Hồi Ức Chuyển Sinh - Chapter 3:
(Năm 928 - Vùng Mona - Avania)
Kể từ sau vụ thư viện, ngày nào tôi cũng phải phụ giúp những hầu gái trong nhà để trả nợ dần. Sáng học xong là tôi phụ các chị phơi đồ, có hôm thì là lau sàn, rồi quét bụi. Chiều thì lại phụ bếp núc, tối thì phải giúp rửa bát. Nhìn chung là công việc không có gì nặng nhọc hết cả nhưng nó làm cho tôi chẳng có chút thời gian nào để chơi bời tự do như trước.
Mọi người trong nhà cũng chẳng muốn tôi phải làm đâu, lúc nào cũng cố giành việc với tôi. “Để đó chị làm cho”, “để đó cô làm cho." Ai ai cũng nói câu đó như câu chào nhau hằng ngày khiến tôi nghe mà phát chán. Dù vậy tôi không bao giờ chịu, tôi có quy tắc riêng, tôi sống đúng với lời nói của mình. Nhưng thực ra làm việc như này cũng vui. Tôi có nhiều thời gian để hiểu thêm về mọi người trong nhà. Chị Mary thì vui tính, hoạt bát, lúc nào cũng làm như tôi là đồng nghiệp chứ không phải trẻ con ba tuổi. Chị Sarina thì nhút nhát, nói chuyện với tôi mà cứ cúi mặt làm như tôi sắp cắn chị ấy tới nơi không bằng. Cô Bell thì khỏi nói, trốn việc như bản năng tự nhiên; tôi cứ đang quét nhà mà chỉ cần quay qua là đã thấy cô ấy chui ra sau tủ ăn bánh. Cô Cerra thì là bác sĩ trong nhà, lúc nào cũng nghiêm túc quá mức, cứ thấy tôi bị xước tay nhẹ một chút là lôi tôi đi kiểm tra như thể tôi sắp chết. Càng làm việc chung với họ, tôi càng cảm thấy vui. Hiểu hơn về họ, hiểu về công việc của họ, cũng giúp tôi hiểu hơn về cuộc sống xung quanh mình. Tôi vui khi có nhiều người để trò chuyện, hạnh phúc khi có những người quan tâm tới mình. Nó trái ngược hoàn toàn so với cái kiếp sống cô đơn của tôi khi trước. À còn quên một người nữa. Cô Aelia. Cô ấy là hầu gái trưởng trong nhà. Nhìn chung thì tính tình lạnh lùng, ghê gớm, ít nói, lúc nào cũng toả ra cái không khí đáng sợ nên tôi thường hay cố tránh mặt cổ nhiều nhất có thể.
Trong thời gian này dù bận làm việc nhiều nhưng tôi vẫn luôn có thời gian để học ma pháp cùng cô Serlene vào buổi sáng. Tai nạn lần trước ở thư viện khiến cô Serlene biết về tài năng của tôi. Cô nhìn tôi bằng con mắt khác hẳn, kiểu như vừa sợ vừa tự hào. Cô gọi tôi là thiên tài khi mới chỉ 3 tuổi đã có thể sử dụng ma pháp. Được khen thì tôi ngại lắm nên cũng cố nói mấy câu kiểu “con chỉ hên thôi” để hạ tông xuống một chút, nhưng thật ra trong lòng cũng không giấu nổi sự tự hào. Nhưng thực sự là tôi không ngờ được cái thứ cảm giác mà tôi vốn gọi là thần lực bấy lâu nay thực ra lại chính là ma lực, bảo sao nó cứ ngờ ngợ, nhưng tôi vui vì biết nó có ích.
Rồi tôi cũng kể với cô Serlene về chuyện thần lực, về cách mà tôi đã học cách làm chủ nó ra sao. Cô Serlene nghe xong thì càng ngỡ ngàng, khen tới mức tôi muốn độn thổ luôn. Nhưng cô cũng nói rằng tôi không nên sử dụng nó ở thời điểm này, ít nhất là cho tới khi đã được đào tạo một thời gian đã, vì cô không muốn tôi tự gây nguy hiểm cho bản thân và cô cũng không muốn bị bỏng thêm nữa đâu.
Chúng tôi luyện tập ma pháp mỗi ngày. Càng tập tôi càng cảm nhận rõ ràng hơn cái luồng khí nóng ấm chạy trong người mỗi khi tôi tập trung. Nó đã không còn nhảy loạn xạ như trước nữa, giờ chỉ cần tôi điều khiển nhẹ, nó liền xoay chuyển theo ý tôi, giống như một con thú nhỏ đã chịu nằm yên trong lòng bàn tay.
