Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Hồi Ức Chuyển Sinh - Chapter 2:

(Năm 927 - Vùng Mona - Avania)

Thời gian gần đây, tôi bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó lạ lẫm trong cơ thể mình. Tôi không biết nó là gì, cũng không biết phải giải thích ra sao, nhưng để mà miêu tả thì nó giống như khi bạn gồng cứng một cơ trên cơ thể vậy, bạn có thể điều khiển nó nhưng không thể nói rõ là điều khiển bằng cách nào. Thì thứ cảm giác này cũng giống như thế. Tôi đôi khi có thể “gồng” nó lên, nhưng không biết nó để làm gì, và cũng không biết chính xác cách để miêu tả về nó. Tất cả những gì tôi biết chỉ là, từ khi có nhận thức về thứ này, mỗi khi tôi cố gồng nó lên thì cả người tôi sẽ trải qua cảm giác nhột và tê như bị giật điện sau khi vừa đi tiểu vậy.

Thời gian trôi qua, càng lúc tôi càng làm việc đó nhiều. Tôi gọi cảm giác đó là thần lực. Càng nghịch ngợm với thần lực nhiều thì tôi càng kiểm soát nó tốt hơn. Giờ mỗi khi gồng thần lực thì tôi đều có cảm giác như có một cơn nhột chạy qua khắp cả cơ thể. Cảm giác này có thể nói là khá thích thú nên tôi gần như nghịch nó mọi lúc mọi nơi, đặc biệt là khi đi ngủ, việc nhắm mắt lại và tập trung sẽ giúp tôi có thể phát động thần lực mạnh hơn khiến cho cơn nhột càng kích thích hơn.

Đến năm lên 3 tuổi, tôi đã có thể làm chủ khá tốt thần lực của mình. Nhờ việc sử dụng nó suốt ngày đêm mà tôi giờ đã có thể kích hoạt nó một cách dễ dàng. Nhưng có một điều đáng buồn là có lẽ do tôi lạm dụng nhiều quá nên càng ngày cơn nhột mà thần lực đem lại cho tôi càng có cảm giác yếu đi và bớt kích thích hẳn. Nhưng bù vào đó, giờ mỗi lần tôi dùng thần lực đều sẽ khiến cho cơ thể tôi có một cảm giác tràn trề năng lượng như sau khi vừa hít muối ngửi tập gym vậy, dù vậy thì nó cũng chỉ kéo dài được chục giây thôi và sau đó cũng cần thời gian cooldown.

—————————

Một lần vào một buổi chiều tôi đang mải mê lục lọi những cuốn sách đơn giản trong thư viện để luyện đọc thì bất chợt bị thu hút bởi một cuốn sách nằm trên tầng cao nhất của kệ. Bìa nó có màu xanh thẫm, có viền bọc kim loại sáng mờ, trông nổi bật hơn hẳn những cuốn còn lại. Tò mò thôi thúc, tôi tiến lại gần. Tôi kiễng chân, cố gắng vươn tay lên hết cỡ, nhưng đầu ngón tay chỉ vừa chạm được mép gỗ của kệ, vẫn còn cách cuốn sách một đoạn. Tôi thử nhón thêm chút nữa, kết quả là suýt ngã ngửa ra sau. Tôi đành đi tìm ghế. Thế nhưng khổ nỗi là ghế nhỏ thì không đủ cao, còn ghế to thì nặng quá tôi không bê được. Tôi bực kinh khủng, cái cơ thể nhỏ xíu này thực sự bất tiện.

Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cô Serlene tới giúp. Sau khi dẫn cô vào thư viện, tôi chỉ tay về phía cuốn sách trên cao kia. Cô ngẩng nhìn theo hướng tôi chỉ. Trong thoáng chốc cô khẽ ngạc nhiên nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ với tay lấy cuốn sách xuống khỏi kệ, phủi nhẹ lớp bụi mỏng bám trên bìa rồi đặt nó vào tay tôi.

“Con… biết đây là sách gì không?”

Tôi ôm cuốn sách trong tay, ngước lên, lắc đầu.

“Đây là sách dạy ma pháp đấy.”

