(Đã dịch) Ma Tồn - Quyển 1 - Chương 25
Khu rừng hoàn toàn yên lặng.
Dã trư vương nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương, nuốt khan một ngụm nước bọt. Gã không cảm nhận được chút yêu lực nào từ đối phương, thậm chí không phát giác chút khí tức nào lay động quanh người y. Thế nhưng, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến lòng gã lạnh buốt.
Tiểu lâu la lại kéo vạt áo gã, rụt rè nói: “Đại… đại vương, hay là chúng ta rút lui trước đi…”
Dã trư vương sờ soạng chiếc eo thon và cặp mông tròn trịa của nữ nhân trên vai mình, vẻ đẹp ấy khiến gã thêm phần bạo gan. Gã ném Hoa Lan nhỏ xuống đất, rồi ra lệnh cho tiểu lâu la giữ chặt nàng: “Ngươi trông chừng nàng ta đi!”
Dã trư vương nhổ vài bãi nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa, rồi rút thanh đại đao bản rộng giắt bên hông xuống múa may thị uy. Gã thủ thế, hét lớn: “Dù ngươi là ai, đến từ đâu, hôm nay ta cũng phải đoạt lấy nữ nhân này!”
Sau khi thoát khỏi gã trư yêu, Hoa Lan nhỏ không còn khóc nữa. Nàng chùi nước mắt, kiên quyết hét lớn về phía Đông Phương Thanh Thương: “Xử hắn đi! Đại ma đầu, xử hắn đi!”
Lúc này, Dã trư vương đang chăm chú nhìn Đông Phương Thanh Thương, chẳng màng đến lời Hoa Lan nhỏ. Bỗng nhiên! Cái bóng đen kia bỗng nhúc nhích! Gã trư yêu siết chặt cán đao, chờ đợi đối phương ra tay trước.
Thế nhưng…
Kỳ lạ thay, Đông Phương Thanh Thương lại xoay người bước đi về phía bên kia, chẳng thèm để tâm đến Dã trư vương hay Hoa Lan nhỏ.
Gã trư yêu ngây người, Hoa Lan nhỏ càng ngơ ngác hơn. Đầu nàng xoay theo bóng Đông Phương Thanh Thương, thấy hắn vẻ mặt lạnh lùng đi sâu vào trong rừng, cứ như thể… mọi chuyện ở đây chẳng liên quan gì đến hắn.
Tiểu lâu la ngạc nhiên hỏi: “Hình như hắn… không muốn xen vào chuyện của chúng ta?”
Đúng vậy, hình như hắn không muốn xen vào.
Không khí yên lặng một lúc.
Tiểu lâu la nhìn Hoa Lan nhỏ vẫn đang ngẩn người, cất tiếng hỏi: “Hai người thật sự quen biết nhau sao?”
Quen chứ!
“Đại ma đầu!” Hoa Lan nhỏ gào lên với Đông Phương Thanh Thương, “Ta ở đây này! Cứu ta với!”
Dã trư vương nhìn Hoa Lan nhỏ, lại nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, chỉ về phía Đông Phương Thanh Thương nói: “Đừng hòng giở trò quỷ quyệt, hãy ra đây đường đường chính chính quyết đấu với ta!”
“Cô ta và bổn tọa không có quan hệ gì.” Từ phía bên kia truyền đến giọng nói thản nhiên của Ma Tôn đại nhân.
Gã trư yêu quay đầu lại, nổi giận đùng đùng mắng Hoa Lan nhỏ: “Con ranh này còn dám lừa lão tử nữa sao? Ngươi quen biết cái cóc khô gì hắn chứ? Định hù ông đây chắc?”
Hoa Lan nhỏ cũng nổi giận. Đại ma đầu muốn trở mặt sao? Uổng công nàng trước đó còn đối xử tốt với hắn, lúc hắn thả nàng đi, nàng suýt chút nữa đã ngỡ hắn là người tốt!
Kết quả thì sao?
Hoa Lan nhỏ nhìn bóng Đông Phương Thanh Thương càng đi càng xa, nàng thầm nghĩ, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
Nàng hừng hực khí thế đứng dậy, tung chân đá vào tiểu lâu la bên cạnh. Vốn định hất Dã trư vương ra để đuổi theo Đông Phương Thanh Thương, nhưng gã đã kịp tóm lấy cổ tay, không cho nàng đi. Hoa Lan nhỏ quay phắt lại, lườm gã trư yêu, sau đó chỉ thẳng vào Đông Phương Thanh Thương mà nói: “Ta nói cho ngươi biết, người mà ta đã thân mật chính là hắn đó!”