Trong những buổi tập, cô Serlene dành phần lớn thời gian để giải thích cho tôi về cốt lõi của ma lực. Cô nói tôi phải hiểu điều này trước đã nếu muốn đi xa hơn. “Mọi thứ tồn tại đều là ma lực” cô kể. Ma lực có trong không khí mà tôi đang hít thở, trong đất dưới chân, trong nước tôi uống, trong những con vật chạy tung tăng trong vườn, thậm chí trong miếng thịt hay ổ bánh mì mà tôi nhai mỗi sáng. Thế giới này vận hành dựa trên ma lực, ma lực chính là nguyên liệu, là gốc rễ của mọi sự sống.
Chúng ta hấp thụ ma lực mọi lúc, mọi nơi. Hít thở là hấp thụ. Ăn uống cũng là hấp thụ. Kể cả khi ngủ, cơ thể chúng ta vẫn vô thức hút ma lực vào để nuôi sống chính nó.
Thỉnh thoảng nghe cô Serlene giảng nhiều quá mà tôi vừa nghe vừa ngủ gật luôn.
Mỗi lần như thế thì cô Serlene chỉ cười rồi véo má tôi một cái:
“Nhưng mà hấp thụ được không có nghĩa là dùng được đâu. Chúng ta phải học, phải luyện, phải đổ mồ hôi mới có thể điều khiển nó. Ma lực trong người cậu chủ nhiều thật đấy, nhưng nếu không biết cách dùng thì nó cũng chỉ là cái bình đầy nước mà không biết mở nắp thôi.”
“Con hiểu rồi. Lần này con sẽ nghiêm túc học để không gây hoạ nữa đâu”. Tôi nhìn lòng bàn tay mình, nghĩ về vụ nổ hôm ở thư viện mà gật đầu mạnh hơn.
Cô Serlene bật cười, khẽ vuốt đầu tôi:
“Vậy thì bắt đầu từ việc tập thở cho đúng trước đã.”
Và thế là ngày nào tôi cũng ngồi thiền, tập trung vào dòng ma lực trong người.
—————————
Cho tới khi 4 tháng trôi qua, mọi thứ thay đổi rõ rệt. Tôi đã có thể kiểm soát ma lực hoàn toàn, có thể để nó di chuyển tự do trong khắp cơ thể và đặc biệt nhất là có thể tích tụ nó ở tay để bắn ra một luồng khí vô hình. Đến bước này, tôi đã chính thức có thể sử dụng ma pháp được rồi. Nhưng để đảm bảo không xảy ra vụ nổ thứ hai, thì phép đầu tiên mà cô Serlene cho tôi học đã không còn là Flame nữa mà thay vào đó là một ma pháp hệ nước có tên Aqua.
Về căn bản thì Aqua chỉ là bắn ra nước từ lòng bàn tay thôi. Theo như cô Serlene nói thì phép này là an toàn nhất, nó dễ kiểm soát, và không có khả năng thiêu rụi thư viện lần nữa. Cô còn liếc tôi một cái đầy ý cảnh cáo nữa chứ.
Lần đầu tiên thi triển, tôi đặt lòng bàn tay ra phía trước, dồn ma lực vào đó rồi tưởng tượng tới nước. Và kỳ lạ thay, lần này mọi thứ diễn ra quá mức suôn sẻ.
Một giọt nước hiện ra. Rồi thành một khối. Rồi cuộn lại thành một quả cầu nước nhỏ trong lòng bàn tay tôi.
Tôi còn chưa kịp khoe khoang gì thì bản năng đã mách bảo tôi ném nó đi. Vậy là tôi bắn quả cầu nước ra phía trước. Nhưng khá thất vọng, nó chỉ bay được một đoạn ngắn, rồi rơi xuống bụp như một quả bóng nước yếu xìu.
Không sát thương. Không hiệu ứng gì đặc biệt. Nhưng tôi đứng sững, còn cô Serlene thì mở to mắt tròn vo như hai hạt thủy tinh.