Khoảnh khắc ấy, tôi sững lại. Tim tôi đập mạnh một nhịp, còn đầu óc thì như vừa sáng lên một ngọn đèn.

“Ma pháp?” Tôi nhắc lại, không tin vào tai mình. Đùa đấy à? Tôi có nghe nhầm không vậy? Hai chữ ấy vang lên trong đầu tôi như tiếng sét giữa đêm. Tôi ngơ ra, miệng há hốc, não thì tạm thời ngừng hoạt động.

“Đúng vậy,” cô Serlene nói, giọng điềm nhiên như thể vừa kể chuyện bình thường nhất thế giới. “Ma pháp là một loại năng lực siêu nhiên, cho phép con người hoặc sinh vật điều khiển những sức mạnh vượt ngoài quy luật tự nhiên.”

Tôi chết đứng. Tim tôi đập thình thịch. Toàn thân bồn chồn đến mức chỉ muốn hét lên.

“Cô nói thật chứ?” tôi bật ra gần như ngay lập tức, rồi không kìm được, tôi lao đến nắm lấy hai tay cô, mắt sáng rực như trẻ con thấy kẹo. “Dạy con đi mà! Làm ơn, dạy con ma pháp đi!”

Cô Serlene hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng mỉm cười dịu dàng. “Chắc chắn rồi. Chắc chắn là cô sẽ phải dạy cậu chủ ma pháp rồi…”

Nghe đến đó, tôi sáng bừng lên, gần như nhảy cẫng tại chỗ.

“…Nhưng mà,” cô dừng lại, “là vào một thời điểm khác trong tương lai. Khi mà cơ thể con đã đủ trưởng thành đã, có lẽ là khoảng chín hay mười tuổi gì đó.”

Tôi khựng lại. “Hả…?”

Niềm vui vừa dâng lên chưa kịp chạm đỉnh đã rơi cái “bịch”. Tôi tiu nghỉu hẳn. “Tại sao vậy ạ?”

Cô đáp nhẹ, như sợ làm tôi buồn thêm: “Bởi vì con phải cảm nhận được ma lực của mình trước đã, mà mới có 3 tuổi thì khó lắm.”

“Ma lực?” Tôi nghiêng đầu, chớp mắt. “Là cái gì nữa vậy ạ?”

“Ma lực,” cô bắt đầu giải thích, “là nguồn năng lượng siêu nhiên tồn tại bên trong mỗi sinh vật, hoặc lan tỏa trong tự nhiên. Nó được dùng để kích hoạt và duy trì ma pháp. Nói đơn giản thì, ma lực chính là ‘nhiên liệu’ của mọi pháp thuật.”

Tôi nghe mà há hốc mồm. “Vậy làm sao để kiểm soát ma lực được ạ?”

“Trước tiên,” cô nói, “con phải học cách điều khiển được mạch ma lực trong cơ thể mình đã. Chỉ khi con có thể điều hướng nó đi khắp cơ thể theo ý mình thì mới có thể thi triển ma pháp được.”

“Mạch ma lực… là sao ạ?”

“Đúng vậy,” cô gật đầu, “mạch ma lực là thứ tồn tại trong cơ thể mỗi sinh vật. Nó hoạt động tương tự như mạch máu, dẫn ma lực đi khắp nơi để giúp cơ thể khỏe mạnh và ổn định hơn. Tuy nhiên, khác với mạch máu, nó không hoàn toàn thiết yếu. Người không có mạch ma lực vẫn sống bình thường, chỉ là không thể sử dụng ma pháp thôi.”

Tôi gật gù, nhưng thật lòng chẳng hiểu bao nhiêu.

Cô khẽ bật cười, xoa đầu tôi. “Cách kiểm soát mạch ma lực khó giải thích bằng lời lắm. Nó không phải thứ có thể học bằng lý trí, mà phải cảm nhận bằng trực giác. Nó giống như một phần của cơ thể vậy. Con phải học cách lắng nghe chính mình, cảm nhận những gì đang chảy bên trong cơ thể. Chỉ có thời gian và trải nghiệm mới giúp con hiểu được điều đó thôi.”