Dã trư vương sửng sốt.
Hoa Lan nhỏ lại gào theo bóng dáng Ma Tôn đại nhân: “Ta từng sờ ngực ngươi, từng hôn cổ ngươi! Mới hai ngày trước ta còn kè kè bên ngươi từng giờ từng khắc, không lâu trước đó còn đêm đêm chung giường với ngươi! Vừa rồi ngươi còn đè lên người ta, muốn làm gì thì làm, sàm sỡ đủ điều!”
Bước chân của Đông Phương Thanh Thương chợt khựng lại.
Hoa Lan nhỏ tiếp tục không ngừng nghỉ: “Đông Phương Thanh Thương, ngươi nói không có quan hệ với ta mà không thấy xấu hổ ư! Quan hệ của ta với ngươi rõ ràng là… gì nhỉ, sâu tựa Quỳnh Uyên, nồng cháy hơn cả cát sa mạc! Cả đời ngươi đừng hòng vứt bỏ ta!” Nàng thoáng suy nghĩ, rồi lại nói tiếp: “Ngươi chê phiền nên không muốn cứu ta phải không! Cái tên bạc tình bạc nghĩa kia!”
Nàng tuôn một tràng khiến Dã trư vương càng thêm sửng sốt.
Hoa Lan nhỏ quay phắt lại, vỗ mạnh lên ngực gã Dã trư vương: “Trư đại ca! Hắn cao lớn dũng mãnh hơn ngươi nhiều. Nếu muốn ta theo ngươi, thì giờ ngươi giết hắn đi, ta sẽ vui vẻ theo ngươi về làm vợ!”
Lúc nói ra câu cuối cùng, Đông Phương Thanh Thương quay đầu lạnh lùng nhìn nàng.
Hoa Lan nhỏ vội thè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn.
Nếu Đông Phương Thanh Thương đã giấu giếm bản lĩnh, không muốn giúp nàng, vậy nàng sẽ ép hắn lộ diện. Hoa Lan nhỏ thầm nghĩ, hắn không chủ động đến cứu nàng, vậy thì cứ để con trư yêu này chủ động tấn công, dù sao kết quả cũng như nhau cả.
Gã Dã trư vương cũng cười ha hả: “Được, hôm nay lão tử sẽ chém hắn rồi hầm canh cho đám huynh đệ thưởng thức!”
Gã trư yêu hét lớn, xách đại đao chém về phía Đông Phương Thanh Thương. Khi đến gần Đông Phương Thanh Thương, gã rút từ trong tay áo ra một nắm đất, ném thẳng về phía hắn.
Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, nghiêng người tránh đi nhưng trên y phục hắn vẫn vô tình dính chút đất Dã trư vương ném tới. Điều đáng kinh ngạc là nắm đất đó, sau khi dính vào người Đông Phương Thanh Thương, không hề rơi xuống mà bắt đầu động đậy trên y phục hắn.
Tựa như dần dần lớn hơn, trong phút chốc đã phủ kín bụng hắn. Những hạt đất rơi xuống cũng bò lên chân hắn như vật sống, ghìm chặt hắn xuống đất.
Hoa Lan nhỏ giật mình kinh hãi: “Đó là cái gì vậy?”
Tiểu lâu la bên cạnh cười quỷ dị: “Đó là pháp bảo của Đại vương bọn ta. Một khi bị đất ma bám vào, cho dù là Thiên vương lão tử cũng đừng hòng thoát.”
Tính sai rồi, Hoa Lan nhỏ có nằm mơ cũng không ngờ con trư yêu đạo hạnh thấp kém này lại có được một pháp bảo kỳ quái như vậy. Thế nhưng, đối với đại ma đầu, loại pháp bảo này chắc chẳng thành vấn đề gì... phải không?
Hoa Lan nhỏ còn đang miên man suy nghĩ thì thấy thanh đại đao của Dã trư vương đã chém thẳng xuống vai hắn.
Hoa Lan nhỏ vô thức nhắm nghiền mắt, nhưng chợt nghĩ đến cơ thể đao thương bất nhập của Đông Phương Thanh Thương, nàng lại mở mắt nhìn sang. Quả nhiên là vậy, thanh đại đao của Dã trư vương chỉ dừng lại trên vai hắn.
Còn Đông Phương Thanh Thương lúc này lại nhàn nhã vốc một nắm đất đang không ngừng lan rộng trên eo mình lên, bóp bóp trong tay. Ánh mắt hắn khẽ sáng lên, hỏi: “Vật này từ đâu mà có?”