“Cậu chủ…” cô thở ra. “Cậu chủ thực sự rất có tài đấy. Bình thường phải trải qua rất nhiều bước chuẩn bị, rồi cảm nhận nước, rồi hình dung cấu trúc, rồi còn… thôi, nói chung là cậu chủ vừa bỏ qua ít nhất 3 bước cơ bản mà vẫn làm được ngay lần đầu…”
Cô nhìn tôi như thể tôi vừa vẽ ra một phép màu hiếm có nhất thế gian.
Còn tôi thì chỉ thấy vui như một đứa trẻ đáng lẽ phải đúng 3 tuổi.
“Con có thể làm lại không?” tôi nói, mắt sáng như đèn.
“Được, nhưng từ từ thôi,” cô vừa nói vừa tiến lại gần, “đừng để Aqua biến thành… cái gì khác ngoài nước. Lần trước Flame của cậu chủ cũng hơi… quá mức bình thường rồi.”
Tôi cười gượng. Cô Serlene nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng biết nên tự hào hay lo lắng.
Nhưng dù thế, chúng tôi lại bắt đầu luyện tiếp, và lần này, tất cả đều suôn sẻ.
Tôi sau đó cũng không nhịn được mà trêu cô Serlene bằng cách bắn thẳng một quả bóng nước về phía cô. Bụp! Bộ đồ hầu gái của cô ướt nhẹp từ ngực xuống tới chân. Cô nhìn tôi một giây, môi giật nhẹ, rồi không nói không rằng bắn trả lại tôi một quả còn to hơn. Thế là buổi học của chúng tôi chính thức biến thành trận chiến bóng nước.
Hai đứa, à không, một đứa ba tuổi và một cô hầu gái trưởng thành đuổi nhau khắp phòng tập, ném qua ném lại như thể đây là trò chơi chính thức của lớp học.
Đến khi chúng tôi chịu dừng thì sàn nhà đã ướt lênh láng như vừa có ai đổ nguyên cả thùng nước.
Tôi thở dài, chuẩn bị tinh thần để dọn cái bãi chiến trường này. Nhưng chưa kịp cúi xuống, cô Serlene đã giơ tay lên.
Một luồng ma lực lan ra. Nước dưới đất rung lên.
Và rồi tất cả những vũng nước bắt đầu tách lên khỏi mặt sàn, từng giọt từng giọt lơ lửng trong không khí như bị một bàn tay vô hình kéo ngược lên.
Ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào, chạm lên những giọt nước lơ lửng, làm chúng sáng lấp lánh như hàng trăm viên kim cương trong ánh mai.
Tôi đứng chết lặng.
Cô Serlene chỉ khẽ cười, tay vẫn nhẹ nhàng điều khiển luồng nước. Nhanh chóng, cô gom tất cả chúng thành một quả cầu nước khổng lồ. Nó xoay chậm rãi trên không, phản chiếu ánh sáng lung linh.
Và rồi…
Cộp.
Cô ném cả quả cầu ấy ra ngoài sân như ném rác.
Tôi vẫn còn ngẩn ngơ vì ma pháp quá đẹp, chưa kịp hoàn hồn thì…
“Chị SEEEEERLENE!!” Tiếng chị Mary la lên ngoài sân vang như sấm.
Quả bóng nước vừa ném ra đã vỡ tung ngay trên đống đồ chị Mary đang phơi, cả người chị cũng ướt nhẹp từ trên xuống dưới.
Cô Serlene cứng người trong một giây, rồi lập tức chạy ra sân khúm núm:
“Xin lỗi! Xin lỗi mà Mary! Chị không cố ý đâu!”
Tôi thì chẳng nhịn được cười. Tiện đường thì tôi cũng đi theo ra để phụ chị Mary làm vườn luôn.
Khu vườn ở nhà tôi rất đẹp, đẹp đến mức mỗi lần bước vào là tôi lại phải chớp mắt mấy lần mới tin được là mình không đi lạc vào đâu đó trong truyện cổ tích. Nơi đây là cả một trang viên khổng lồ bát ngát toàn hoa là hoa. Bên trái là dải oải hương trải dài tím ngắt, xen giữa là từng mảng cúc trắng, cúc vàng. Xa hơn là những giàn dây leo nối liền nhau tạo thành vòm trên những mái nhà gỗ nhỏ nơi người ta nghỉ chân để uống trà chiều. Tôi đi hết một đoạn dài mà vẫn không thấy điểm cuối, chỉ thấy gió đưa mùi hoa ngào ngạt khiến tôi choáng luôn vì quá sang.