“Trời ạ,” tôi than, “nghe vẫn khó hiểu quá, con chẳng hiểu gì hết!”

Cô Serlene mỉm cười dịu dàng, giọng dịu như đang dỗ trẻ con. “Không sao đâu cậu chủ. Chúng ta có nhiều thời gian mà. Từ giờ, ngày nào cô cũng sẽ giúp con tập luyện, được không?”

Nghe vậy tôi lập tức phấn khích trở lại. “Được ạ!” tôi đáp to, không giấu nổi niềm vui.

Dù vẫn chưa thể sử dụng ma pháp, nhưng chỉ nghĩ đến việc có thể học, dù chỉ là lý thuyết thôi, tim tôi đã đập thình thịch rồi. Ma pháp… thật sự tồn tại ở thế giới này. Và tôi, người từng là kẻ bình thường ở thế giới cũ, giờ có thể học nó. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi sướng đến phát run.

Ngày hôm đó chính thức đánh dấu là buổi học ma pháp đầu tiên của tôi. Cô Serlene bảo bài học số một là “ngồi thiền”. Nghe thôi đã thấy chán rồi. Nhưng tôi vẫn cố gắng làm theo, bởi nếu đây là con đường dẫn đến ma pháp thì tôi phải chịu đựng được chứ.

Cô bảo ngồi thiền giúp tập trung, giúp cảm nhận mạch ma lực dễ hơn. Tôi gật đầu, ngồi xuống, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu như lời cô dặn.

Lúc đầu thì còn yên. Nhưng chưa đầy mười phút, tôi đã bắt đầu ngọ nguậy. Mười lăm phút sau thì chân tê. Ba mươi phút sau, tôi chịu không nổi nữa.

“Haizz…” Tôi mở mắt, thở dài như người sắp chết vì buồn. “Chán quá, chúng ta có thể làm gì khác được không ạ?”

Cô Serlene khẽ cười, giọng vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Vậy con muốn làm gì nào?”

Tôi nghĩ một chút rồi nói ngay, không do dự:

“Cô có thể thử làm cho con coi được không? Thi triển ma pháp ý.”

“Được chứ.”

Chỉ hai chữ thôi, mà tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô từ tốn quỳ xuống trước mặt tôi. Mái tóc tím buông nhẹ trên vai, đôi tay trắng mảnh khảnh chụm lại. Rồi, cô xoè lòng bàn tay ra, ngay lúc đó, một ngọn lửa nhỏ màu tím từ từ hiện ra, lơ lửng giữa không trung.

Tôi chết lặng. Ngọn lửa ấy đẹp đến mức khiến tôi quên cả thở.

Tôi muốn thử đưa tay chạm vào, nhưng rồi chỉ một cái khép tay nhẹ của cô, ngọn lửa tan đi như chưa từng tồn tại.

Tim tôi đập mạnh. Tôi vẫn chưa thể ngừng run rẩy vì phấn khích.

“Con có thể giữ quyển sách chứ?” tôi hỏi, giọng còn run run.

“Chắc chắn rồi. Nó là của con mà.”

Tôi không kìm được, lao tới ôm chầm lấy cô. Cô khẽ cười, xoa đầu tôi như dỗ một đứa trẻ.

Tôi không thể chờ đợi được lập tức mở ngay quyển sách ra đọc.

Đầu tiên, ma pháp được chia làm 5 trường phái khác nhau: Ma pháp nguyên tố, Ma pháp cường hoá, Ma pháp triệu hồi , Ma pháp nguyền rủa, và Ma pháp đặc biệt.

Một ma pháp sư được phân hạng theo 7 cấp độ dựa trên sức mạnh, độ thành thạo cũng như cống hiến của họ lần lượt là: Apprentice (tập sự), Adept (thành thạo), Advanced (cao cấp), Master (bậc thầy), Supreme (tối cao) và cuối cùng là Divine (thần thánh). Mỗi cấp độ lại có 5 mức từ V-I để phân hạng nữa.

