Hồi Ức Chuyển Sinh - Chapter 1:
(Năm 925 - vùng Mona - Avania)
Tôi đến với thế giới này vào một ngày thu lạnh lẽo trong tháng 8. Mở mắt ra lần đầu, tôi thấy cái trần nhà xa lạ treo lơ lửng ngay trên mặt mình. Không phải trần phòng cũ mà tôi từng quen. Tôi thử đưa tay lên, nhưng cánh tay nặng như ai gắn thêm mấy viên đá. Tôi đảo mắt nhìn quanh và thấy mình nằm trong một cái nôi. Nôi trẻ sơ sinh hẳn hoi. Mất vài giây tôi mới tiêu hoá nổi ý nghĩ đó. Cơ thể tôi đúng nghĩa là của một đứa trẻ mới chào đời, còn tôi thì tỉnh như sáo.
Những ngày đầu trôi qua cực chậm. Tôi không làm được gì cả, chỉ cần nhúc nhích một tí là người mỏi nhừ còn mắt thì rát khô chỉ sau vài chục giây mở. Tôi đúng kiểu cục thịt biết thở, không hơn. Thật khó tin là được chuyển sinh lại chán tới thế này. Nhưng rồi tôi phát hiện thứ duy nhất mà mình còn dùng được: tôi biết khóc. Và hoá ra khóc là kỹ năng mạnh nhất thời điểm này. Mỗi lần tôi khóc, cửa phòng lại “cạch” một tiếng rồi một người phụ nữ bước vào.
Cô bế tôi lên như bế một con mèo con. Cô dỗ, chỉnh lại tã, sửa góc chăn, kiểm tra hơi thở tôi xem có nghẹn không.
Cô ấy có mái tóc tím nhạt, mềm, cắt ngang vai. Đôi mắt cũng tím nhưng đậm hơn, nhìn vào giống màu đá thạch anh. Làn da cô trắng, khuôn mặt đẹp, hiền hậu, mang nét phương tây. Nhưng cô có vẻ không phải mẹ tôi, vì tôi thấy cô ấy mặc một bộ đồ trông như hầu gái.
Sau khi kiểm tra thấy tôi vẫn ổn, cô đặt tôi lại vào nôi, kéo chăn lên ngang ngực rồi vuốt nhẹ một cái như chốt lại công việc. Trước khi rời đi, cô còn không quên cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi rồi mới bước ra cửa.
Sau khi cô đã rời đi, thú thật, tôi hơi bồi hồi. Thật ra là nhiều hơn một chút, tôi rất… tôi không biết nữa. Cảm giác cứ lâng lâng giữa ngạc nhiên và xấu hổ làm sao ý. Nói chung là… thực sự không thể định nghĩa.
Thời gian trôi đi, tôi nằm nhưng không thể ngủ. Rồi không lâu sau, bụng tôi bắt đầu cồn cào. Cơn đói trong cơ thể trẻ sơ sinh đúng kiểu khó chịu, không hẳn đau đâu mà cứ âm ỉ như có ai nhéo từ bên trong thì đúng hơn. Tôi thở hắt ra. Bất lực. Thân thể này đúng là chẳng cho tôi lựa chọn. Không còn cách nào khác, tôi lại khóc. Khóc vẫn là kỹ năng duy nhất tôi xài được và xài tốt. Chỉ vài giây sau tiếng khóc, cửa phòng lại mở cái “cạch” quen thuộc. Người phụ nữ tóc tím lại bước vào, phản ứng nhanh đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ cô ấy luôn đứng chờ ngay ngoài hành lang. Cô ẵm tôi lên rồi cho tôi bú sữa. Nhưng không phải sữa của cô ấy. Là sữa đóng chai, chai thuỷ tinh nhỏ, loại có núm cao su bên trên ấy. Khi tôi ngậm vào, vị của nó hơi lạ so với sữa hộp tôi vẫn thường uống, có phần hơi nhạt, nhưng thôi tôi cũng không có vấn đề gì với việc đó cả, chỉ là hơi thất vọng vì tôi đã nghĩ tới một viễn cảnh khác cơ.
