Giới thiệu
Có kẻ từng nói với ngươi rằng, vạn vật quái dị trên thế gian này chưa hề tiêu biến, mà trái lại, nương theo sự phát triển của mạng lưới Internet, chúng càng lặn sâu vào lòng người, cắm rễ giữa phàm trần? Hắn cũng như bao kẻ phàm nhân khác, sống một kiếp người tầm thường, nhìn thấu chẳng cần nhiều lời: học hành, mưu sinh, lập gia đình, sinh con đẻ cái — an yên mà vô vị. Giá như ngày ấy, thiếu nữ tóc đỏ ấy chẳng vươn tay về phía hắn, có lẽ hắn sẽ trải qua nốt quãng đời còn lại trong sự tầm thường. Thiên hạ đồn rằng nàng là kẻ điên cuồng. Nhưng phàm nhân sao thấu được... Ở những góc khuất u ám ít người hay biết, một chiếc điện thoại bàn vẫn có thể kết nối. Sợi dây đàn dương cầm giăng ngang đường xe cơ. Những lưỡi dao sắc lẹm gắn trên cánh quạt trần học đường. Quái vật khổng lồ ẩn mình nơi hồ nước cạn. Oán linh trú ngụ trong những trò chơi trực tuyến. Khuyển diện cười, cố nhân thân thuộc lẽ ra đã khuất, kẻ ngừng dòng nước khi ngươi đang tắm gội, thang máy vĩnh viễn không chạm đáy... Những truyền thuyết nơi đô thị phồn hoa từng gieo rắc nỗi kinh hoàng vô tận, nhờ vào sự phát triển của mạng lưới Internet, đã biến nơi đây thành chốn dung thân của những thực thể quái dị. Nếu nàng là kẻ điên cuồng, thì hắn cũng chẳng khác là bao nhiêu. “Thẩm Dao, hãy cùng ta truy tìm sự tồn tại của những điều quái dị.” ��ã từng có lúc nàng vươn tay ra, mái tóc đỏ rực tựa hỏa diễm thiêu đốt. Để rồi, tựa hồ vừa tỉnh khỏi một giấc mộng huyễn, trong tay chỉ còn lại một cánh hồng nhung đang rơi rụng. Nhiều năm sau đó, hắn vẫn mãi khắc ghi. Mùa hè năm 2003 ấy, quả là một hạ chí oi ả lạ thường.