Trong suốt hơn 5000 năm lịch sử nhân loại, chỉ có duy nhất 3 người từng chạm tới vị trí Divine trong hệ pháp sư thôi nên gần như đạt tới Supreme đã là cảnh giới tối thượng trong suốt bao nhiêu thế kỷ nay rồi.

Sau khi đọc hết 7749 trang sách mở đầu thì cuối cùng tôi cũng đến được với ma pháp đầu tiên. Flame. Theo lời trong sách, đây là một ma pháp hệ lửa cơ bản nhất, cho phép người sử dụng phun ra lửa từ lòng bàn tay. Cách mô tả thì nghe đơn giản, nhưng phần hướng dẫn thì khá khó hiểu. Trong sách ghi: “Để sử dụng phép Flame, người dùng không chỉ phải đọc thần chú mà còn cần phải tưởng tượng đến ngọn lửa. Tưởng tượng cơ thể mình bị thiêu đốt. Tưởng tượng sức nóng. Tưởng tượng bản thân đang bị nhấn chìm trong ngọn lửa.”

Cái kiểu “tưởng tượng mình bị cháy” này nghe chẳng khác gì Do…, à nhầm tự thiêu cả. Nhưng thôi, vì ma pháp, tôi vẫn thử. Tôi hít sâu, rồi đọc ngay thần chú

“Ngọn lửa khởi nguyên, nghe lời triệu hoán.

Bùng cháy mạnh mẽ, thiêu trụi vạn vật.

Flame.”

Không ngoài dự đoán. Chẳng có gì xảy ra cả, dù chỉ là một chút khói.

“Cậu chủ giỏi quá.” Cô Serlene bên cạnh vẫn nở nụ cười dịu dàng, vỗ tay khen tôi như thể vừa làm được điều gì vĩ đại lắm.

Tôi nghiến răng. Không bỏ cuộc. Tôi hít sâu lần nữa, đọc lại thần chú, lần này tập trung hơn, tưởng tượng mạnh hơn, cố cảm nhận cái nóng rát lan trong người mình.

“Ngọn lửa khởi nguyên, nghe lời triệu hoán.

Bùng cháy mạnh mẽ, thiêu trụi vạn vật.

Flame.”

Phừng!

Mọi thứ vụt tối lại. Tối đen như thể ánh sáng vừa bị ai đó tắt đi. Mắt tôi mất thị lực chỉ trong một cái chớp mắt. Tai tôi ù đặc. Không âm thanh, không hình ảnh, chỉ còn lại một khoảng trống.

Rồi… đau.

Cơn đau ập tới như sóng dữ.

“Ahhhh!” Tôi gào lên.

Toàn thân tôi bỏng rát. Tôi lăn lộn, quơ tay, chẳng biết mình đang làm gì.

Giữa cơn đau đó, tôi thoáng nghe thấy tiếng cô Serlene đang gọi, nhưng tất cả chìm trong tiếng ù ù xa xăm.

“Lipse… Lipse… Lipse!!”

Tôi không trả lời nổi.

Nhưng đột nhiên. Xanh. Màu xanh lá. Mắt tôi dần hồi phục lại thị lực, những cơn đau cũng từ từ giảm xuống.

Tôi chầm chậm nghe lại được. “Lipse! Lipse!”

Tôi bật phắt dậy. Thở dốc. Tôi hoảng loạn nhìn quanh. Khói dày đặc thư viện. Trước mặt tôi là cô Serlene. Tôi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay cô.

Tôi ngơ ngác vài giây. Rồi tim tôi chợt thắt lại.

“Cô Serlene…” Giọng tôi run rẩy.

Ngay khi nhận ra điều trước mắt, tôi hét lên. “CÔ SERLENE!”

Khuôn mặt cô Serlene… bị bỏng. Da cô tróc hết ra, phồng rộp lên. Quần áo cô cháy xém tả tơi.

“Lipse… cảm thấy thế nào rồi?” giọng cô run nhẹ nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh. “Con có nghe thấy cô nói không?”

Tôi cứng đờ. “Cô Serlene… mặt cô…!”.