Vài tuần sau tôi đã bắt đầu kiểm soát cơ thể tốt hơn, tôi đã có thể lăn qua lăn lại, đôi khi là dùng sức bật ngồi dậy và mắt cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi. Nhìn ngắm xung quanh, nơi đây có vẻ là một căn phòng của riêng tôi, đúng vậy tôi là trẻ sơ sinh nhưng đã có phòng riêng, vip quá đi mà, dù sao thì trở lại với việc chính, căn phòng này có trần nhà cao, cao hơn phòng cũ tôi nhiều, phòng này rộng, tường được sơn màu kem sáng, có nhiều đồ treo trang trí, cửa sổ to, rèm ren trắng, giá sách gỗ, và tủ quần áo, ngoài ra có thể có nhiều thứ khác nữa nhưng tôi không thể nhổm đầu cao hơn thêm nữa khỏi cái nôi để nhìn thấy được.
Mỗi tối khi đi ngủ người phụ nữ tóc tím ấy đều đến ru tôi. Cô luôn bế tôi lên đặt dựa vào vai mình rồi nhẹ nhàng ru ngủ. Cô hát rất hay, giọng mềm mại, trong trẻo, giai điệu du dương đến mức tôi chỉ nghe vài câu là đã thấy mí mắt như đeo tạ. Tôi chẳng hiểu cô hát gì, hoàn toàn không biết ngôn ngữ này, nhưng âm điệu của cô luôn khiến tôi cảm thấy rất yên bình.
Suốt vài tháng người phụ nữ ấy đều ở bên chăm sóc tôi mỗi ngày khiến cho tôi đã dần coi cô ấy như là mẹ nuôi. Đôi khi cũng sẽ có những cô gái khác cũng ăn mặc như hầu gái thay cô ấy một vài hôm, nhưng tôi đều không thích nên lần nào cũng khóc om sòm suốt ngày khiến cho cô gái tóc tím ấy phải trở lại.
Dần dà mỗi ngày nghe cô ấy hát ru tôi cũng hiểu ra một chút ngôn ngữ của thế giới này, “te amor” có vẻ là yêu con, “amoenus” có vẻ là đáng yêu, và “bona nox” có vẻ là chúc ngủ ngon.
—————————
Lên sáu tháng tuổi, tôi đã biết bò. Khả năng này mở ra cả một thế giới mới cho tôi nên tôi suốt ngày bò ra khỏi cũi mỗi khi các hầu gái không có ở trong phòng. Tôi lết đi khắp nơi trong dinh thự để khám phá. Cảm giác được chủ động di chuyển bằng sức của chính mình khiến tôi phấn khích hơn cả lúc biết đứng ở kiếp trước.
Nơi tôi sống là một dinh thự rộng đến mức khó tin. Mỗi lần bò qua một góc tường hay một hành lang là tôi đều phát hiện thêm một chỗ mới. Kiến trúc ở đây mang toàn phong cách phương Tây sang trọng, trần cao, cột lớn, ánh sáng dịu từ đèn treo. Chỉ nhìn thôi cũng biết đây là nhà của người giàu. Giàu kiểu thừa mứa luôn. Phòng khách thì rộng bằng cả căn nhà cũ của tôi cộng thêm cái sân trước. Phòng ngủ thì nhiều đến mức tôi không đếm xuể. Bếp thì có tận hai cái, mà cái nào cũng rộng như phòng hội nghị. Còn phòng tắm… đó là cả một thế giới khác hẳn. Trong dinh thự có rất nhiều phòng tắm riêng, nhưng căn phòng tắm lớn ở tầng giữa là đặc biệt nhất. Nó rộng như một hồ bơi trong nhà. Giữa phòng là bồn tắm khổng lồ làm bằng đá cẩm thạch, nước phun ra từ miệng con sư tử bằng đá, hai bên là buồng xông hơi ấm mờ.
