Chapter 48: Lừa dối
“Chuyện ma trên thế gian không chỉ sinh ra từ nơi âm tà quỷ quyệt, mà còn có thể đường hoàng xuất hiện dưới ánh mặt trời rực rỡ. Chúng không phải là ma quỷ sợ hãi ánh sáng, mà giống như một hiện tượng tự nhiên hơn, con người đối với quái dị cũng giống như cá sấu đối với chim choi choi Ai Cập, họ luôn cùng tồn tại, nương tựa vào nhau.”
“Đã bảy mươi hai giờ trôi qua ể từ khi Thẩm Dao mắc hội chứng chuyện ma. Truyền thuyết đô thị lần này không phải là lời đồn dân gian kỳ bí, mà bắt nguồn từ nỗi sợ hãi trong nội tâm cậu ấy, nỗi sợ hãi đối với những điều thường ngày.”
“Tôi không biết Thẩm Dao từng trải qua những gì, nhưng tôi kinh ngạc vì nội tâm cậu ấy lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, đến mức mỗi thời mỗi khắc đều có thể gây ra ảo giác quái dị của Linh Thứ Nguyên. Tôi muốn làm gì đó cho cậu ấy, nhưng tôi còn chẳng cứu nổi chính mình, nói gì đến cứu người khác?”
“Tuy nhiên, cũng nhờ có cậu ấy, sau lần này, tôi sẽ không liên lụy đến cậu ấy nữa. Giống như tôi đã hứa với cô ấy.”
“Ngày 14 tháng 7, ghi tại biệt thự thành phố Dao Quang, bổ sung cho nghiên cứu về hiện tượng quái dị.”
Thẩm Dao bị đánh thức bởi tiếng bút bi sột soạt trên giấy. Âm thanh này đối với người thường giống như tiếng ồn trắng giúp dễ ngủ, nhưng đối với Thẩm Dao thì không phải vậy. Tiếng sột soạt vụn vặt đó khiến cậu mơ về buổi chạng vạng ráng đỏ như lửa ấy, trước khi ngọn lửa nuốt chửng tất cả, cũng có tiếng ồn vụn vặt như thế này.
Cậu bật dậy khỏi giường, phát hiện mình đang nằm trong phòng khách biệt thự nhà Kiều Vân Tuyết.
Cậu ôm đầu, ký ức như hóa thành mũi kim châm, khiến đầu cậu đau như búa bổ: “Sao tôi lại ở đây? Chúng ta… không phải đang ở bể bơi sao?”
Kiều Vân Tuyết đặt bút bi xuống, gấp cuốn sổ tay lại: “Cậu tỉnh rồi à? Cậu bị đuối nước ở bể bơi, tôi đã cho người đưa cậu về đây.”
Thẩm Dao nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, vẫn chưa cảm thấy chân thực: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Cả một ngày.”
“Cả một ngày!?” Thẩm Dao ngồi dậy, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã được thay một bộ đồ ngủ mới tinh, “Cô của tôi có tìm tôi không?”
Kiều Vân Tuyết hất cằm: “Tủ đầu giường, điện thoại của cậu ở đấy. Cô của cậu có gọi đến, tôi trả lời thay cậu rồi.”
Thẩm Dao mở điện thoại, quả nhiên vào lúc bảy giờ sáng nay cô có gọi đến một cuộc, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ ra điều gì, mở QQ lên, đoạn chat với Trình Chanh vẫn dừng lại ở tin nhắn “Ngay đây”.
“Còn ai gọi cho tôi nữa không?”
“Ai? Ý cậu là cô bạn thanh mai trúc mã đó hả? Tên là Trình Trình hay Trình Chanh nhỉ?” Kiều Vân Tuyết hỏi ngược lại, “Không có, chỉ có bà cô của cậu gọi đến thôi.”
Thẩm Dao có chút hụt hẫng, cậu vốn tưởng Trình Chanh sẽ quan tâm cậu hơn. Cậu vừa xoa đầu, vừa hồi tưởng lại cảnh tượng đuối nước: “… Tôi… sao lại đuối nước? Bể nước đó nông thế mà…”
Kiều Vân Tuyết tiếp tục cúi đầu viết nhật ký nghiên cứu của cô: “Tôi không biết. Lúc tôi phát hiện ra cậu thì cậu đã chìm xuống đáy bể rồi, gọi thế nào cũng không phản ứng, hội chứng chuyện ma của cậu lại phát tác rồi, cậu đã nhìn thấy gì?”
Thẩm Dao nhớ lại: “Nước… vực sâu… khi tôi nhảy xuống bể bơi, phát hiện mình đột nhiên xuất hiện ở biển sâu, một con… một con đại xà dài ít nhất hai ngàn mét cứ bám theo tôi…”
Kiều Vân Tuyết vội vàng ghi chép lại nội dung cậu nói: “Biển sâu? Đại xà? Hồi nhỏ cậu từng bị đuối nước à?”
“Năm sáu tuổi có bị một lần, lần đó tôi nhìn thấy một con rắn nước sặc sỡ trong nước.”
Kiều Vân Tuyết gật đầu: “Vậy thì ảo giác lần này chính là sự nâng cấp nỗi sợ hãi đuối nước năm sáu tuổi của cậu, khi đó cậu nhìn thấy rắn, lần này cũng nhìn thấy. Rất rất rất thú vị…” Cô dùng liền ba từ “rất”, dường như đã nắm bắt được quy luật nào đó.
“Còn nữa…”
“Còn nữa?” Kiều Vân Tuyết ngẩn người, ngoài nỗi sợ biển sâu và nỗi sợ rắn khổng lồ, cậu còn sợ cái gì nữa?
