Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1099:

Ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa, ba tiếng gõ cốc cốc cốc, rất nhịp nhàng.

Mọi người vội vàng quay lại nhìn về phía cửa, Hoắc Trầm Lệnh vừa lúc đẩy cửa phòng ra.

“Tổ Bảo Bảo, tôi đã bàn chuyện này với ông nội của Tể Tể, cậu sẽ được ghi tên trong sổ hộ khẩu của ông nội Tể Tể, ông ấy cũng là cha trên danh nghĩa của cậu.”

Kế Nguyên Tu: “Lấy danh nghĩa của cha ngài sao?”

Ánh mắt của Hoắc Tư Lâm sáng lên, mỉm cười giải thích.

“Đúng vậy! Cũng có nghĩa là lấy danh ông nội của chúng tôi nên, cho nên…”

Năm người Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần, Lục Hoài, Tương Tư Hoành và Tể Tể cùng đồng thanh.

“Tổ Bảo Bảo, cậu sẽ trở thành chú nhỏ của chúng tôi!”

Kế Nguyên Tu không hề nghĩ ngợi, lập tức gật đầu ngay.

“Tôi đồng ý!”

Chú nhỏ gì đó cũng tốt hơn bị gọi là Tổ Bảo Bảo nhiều!

Cậu ấy đồng ý!

Ít nhất cậu ấy cũng không cần phải gọi cha nuôi tại nhân gian của Tể Tể là cha!

Gọi một ông cụ là cha, cậu ấy sẽ cố gắng… chắc cậu ấy sẽ làm được.

Hoắc Trầm Lệnh mỉm cười gật đầu: “Được, đêm nay tôi lập tức sắp xếp người đi đăng ký sổ khẩu cho cậu, sau đó đưa cậu sang nhà cũ một chuyến, để cậu gặp cha mẹ tại nhân gia của mình.”

Kế Nguyên Tu sửng sốt: “Tối nay… gặp luôn sao?”

Hoắc Trầm Lệnh liếc nhìn đôi chân sắp biến mất của của cậu ấy: “Không thì sao, chờ đến khi cậu chỉ còn mỗi một cái đầu, rồi đưa cậu tới nhà cũ để dọa ông bà nội của Tể Tể sao?”

Kế Nguyên Tu: “…”

Tổ Linh đại nhân cảm thấy cuộc sống này chẳng còn gì luyến tiếc!

Hoắc Trầm Lệnh là người thuộc phái hành động, sau khi sự việc được giải quyết xong, ông đưa Kế Nguyên Tu lên xe và đi suốt đêm.

Tể Tể leo lên ghế sau: “Cha ơi, Tể Tể đi cùng cha nhé.”

Tương Tư Hoành đã kéo cửa xe phía bên kia: “Chú hai, cháu cũng đi.”

Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần vả cả Lục Hoài nữa, cũng đều trèo lên xe.

“Cha (chú hai), bọn con cũng đi.”

Hoắc Trầm Huy: “… Tuy rằng đã muộn rồi, nhưng nếu mọi người đi thì anh cũng đi cùng, nếu không đến lúc cha mẹ tỉnh lại thì lại trách anh vô lương tâm.”

Hoắc Trầm Vân ngáp một cái, mặc đồ ngủ lái xe ra ngoài: “Anh cả, lên xe đi! Người một nhà phải đầy đủ!”

Hoắc Trầm Huy cười rộ lên.

Hai chiếc xe nhanh chóng khởi hành từ trang viên nhà họ Hoắc chạy tới thẳng nhà cũ của nhà họ Hoắc.

Sau khi bước vào cổng ngôi nhà cũ, Hoắc Tư Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng bật cười khúc khích.

“Cha, bà nội đã biết được Tể Tể là công chúa nhỏ của Địa Phủ, nhưng lần trước cha, bác cả và chú út đều không có ở nhà, lần này chúng ta cùng trở về, ông bà nội chắc chắn sẽ bù đắp cho mọi người!”

Ba anh em Hoắc Trầm Huy, Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc Trầm Vân: “…”

Mấy anh em Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước, Lục Hoài và Tương Tư Hoành: “…”

Kế Nguyên Tu không dám tin: “Bọn họ đã biết được thân phận thực sự của Tể Tể rồi ư?”

Hoắc Trầm Lệnh chỉ dừng lại một chút, sau đó nắm lấy cánh tay của Kế Nguyên Tu đi về phía phòng khách.

“Không sao đâu, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi!”

Hoắc Trầm Huy và Hoắc Trầm Vân cảm thấy Hoắc Trầm Lệnh hơi là lạ.

Hoắc Trầm Huy đã từng trải qua cảm giác bị ông em lừa, nên lập tức cảnh giác hẳn lên.

“Em hai, em… Có phải em có chiêu gì hay không?”

Hoắc Trầm Vân vội gật đầu: “Anh hai, xin anh ra chiêu!”

Hoắc Trầm Lệnh đạm cười: “Vẫn là câu nói kia, chuyện phải đến sẽ phải đến, em cũng chẳng có cách nào cả.”

Hoắc Trầm Huy và Hoắc Trầm Vân: “…”

Ông nội Hoắc và bà nội Hoắc hơn nửa đêm còn bị con trai thứ hai gọi điện tới đánh thức, hai ông bà cụ bị đánh thức giữa chừng không hề cáu kỉnh, thậm chí còn khá vui vẻ.

Nhìn thấy đám đông người đi vào, bà nội Hoắc lập tức dang rộng vòng tay đón cô cháu gái nhỏ ở giữa.

“Tể Tể, cháu gái bụ bẫm của bà nội mau tới đây nào, để bà nội ôm cháu một cái, bà nội nhớ cháu muốn chết rồi.”

Tể Tể có chút chột dạ, rốt cuộc, trên đường đến đây các anh đã từng đề cập tới, ông bà nội đều đã biết bé chính là công chúa nhỏ của Địa Phủ.

Nhìn thấy cháu gái bụ bẫm của mình đứng im tại đó mà không chạy tới chỗ mình, bà nội Hoắc không thể chờ được nữa, bà bèn đứng dậy, bước nhanh tới và bế bé lên.

“Tể Tể, làm sao vậy? Có phải có đứa nhóc thối nào dám bắt nạt cháu không?”

Tể Tể vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, bà nội ơi, các anh đối xử với Tể Tể rất, rất tốt.”

Hơn nữa, bé còn là công chúa nhỏ của Địa Phủ, có anh trai nào dám bắt nạt bé chứ?

Bà nội Hoắc lúc này mới yên tâm, bà cụ bế cháu gái bụ bẫm lên ước lượng một chút, rồi bế theo cháu gái đi đến trước mặt Kế Nguyên Tu.

Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức tinh xảo, trắng trẻo nõn nà, lại có một đôi mắt đào hoa hớp hồn người, chỉ có một từ thôi, đẹp trai.

Bà nội Hoắc không nhịn được mà cười rộ lên, sau đó đổi một tay ôm Tể Tể, một tay khác chạm vào cái đầu nhỏ của Kế Nguyên Tu một cách vô cùng yêu thương.

“Con trai, mau gọi mẹ đi!”

Kế Nguyên Tu: “…”

Con cháu nhà họ Hoắc: “…”

Chỉ có Tể Tể nép trong lòng bà nội Hoắc là cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, còn vui vẻ mà thúc giục.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free