Khuôn viên ngoài trời cũng không hề kém cạnh. Tôi phát hiện ra sân sau vào một ngày bò lung tung và trốn khỏi nhà bếp bằng cái cửa nhỏ. Ở giữa sân là một vườn hoa hình tròn, trồng toàn cây chịu lạnh. Trung tâm có đài phun nước bằng đá trắng, xa hơn là hàng cây được cắt tỉa thành hình khối trông như mê cung.
Và rồi, thứ khiến tôi thích nhất lại là thư viện. Căn phòng đó rộng đến mức tôi bò mãi mà vẫn chẳng thấy điểm kết. Hai bên tường phòng được phủ kín các giá sách cao chạm trần với đầy những cuốn bìa da trông cổ kính. Có cả cầu thang xoắn ốc nhỏ dẫn lên tầng lửng. Từ trên đó nhìn xuống, cả căn phòng trông như rừng sách. Tôi hay bò lên tầng lửng, chui vào góc dưới kệ sách rồi nằm im để trốn trong khi mấy hầu gái loạn lên tìm tôi khắp nơi. Tiếng chân họ chạy rầm rầm dưới nhà khiến các giá sách rung lên. Tôi nghe họ gọi nhau mà thấy vừa thương vừa buồn cười. À mà đã nói chưa nhỉ, tên tôi có vẻ là Lipse. Tôi nghe họ gọi vậy suốt cả tuần, nên chắc là đúng rồi… hy vọng thế.
Nhưng việc tôi hay bò đi khắp nơi như vậy cũng khiến cho cả nhà lúc nào cũng phải huy động người đi tìm. Và rồi mỗi lần họ bắt được tôi là an ninh lại lập tức bị siết lại. Cổng chặn, cửa khóa, nôi đặt cao hơn khiến cho tôi chẳng trốn đi đâu được nữa suốt cả tuần trời. Rõ ràng tôi chỉ muốn khám phá thôi mà.
Dù vậy, tuần sau tôi lại tìm cách chuồn ra tiếp. Và họ lại khổ. Cứ thế mà lặp lại.
—————————
Lên một tuổi, tôi đã biết đi. Dĩ nhiên dáng đi còn loạng choạng như con vịt con mới nở, nhưng vẫn là đi. Điều này khiến cả dinh thự náo loạn một ngày trời. Những hầu gái khác thì há hốc mồm, còn cô Serlene thì vừa vui vừa lo, cứ đi theo tôi sát gót suốt ngày như sợ tôi chỉ cần ngã một cái là chết luôn. Tôi thì chỉ thấy buồn cười. Đi được mấy bước thôi mà mọi người làm như tôi vừa mở ra kì tích thế giới vậy. Tôi cũng đã biết nói vài từ đơn giản, phát âm thì vẫn còn hơi méo nhưng họ hiểu. Dù vậy, tôi không dám nói nhiều quá. Thực ra tôi biết nói nhiều hơn và tôi hiểu hầu hết những gì người trong nhà nói, nhưng tôi phải giả vờ ngu ngơ một chút vì tôi không muốn gây nghi ngờ khiến cho mọi người đặt câu hỏi về tôi. Chưa đầy một tuổi mà nói như người lớn thì đúng là dễ bị đem đi kiểm tra não thật.
Dù không được phép nói chuyện bình thường nhưng nhìn vào mặt tích cực thì từ khi đến thế giới này, bữa nào tôi cũng được ăn ngon. Nhưng khi lên một tuổi thì mọi thứ còn tuyệt hơn. Tôi được ăn thức ăn rắn. Đó đúng là bước ngoặt của đời tôi. Ngồi trên cái ghế trẻ con đặt cạnh cô Serlene, tôi nhìn bàn ăn mà muốn cười một mình. Đúng kiểu chưa bao giờ tin là cuộc đời lại có đoạn dễ chịu thế này. Trên bàn luôn có thịt nướng mềm, rau luộc, bánh mềm thơm mùi bơ. Món nào cũng bày đẹp mắt như trong nhà hàng. Hương vị thì tuyệt vời đến mức tôi tự hỏi: kiếp trước mình ăn cái gì thế không biết.