Chị Mary đi trước tôi, vừa chỉ vừa nói phu nhân rất thích hoa nên trang viên mới trồng nhiều như vậy. Tôi nghe mà hơi khựng lại. Phu nhân? Trong nhà này ai cũng gọi là phu nhân, nhưng tôi lại chưa từng gặp. Tôi bèn hỏi luôn chị Mary: “Phu nhân ở đây là ai vậy ạ? Là mẹ em hả?”
Chị Mary bật cười ngay lập tức. Chị ấy cười kiểu cố nén, như thể tôi vừa nói một điều buồn cười tới mức chị không dám cười lớn. “Không đâu,” chị thì thầm, “sư phụ có vẻ quá già để làm mẹ em rồi. Nhưng đừng nói với bà ấy nhé, bà ấy mà biết chị nói vậy thì chị xong đời mất.”
“Sư phụ?”
“Đúng vậy, là bà của em đó” chị Mary nói rất tự nhiên. “Bà là người đứng đầu gia tộc Raynor, và cũng là sư phụ của tất cả các cô, các chị trong nhà.”
“Kể cả cô Aelia ạ?”
“Đúng vậy, kể cả chị Aelia.” Chị Mary trả lời, vừa nói vừa cúi xuống nhặt một cánh hoa rơi dính trên vai áo tôi.
Chị kể rằng bà tôi đã thu nhận và nuôi dưỡng rất nhiều đệ tử. Hầu hết bọn chị đều là trẻ mồ côi hoặc nô lệ.
Tôi nghe mà bất giác thốt lên: “Bà em… tuyệt thế sao ạ?”
“Đúng vậy, sư phụ là một người rất tuyệt,” chị Mary vừa nói vừa xoa đầu tôi
Tôi vẫn thì chưa hết tò mò. Tôi cúi xuống nhổ cọng cỏ dai dưới chân, vừa làm vừa hỏi: “Nhưng tại sao bà lại không ở đây? Bà đang ở đâu vậy ạ?”
Chị Mary như đã đoán trước câu hỏi đó từ lâu. Chị ngồi xổm xuống bên tôi, tay vạch nhẹ đám cỏ sang một bên “Bà em đã tham gia vào một trận chiến lớn suốt hơn ba năm nay rồi, ngay từ khi em vừa mới chào đời.”
Tôi ngẩng lên ngay, tay còn cầm nguyên cọng cỏ. “Ba năm…? Bà đi đánh nhau ba năm liền hả chị?”
“Ừ,” chị Mary gật đầu. “Bà không cho bọn chị đi theo, bà nhờ tất cả bọn chị ở lại chăm sóc và bảo vệ em đề phòng có kẻ tấn công vào đây.”
“Sư phụ… à, phu nhân ấy… luôn lo cho em lắm.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bật ra câu hỏi mà đứa trẻ nào cũng sẽ nghĩ đến: “Nhưng để một bà lão ra trận… liệu có ổn không ạ?”
Chị Mary bật cười, lần này cười lớn thật sự. “Ôi trời, em mà nói câu đó trước mặt sư phụ chắc bà ấy sẽ buồn chết mất.”
“Sư phụ là một nhân vật rất quyền lực đấy. Bà em là một trong những người mạnh nhất thế giới, được mệnh danh là Bạch Tử Đằng, đứng hạng sáu trong Thập Thần.”
Tôi nghe tới đó mà quên luôn cả nhiệm vụ nhổ cỏ. Mắt tôi sáng rực lên như hai bóng đèn. “Hạng sáu!? Trong Thập Thần!? Thế… Thập Thần là gì vậy chị?”
“Là danh hiệu dành cho mười người mạnh nhất thế giới,” chị giải thích. “Một khi đã có được danh hiệu này rồi thì không chỉ có danh tiếng và quyền lực đâu mà sẽ còn được ghi thẳng vào lịch sử.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thấy không khí trong vườn tự nhiên mát hơn hẳn. “Whoah… bà em ngầu quá vậy sao…”
“Chắc chắn là ngầu rồi,” chị Mary nói, giọng pha chút tự hào thay tôi. “Nhưng giờ thì ngầu ít thôi, tập trung nhổ nốt đống cỏ dại này đi. Nhanh còn vào nhà chị nướng bánh cho ăn.”
Tôi cúi xuống tiếp tục nhổ cỏ, nhưng đầu óc thì vẫn bay theo những hình ảnh tưởng tượng về bà. Tự nhiên tôi thầm hy vọng bà sẽ sớm về nhà. Tôi muốn gặp người đó một lần lắm.