể.

Hoắc Trầm Vân vẫn luôn đưa lưng về phía Tể Tể nghe thấy cô bé nói như thế thì mí mắt giật giật, vội quay đầu nhìn lại.

Tể Tể đang ngẩng mặt lên cho Bách Minh Tư bôi thuốc cho cô bé. Hoắc Trầm Vân nhìn thấy vết thương khủng bố trên khuôn mặt trắng nõn của cô bé thì hít hơi khí lạnh: “Tể Tể!”

Tể Tể muốn qua chỗ chú ba, Bách Minh Tư nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô bé, nhắc nhở: “Tể Tể đừng nhúc nhích, chờ một lát đã.”

Trước đó Tương Tư Hoành chỉ lo xé xác quỷ sơ sinh, Tể Tể lại không đi qua đó nên cậu ấy cũng không nhìn kỹ mặt của Tể Tể như thế nào.

Lúc này, cậu ấy nhìn thấy trên mặt Tể Tể có vết thương thì đồng tử co rút lại, không dám tin: “Tể Tể, em bị thương hả?”

Tể Tể sợ anh Hoành lo lắng nên vội vàng an ủi: “Anh Tiểu Hoành đừng lo, Tể Tể không sao đâu ạ, chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.”

Tương Tư Hoành nhìn thấy ba vết thương trên mặt Tể Tể thì nổi giận trong nháy mắt.

Màu mắt đột nhiên tối đi. Đôi mắt vốn dĩ đã chuyển về màu nâu bình thường lại biến thành màu đỏ tươi.

Sau đó đột nhiên cậu ấy nghiêng đâu, hai tròng mắt hung ác, hung hăng nhìn về phía đại sảnh.

Tiếng phẫn nộ gào lên tới cực điểm, Tương Tư Hoành chạy vù vào trong đại sảnh như là quỷ mị.

Cơn giận của cương thi đúng là rung trời mà!

Từ đường làm bằng gỗ gần như đổ sầm dưới tiếng gào rống của cậu ấy.

Bách Minh Tư nhìn thấy Tương Tư Hoành “phát tác” như thế thì vội vàng vẽ một lá bùa, tay kết ấn đưa mọi người vào trong kết giới bảo vệ.

Tiếng gào rống vẫn vang lên ở trong từ đường.

“Gào!”

Tiếng gào rống khủng bố truyền khắp trong từ đường tới phế tích, mà bàn thờ màu đen ở chính giữa từ đường, thậm chí là hai ngọn nến đổ vẫn nguyên vẹn như cũ.

Nhìn sang phía Tương Tư Hoành, quanh thân cậu ấy tràn lệ khí. Cậu duỗi năm ngón tay nhỏ nhắn tinh tế của mình ra.

Năm đầu ngón tay trắng nõn nháy mắt biến thành móng vuốt sắc bén như dao.

Bàn thờ biến thành mảnh tro tàn trong chớp mắt.

Đám đạo diễn Mạc nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

Đạo diễn Mạc: “Cái kia… cái kia…”

Phó đạo diễn: “Mắt đỏ, móng vuốt…”

Nhà làm phim: “Tôi… Tôi còn thấy răng nanh nhọn hoắt…”

A Vong: “… Còn… Còn có tóc màu đỏ rực!”

Hứa Liệt: “Không thể nào có chuyện như thế này được!”

Bạch Nam Khê mặt mày ngạc nhiên lắm: “Sao Tiểu Hoành lại là cương thi được?”

Năm người đạo diễn Mạc nhìn về phía anh ta: “Tiểu Hoành… là cái gì cơ?”

Bạch Nam Khê: “Những đặc điểm mà mọi người mới miêu tả đều là đặc điểm của cương thi. Đặc biệt là tiếng gào rống kia chắc chắn là tiếng gào của cương thi!”

Năm người đạo diễn Mạc: “…”

Cho nên… sếp nhỏ Tiểu Hoành nhà họ thật là là cương thi hả?

Phấn khích quá đi!

Tập thể năm người đạo diễn Mạc không biết nói gì!

Bách Minh Tư mới bôi thuốc cho Tể Tể xong vội giải thích: “Tuy Tiểu Hoành đúng là cương thi thật nhưng cậu bé khác với cương thi mà mọi người biết đấy. Cậu bé không hút…”

Chữ “máu” còn chưa kịp thốt ra thì Bách Minh Tư nhìn thấy năm ngón tay của Tương Tư Hoành cào cái roẹt xuống mặt đất, phiến đá xanh vỡ thành bụi phấn. Một xương khô tóc đen bị cậu ấy kéo ra khỏi mặt đất.

Xương khô kia nhận thức được nguy hiểm, nháy mắt biến ra thân đầy máu thịt, rít gào nhào về phía Tương Tư Hoành.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free