Trong bữa ăn, đã có lần tôi từng hỏi cô Serlene về cha mẹ mình. Chỉ đơn giản: “Cô Serlene… cha mẹ… con?” Bỗng, cô dừng tay lại, thìa còn lơ lửng. Tôi nhìn thấy rõ sự chần chừ trong mắt cô. Cô vuốt đầu tôi một cái rồi nói khẽ:
“Để khi con lớn hơn một chút nhé.”
Vậy là kết thúc. Không giải thích, không gợi mở, không thêm một câu nào. Tôi hiểu ngay rằng chuyện này không đơn giản. Nếu nó bình thường, cô đã kể ngay rồi. Nhưng cô không kể. Nghĩa là có gì đó đủ nặng để phải giấu. Có lẽ, cha mẹ tôi không phải người bình thường. Hoặc có lẽ họ chẳng còn nữa. Dù thế nào, tôi cũng sẽ phải biết sớm thôi. Nhưng chỉ là chưa phải hôm nay.
—————————
Lên 2 tuổi, tôi bắt đầu học chữ cùng cô Serlene - là cô gái tóc tím mà tôi luôn coi như mẹ mình ý. Khoảng thời gian đầu thì có vẻ khá khó vì tôi vốn đã quen với kiểu chữ cũ khiến cho đôi khi tôi viết ra những điều mà cô Serlene chẳng hiểu gì cả. À mà phải kể cho rõ: cô Serlene không chỉ là hầu gái kiêm mẹ nuôi của tôi, mà còn kiêm luôn cả việc dạy chữ, dạy lễ nghi, dạy cả cách phát âm. Đúng kiểu một người làm ba việc. Thậm chí bốn, nếu tính luôn việc chạy theo tôi mỗi khi tôi gây chuyện.
Cô Serlene năm nay 29 tuổi. Khuôn mặt đẹp , nước da trắng, mắt tím sâu, thân hình thì đầy đặn, mềm mại, kiểu dáng mà trẻ con leo lên ôm một cái là chìm luôn trong vòng tay. Cô lúc nào cũng có mùi hoa nhẹ, và mỗi khi bế tôi lên, cảm giác đó y hệt như được quấn trong chăn ấm.
Cô Serlene rất hiền, cô ấy rất dễ dãi với tôi, bất cứ khi nào tôi chán học mà muốn bỏ đi chơi thì cô hầu như đều sẽ mắt nhắm mắt mở coi như không biết gì mà để tôi trốn đi. Dù cho có vài lần tôi bị bắt và cô ấy thì bị trách phạt nhưng cô ấy chưa bao giờ từng một lần trách cứ tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy tội lỗi không thôi nên sau đó tôi chẳng còn bao giờ dám bỏ trốn đi chơi nữa.
Nhưng tính ra mỗi khi ngoài giờ học thì cô Serlene luôn đi chơi cùng tôi. Cô ấy chơi đuổi bắt với tôi khắp dinh thự, khi mệt thì cô sẽ lại ngồi xuống giả vờ than rằng mình đã già rồi để tôi tiến lại gần rồi nhân cơ hội bắt tôi. Chán đuổi bắt thì chúng tôi lại chuyển qua chơi trốn tìm, và chơi trò này thì tôi luôn thắng bằng cách trốn vào tủ quần áo của cô.
Đến tối thì cô lại kể chuyện cho tôi trước khi đi ngủ. Tôi được cô ôm vào lòng, ngồi trên đùi cô và nghe kể về những câu truyện truyền thuyết của thế giới này, trong đó tôi đặc biệt thích nhất là câu truyện về người anh hùng Rolxyues.