“Trước khi tôi sắp bị đại xà nuốt chửng, mất đi ý thức, tôi nhìn thấy một biển hoa… màu đỏ.
”
Kiều Vân Tuyết dừng bút, trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
“Biển hoa đỏ rực, còn có một tấm bia mộ nhỏ, một người rất quan trọng đối với chủ nhân biển hoa được chôn cất ở đó.”
Biểu cảm trên mặt Kiều Vân Tuyết từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ như điên: “Thẩm Dao… cậu nói tiếp đi! Nói tiếp đi!”
“Trên bia mộ có khắc tên, là tên của một người phụ nữ.”
“Cô ấy tên gì?”
“Tôi không biết.” Thẩm Dao day thái dương, “Tôi muốn đến gần hơn chút, muốn nhìn rõ cái tên trên bia mộ đó, nhưng… nhưng tôi hoàn toàn không nhớ nổi sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
Kiều Vân Tuyết hít sâu liên tục mấy hơi: “Biển hoa, bia mộ, biển hoa, bia mộ… Thẩm Dao, cậu không biết những gì cậu nhìn thấy và nghe thấy quan trọng với tôi đến mức nào đâu! Quả thực là một bước đột phá to lớn!”
“Đó là cái gì?”
“Biển hoa cậu nhìn thấy chắc chắn là cảnh tượng của Linh Thứ Nguyên! Trong khoảnh khắc bên bờ vực cái chết, cậu đã ngắn ngủi đến được Linh Thứ Nguyên… Nhưng mà, tại sao lại là biển hoa? Tại sao cậu lại nhìn thấy bia mộ của một người phụ nữ?” Kiều Vân Tuyết lại nghi hoặc:
“Cậu có quen người phụ nữ nào thích biển hoa màu đỏ không?”
Thẩm Dao lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhưng lại phủ nhận, rồi lắc đầu thật mạnh.
“Tôi cảm thấy rất tệ, hội chứng chuyện ma đã ảnh hưởng đến khả năng phân biệt thực tại và ảo giác của tôi rồi.” Thẩm Dao đau khổ nói.
Trên mặt Kiều Vân Tuyết thoáng qua một tia áy náy, nhưng tia áy náy này được cô che giấu rất kỹ: “Tôi đảm bảo với cậu, Thẩm Dao, vấn đề của cậu sẽ sớm được giải quyết thôi, sau này cậu sẽ không bao giờ bị hội chứng chuyện ma quấy nhiễu nữa.”
“Kiều Vân Tuyết, có phải cô đang giấu tôi điều gì không?” Thẩm Dao đột nhiên hỏi, “Cô còn rất nhiều chuyện chưa nói cho tôi biết, đúng không?”
Kiều Vân Tuyết cau mày: “Những gì tôi biết chẳng phải đã nói cho cậu từ lâu rồi sao?”
“Nhưng chuyện về hội chứng chuyện ma, cô chưa từng nhắc nhở tôi.”
“Tôi tưởng… tưởng cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi hội chứng chuyện ma.” Kiều Vân Tuyết quay đầu đi chỗ khác.
“Không đúng. Không đúng.” Thẩm Dao lắc đầu liên tục, cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo chưa từng thấy:
“Hội chứng chuyện ma là di chứng của việc đối mặt trực tiếp với quái dị, người sống sót sau nỗi kinh hoàng sinh tử đó không thể không mắc hội chứng chuyện ma, trên diễn đàn Con Mắt Berlin chắc chắn sẽ có ghi chép liên quan, thậm chí sẽ có các nhóm hỗ trợ chuyên biệt. Hơn nữa cô tiếp xúc với quái dị sớm hơn tôi bảy năm, cô lẽ ra phải đích thân trải nghiệm ảnh hưởng của hội chứng chuyện ma rồi chứ.”
Thấy không thể giấu được Thẩm Dao nữa, Kiều Vân Tuyết đành nói: “… Cậu nói không sai, quả thực tôi đã sớm dự liệu cậu sẽ mắc hội chứng chuyện ma. Nhưng… tôi không ngờ phản ứng hội chứng của cậu lại mạnh đến thế, có lẽ là do linh cảm của cậu quá cao? Ban đầu tôi cứ tưởng cậu nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, thậm chí cậu còn chẳng nhận ra mình có vấn đề nữa cơ.”
Thẩm Dao cau mày trầm tư, Kiều Vân Tuyết không có lý do gì để hại cậu, chẳng lẽ thực sự là do cô nàng này sơ suất?
“Máy ảnh.” Cậu đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Máy ảnh ở bể bơi. Tôi muốn xem tôi đã chụp được cái gì.” Cậu luôn cảm thấy những ảo giác cậu nhìn thấy có lẽ không hề giả, bởi những cảnh tượng đó quá đỗi chân thực.
Kiều Vân Tuyết lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số đã chuẩn bị từ trước ra, mở lịch sử chụp ảnh.
“Cậu chỉ chụp vài bức ảnh bể bơi thôi, chẳng có gì bất thường cả.” Kiều Vân Tuyết nói.
Thẩm Dao nhìn những bức ảnh xem lại trong máy ảnh, rơi vào sự tự hoài nghi sâu sắc.
Chỉ thấy cảnh tượng trong ảnh hoàn toàn là một bể bơi bình thường, không có biển sâu, không có mực vây to, càng không có đại xà vực thẳm, chỉ là một bể bơi bình thường, lười dọn dẹp mà thôi.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!