Dã trư vương chém một đao lên vai Đông Phương Thanh Thương, không thấy hắn bị thương, kinh ngạc trong chốc lát, rồi lại nhấc đao chém mạnh xuống: “Chuyện này ngươi đi mà hỏi Diêm Vương ấy!”
Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt ngưng tụ sát khí: “Không nói ư?” Hắn đưa tay lên.
Hoa Lan nhỏ vốn tưởng Đông Phương Thanh Thương sẽ như thường lệ, chỉ cần vung tay là khiến Dã trư vương biến mất. Thế nhưng, kỳ lạ thay, hắn lại đưa tay trái ra. Ngay lúc thanh đại đao của Dã trư vương sắp chém xuống người hắn, bỗng nhiên một sợi mây khô từ cổ tay hắn mọc ra, như một thanh kiếm chặn đứng đại đao.
Gã trư yêu kinh ngạc thốt lên: “Đây là thứ gì vậy?”
Trong lúc Dã trư vương còn chưa kịp phản ứng, trên sợi mây lại mọc ra một nhánh khác, cắm thẳng vào ngực gã. Chỉ trong tích tắc, sợi mây đã len lỏi vào tận tim Dã trư vương. Gã trợn trừng mắt, sắc mặt kinh hoàng tột độ, há to miệng nhưng từ cổ họng chỉ có máu tươi trào ra.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương lạnh lẽo như thể y đang thật sự giết một con heo, thản nhiên nói: “Ngươi không nói thì bổn tọa sẽ cho nhánh cây này nở hoa trong tim ngươi.”
Giọng điệu lạnh lùng u tối ấy khiến Hoa Lan nhỏ đứng từ xa cũng phải sởn gai ốc.
Đây hình như là… lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ma Tôn giết người.
Đám tiểu lâu la của Dã trư vương thấy tình thế không ổn liền ba chân bốn cẳng chạy mất dạng như một làn khói.
Máu từ cổ gã trư yêu trào ra, chảy xuống cằm. Gã giãy dụa, mấp máy môi: “Núi… núi Thiên Ẩn… Thiên Ẩn lang quân.”
“Thiên Ẩn lang quân?” Đông Phương Thanh Thương lẩm bẩm bốn chữ đó, môi hắn cong lên nở một nụ cười tà ác: “Cũng có chút tác dụng, vậy cho ngươi được toàn thây.”
Vừa dứt lời, sợi mây xuyên qua ngực Dã trư vương lại sột soạt rút về. Cơ thể của gã trư yêu bị vứt sang một bên như một phế phẩm. Đông Phương Thanh Thương bình thản chỉnh trang lại sợi mây trên cổ tay trái.
Sau khi Dã trư vương chết, “đất ma” phủ kín trên cơ thể Đông Phương Thanh Thương đều rơi xuống đất. Ngoài màu sắc đậm hơn một chút, bề ngoài chúng không khác gì đất thường.
Hắn bốc một nắm đất lên, bóp bóp trong tay. Thứ đất vừa rồi tưởng chừng phủ đầy cơ thể hắn, nhưng khi cầm trong tay chỉ còn một nắm nhỏ. Đông Phương Thanh Thương nghiên cứu một lúc rồi tiện tay vứt đi. Hắn quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ vô thức lùi lại một bước, sợ hãi nhìn sợi mây trên cổ tay trái hắn.
Nàng nhớ rằng, đây là chiếc vòng mà Đông Phương Thanh Thương đã dùng viên châu pháp lực đổi được ở chợ yêu thuộc Thủy Tinh Thành…
Nàng cũng nhớ lúc đó Đông Phương Thanh Thương nói vật này dùng để phòng thân, nhưng nàng chưa từng để ý đến chuyện này. Vì lúc đó nàng cảm thấy Ma Tôn vốn chẳng cần phải phòng thân.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng vật này lại l��i hại đến vậy.
Hoa Lan nhỏ ngơ ngác nhìn Đông Phương Thanh Thương. Bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến một chuyện khác: với tính cách của Ma Tôn, bình thường hắn đâu thèm phòng thủ? Vậy mà lúc này, hắn không dùng pháp lực giết người mà lại dùng vật để phòng thân, đợi đến khi đối phương tấn công mới đánh trả. Điều này có nghĩa là… gì chứ?
“Đại ma đầu, pháp lực của ngươi…?”
Hoa Lan nhỏ còn chưa dứt lời đã thấy Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng nhếch môi, bước về phía nàng: “Đại ma đầu ư?” Hắn nói: “Vừa rồi ngươi kêu bốn chữ Đông Phương Thanh Thương nghe sướng miệng lắm mà?” Giọng điệu hắn khiến Hoa Lan nhỏ bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt. Đông Phương Thanh Thương cười nói: “Nghĩ kỹ lại thì đã nhiều năm qua ta chưa từng nghe ai gọi tên mình. Đúng là khó quên thật.”