Cô không trả lời. Cô chỉ lao đến ôm chặt lấy tôi. “Thật may quá… thật may quá mà…” cô vừa nói vừa run.

Tôi ngây người một lúc rồi hết lên. “Trời ơi… cô bị bỏng rồi! Nặng lắm luôn đó! Giờ này cô còn lo cho con làm gì chứ?” tôi nói dồn dập, vừa nấc vừa đẩy nhẹ người cô ra. “Con không sao hết, con ổn mà! Làm ơn nằm xuống đi, để con đi gọi người giúp…”

Tôi toan đứng dậy, nhưng bàn tay cô lập tức giữ chặt lấy tay tôi.

“Không sao đâu… đừng lo cho cô”

“Cô nói gì vậy, sao mà không sao được chứ!?”

Chưa kịp nói thêm, cô Serlene đột nhiên nhắm mắt lại, đặt bàn tay lên mặt mình. Một luồng sáng xanh nhạt bắt đầu tỏa ra, lan dần qua những vết bỏng. Tôi sững sờ. Ánh sáng đó mềm mại, từng chút từng chút một xóa đi những vết bỏng.

Da cô từ từ hồi phục lại, những mảng da bỏng bong ra, để lộ lớp da mới hồng nhẹ.

Khi ánh sáng tắt đi, khuôn mặt cô gần như đã lành hẳn. Chỉ còn vài vết sẹo mờ mờ bên má.

Tôi đứng chết lặng.

Cô mỉm cười, dù vẫn còn thở mệt. “Chỉ là một phép chữa trị nhỏ thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Tôi chẳng nghe rõ gì nữa. Chỉ biết chạy tới, ôm chầm lấy cô.

Tôi khóc. Vừa sợ, nhưng cũng vừa nhẹ nhõm. Tôi vừa nấc, vừa úp mặt vào vai cô.

Cô chỉ mỉm cười, siết chặt tay tôi, nhẹ giọng nói khẽ bên tai: “Ổn rồi, Lipse. Ổn rồi.”

Rầm!

Cánh cửa thư viện bật tung. Một luồng khí lạnh buốt ập vào, quét qua căn phòng. Trong chớp mắt, tuyết phủ trắng cả thư viện, sàn nhà đóng băng mỏng dưới chân tôi.

Cô ấy bước vào. Mái tóc bạc tung bay trong gió.

Không nói một lời, cô ấy kéo mạnh tay cô Serlene. “Chuyện này là sao? Giải thích đi.”

“Là lỗi của em. Em đã dạy cậu chủ ma pháp. Chuyện này là… một tai nạn.”

Bốp! Cú tát vang lên như xé toang cả bầu không khí.

“Em bị điên à! Em đã nghĩ cái quái gì vậy? Thằng nhóc mới có ba tuổi!”

“Thì… chẳng phải cậu chủ mới chỉ có ba tuổi sao, việc có thể dùng ma pháp ở tuổi này là không thể mà…”

“Trời ạ, chẳng phải phu nhân đã dặn trước rồi à…” Cô Aelia nhăn mặt, đưa tay nheo mắt, cố nén lại cơn tức.

“Trước tiên đưa cậu chủ vào phòng y tế đi đã” cô ấy ra lệnh cho hai người hầu khác.

Tôi cố gượng dậy. “Cô… cô Aelia…” tôi run run.

Cô ấy liếc nhìn. “Sao vậy, cậu chủ? Vẫn còn đau à?”

Cô tiến lại, kiểm tra khắp người tôi. Rồi, không nói thêm gì, cô dùng phép ánh sáng xanh giống hệt như cô Serlene trước đó để hồi phục thêm cho tôi một lần nữa.

“Chuyện này là lỗi của con” tôi chầm chậm nói khi cô thi triển phép.

“Ừ. Không sao đâu, cậu chủ hãy theo Mary và Sarina tới phòng y tế luôn đi. Đừng bắt cô phải nói lại lần nữa” giọng cô ấy lạnh lùng.

“Nhưng… nhưng cô Serlene…”

“Đừng lo, Serlene sẽ nhận được hình phạt thích đáng sau chuyện này thôi, còn giờ cậu chủ đi nhanh lên”

Chị Mary và chị Sarina tiến tới dìu tôi đi nhưng tôi lập tức gạt tay họ ra.