Hoa Lan nhỏ không nhịn được lùi lại mấy bước, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Vừa rồi trong lúc nguy cấp, ta bất đắc dĩ… Tóm lại, giờ đã không sao rồi, thôi thì núi xanh còn mãi, nước biếc… uống hoài không hết!” Hoa Lan nhỏ hít một hơi lạnh, lưng nàng đã chạm vào thân cây, còn Đông Phương Thanh Thương đã đứng sừng sững trước mặt nàng.
“Ngươi từng sờ ngực bổn tọa, từng hôn cổ bổn tọa, đêm đêm chung giường với bổn tọa, thậm chí vừa rồi bổn tọa còn đè lên người ngươi, muốn gì làm nấy, sàm sỡ đủ điều ư?”
Hoa Lan nhỏ nhắm mắt, lắc đầu lia lịa: “Không có, hoàn toàn không có…”
“Quan hệ của ngươi với bổn tọa sâu tựa Quỳnh Uyên, nồng cháy như cát sa mạc! Cả đời bổn tọa cũng không thể vứt bỏ ngươi ư?”
Sao trí nhớ của con ma to này lại tốt đến vậy chứ… Hoa Lan nhỏ sắp phát khóc: “Không phải, không phải đâu mà…”
Đông Phương Thanh Thương túm lấy một lọn tóc của Hoa Lan nhỏ: “Bổn tọa vốn muốn thả ngươi đi, nhưng quan hệ của ngươi với bổn tọa thân mật đến thế này…”
“Không thân mật chút nào!” Hoa Lan nhỏ vội vàng nói, “Hoàn toàn không thân mật! Trong lúc khẩn cấp ta mới nói như vậy thôi! Ta cũng chỉ vì muốn sống sót, ngươi không biết tên trư yêu kia ghê tởm dường nào đâu…” Hoa Lan nhỏ vừa nói vừa tủi thân chùi nước mắt: “Ai bảo ban đầu ngươi không chủ động giúp ta chứ…”
Đông Phương Thanh Thương liếc nàng: “Chẳng phải ngươi nói bổn tọa tùy ý đại tiểu tiện trong đời ngươi ư?” Hắn nói: “Bổn tọa bị ngươi mắng như vậy, đến cả dấu chân cũng chẳng muốn để lại nữa.”
Hoa Lan nhỏ im lặng, không ngờ… đến cả thù này hắn cũng nhớ… Đúng là đồ nhỏ mọn!
Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm vài câu, đổi lại là ánh mắt lạnh lùng như phóng đao của Đông Phương Thanh Thương. Vậy là nàng đành âm thầm nhẫn nhịn.
Ma Tôn đại nhân vừa bước đi vừa nói: “Vừa rồi lúc ngươi tính kế Dã trư vương để gã chém bổn tọa, ngươi chưa từng nghĩ xem sau khi bổn tọa giết gã rồi thì một tiểu hoa yêu bày mưu như ngươi sẽ có kết cục gì sao?”
Hoa Lan nhỏ cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ nghĩ tới kết cục của Dã trư vương thôi…”
Ma Tôn đại nhân hừ lạnh một tiếng, chìa tay búng mạnh lên trán nàng: “Tha cho ngươi lần cuối.”
Nói đoạn, hắn quay người bỏ đi.
Hoa Lan nhỏ ngây người.
Đại ma đầu… cứ thế mà nhân từ tha cho nàng ư? Đây… nào có giống Ma Tôn chứ!
Nhìn theo bóng lưng Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ xoa xoa trán. Nàng biết giờ mình nên để đại ma đầu đi, đi càng xa càng tốt, không nên nói với hắn thêm câu nào nữa. Thế nhưng, không hiểu sao, nàng lại hỏi như ma xui quỷ khiến: “Đại ma đầu, sao ngươi lại ở đây?”
Đông Phương Thanh Thương dừng bước, khẽ nghiêng đầu.
Hoa Lan nhỏ xoắn xuýt tay, hỏi: “Ngươi biết ta gặp phiền phức nên cố ý đến cứu ta sao?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng. Lát sau, Hoa Lan nhỏ nghe hắn hừ mũi khinh bỉ, rồi nói: “Vừa khéo đi tới thôi.”
Những dòng chữ này thuộc bản quyền của truyen.free, vui lòng không sao chép hay đăng tải lại.