“Không phải lỗi của cô Serlene đâu, tất cả chuyện này là do con mà!” Tôi hét lên.

“Ừ, không sao đâu, cô biết rồi” cô Aelia vẫn thản nhiên đáp.

“Không, không phải như vậy, không phải như cô nghĩ đâu. Cô Serlene không hề có ý định dạy con ma pháp, cô ấy còn nói nó rất nguy hiểm nữa, tất cả là tại con đã không nghe, cô ấy đã từ chối nhưng con đã bắt cô ấy phải dạy con, rồi khi con tự làm mình và cô ấy bị thương thì cô ấy còn mặc kệ tình trạng bản thân mà lo hồi phục cho con nữa chứ. Vậy nên tất cả chuyện này đều là lỗi của con, không phải tại cô Serlene một chút nào đâu, nếu có người đáng phải nhận hình phạt thì đó phải là con chứ không phải cô Serlene”

Cô Aelia im lặng một lúc, rồi cô ấy quay sang cô Serlene “Có thật phải vậy không, Serlene?”

“Không, không phải như cậu…” cô Serlene chưa kịp nói hết thì tôi lập tức cắt lời “Tất cả những gì cô Serlene làm chỉ là tuân theo mệnh lệnh của con thôi mà”

Cô Aelia im lặng một hồi.

“Vậy cậu chủ có biết chuyện mà mình vừa làm không?” Cô Aelia lên tiếng

“Nhìn quanh đi, cậu chủ có thấy cả thư viện đã bị hư hại rồi không, bao nhiêu quyển sách đã bị thiêu rụi? Cậu chủ có biết giá trị của chỗ sách đấy không?”

Tôi im lặng. Tôi không biết nên nói gì. Tôi quay sang nhìn cô Serlene. Cô ấy lắc đầu ra hiệu tôi đừng nói thêm gì nữa.

Tôi suy nghĩ một hồi. Trong lòng, một phần tôi muốn nói rằng đây là sách nhà mình mà, có đốt thì cũng làm sao? Nhưng thực sự, đó là cách nói của một kẻ hèn. Tôi không muốn làm một thằng vô trách nhiệm. Vậy nên…

“Con sẽ trả!” Tôi lên tiếng.

“Con sẽ làm việc, sẽ kiếm tiền, sẽ trả lại đủ tất cả chỗ đó. Con sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu nên cô không cần phải lo”

“Cái gì?” Cô Aelia đôi chút bất ngờ trước câu trả lời này.

“Vậy cậu chủ sẽ làm gì?” Cô ấy chất vấn.

Tôi thoáng cứng họng, nhưng nhìn xuống đôi tay mình, tôi nhanh chóng nghĩ ra “Con sẽ lau nhà, sẽ quét dọn, sẽ rửa bát, sẽ làm vườn, sẽ bán hàng, tất cả những gì có thể làm thì con sẽ đều làm hết, miễn là vẫn còn đôi tay này, con sẽ không bỏ cuộc đâu”

Sự im lặng bao trùm sau khi tôi vừa dứt lời.

Rồi cô Aelia thở dài. “Được thôi, nếu cậu chủ đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì thêm”

“Vậy cô sẽ không phạt cô Serlene chứ” tôi lắp bắp

“Ừ” cô ấy đáp ngắn gọn rồi quay đầu rời đi, không quên xoa đầu tôi làm rối hết cả tóc.

Khi cô Aelia đã đi khuất bóng thì tôi mới thở phào. Lúc này cô Serlene đột nhiên chạy tới ôm chầm lấy tôi. “Cậu chủ đã học nói dối từ ai vậy” cô ấy vừa ôm tôi tới mức ngạt thở vừa nói. “Con học từ người giỏi nhất mà” tôi nháy mắt với cô Serlene. “Cậu chủ được lắm” cô ấy chà đầu tôi, rồi 2 chúng tôi sau đó phải tự dọn dẹp hết thư viện mà không có ai khác phụ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free