Dị thể - Chapter 9:
Đã hơn 3 tuần kể từ khi tôi vào ARMO, với tôi đó là một khoảng thời gian không ngắn mà cũng chẳng dài, nó đủ dài để tôi có thể dần chấp nhận hiện thực tàn khốc của thế giới này nhưng cũng quá ngắn để tôi kịp thích nghi.
Công việc ở phòng ban lưu trữ vẫn bận rộn như thường, không chỉ phòng số 3 mà các phòng khác cũng vậy, tôi đã có dịp tình cờ gặp vài người ở phòng khác trong lúc giao tài liệu đến nơi lưu trữ.
Lý trí của tôi mách bảo hãy đến bắt chuyện với họ, tạo mối quan hệ tốt đẹp với họ và tìm hiểu thêm thông tin từ họ, đó là về lý thuyết còn thực tế thì tôi chỉ gật đầu với họ một cái rồi trở về.
Đôi khi tôi chỉ có thể bất lực trước khả năng giao tiếp vụng về của mình, nhưng biết làm sao cơ chứ, kiếp trước của tôi mỗi khi rảnh rỗi cũng chỉ ru rú trong nhà lướt điện thoại, thậm chí kí ức của thân chủ cơ thể này cũng không khác gì mấy.
Dù sao thì tôi cũng chưa có việc gì cần liên lạc với mấy phòng ban khác, đó là việc của Trưởng phòng và Jacob, một tên nhân viên bình thường như tôi chỉ cần làm tốt việc được giao là được rồi.
Khi mà ở trong tổ chức càng lâu thì tôi cũng dần hiểu thêm nhiều chi tiết thú vị về tổ chức.
Ví dụ như tôi vừa tậu về một dàn PC xịn xò mà tôi hằng mong ước, tôi vẫn có thể lướt web, chơi game bình thường trên đó, về cơ bản chúng tôi vẫn có thể kết nối với thế giới bên ngoài như thường.
Nhưng có điều mà chỉ có những nhân viên làm lâu năm mới biết đó là tổ chức có một mạng lưới đặc biệt, nó có rất nhiều tác dụng nhưng điều mà tôi muốn nói ở đây là mạng lưới này cũng đóng vai trò như một bộ lọc, tức là mọi thông tin từ chúng tôi truyền ra ngoài đều được kiểm duyệt nghiêm ngặt bởi tổ chức, việc này là để ngăn chặn rò rỉ thông tin nội bộ.
Tôi thậm chí còn chẳng thèm thắc mắc làm sao mà tổ chức có thể lọc được lượng thông tin khổng lồ của tất cả mọi người trong tổ chức. Đừng hỏi vì sao tổ chức lại làm được những chuyện dường như phi lý hay bất khả thi, họ còn xử được mấy con dị thể thì đống này nhằm nhò gì.
Với tư cách là những tiền bối mọi người trong phòng đã truyền thụ cho tôi rất nhiều kinh nghiệm hữu ích ở nơi này, tôi thực sự khá biết ơn họ.
Theo lời Leo thì sự gắn kết ở bên phòng ban lưu trữ thường bền chặt hơn những phòng ban khác, lí do thì khá đơn giản đó là do tỉ lệ tử vong của các phòng ban.
Nghe bào ở một số phòng ban mọi người thậm chí còn chẳng biết tên đồng nghiệp là gì, vì có khi họ sẽ chết vào ngay hôm sau.
Nhân tiện nói về cái chết thì có vẻ hôm nay cũng có người chết, bạn có nhớ tôi đã từng kể về một gã bị E-191 quấy rối chứ? Cái gã bị tóm vào háng ấy. Cậu ta chết rồi, vừa mới chết hôm nay.
Cậu ta tử vong do một dị thể mất kiểm soát trong lúc được thí nghiệm, phạm vi phá hoại không lớn và cũng được kiểm soát nhanh chóng nhưng vụ việc khiến 4 người chết.
Việc có người chết đáng ra là một việc rất nghiêm trọng nhưng ở tổ chức thì cái chết là chuyện xảy ra thường xuyên, và 4 người chỉ là mức độ tổn thất nhỏ.
Đó là khi tôi nhận ra mạng người ở cái tổ chức này rẻ mạt đến cỡ nào, tôi khá chắc mạng sống của tôi cũng rẻ mạt không khác gì họ.
Và tôi cũng phần nào đoán ra vì sao mình lại vào phòng ban thông tin, không phải vì họ sợ tôi là người mới nên chiếu cố gì cả, chỉ đơn giản là năng lực của tôi không đủ để đảm nhiệm những công việc quan trọng hơn thôi.
Tôi chưa bao giờ ngờ sự yếu kém trong học lực của tôi lại vớt vát mạng sống mong manh này.
Dù sao thì việc có người chết thường xuyên cũng không phải chuyện tốt, các phòng ban thường thiếu nhân lực là do vậy, dù vậy thì vẫn sẽ luôn có người mới được bổ sung, chỉ là tốc độ nhanh hay chậm thôi, tính ra đến thời điểm hiện tại thì lượng công việc của bọn tôi cũng dễ thở hơn nhiều so với hồi tôi mới làm.
Trưởng phòng nói với tôi rằng nhân lực của tổ chức không nhất thiết phải là người có kinh nghiệm đối mặt với dị thể hay có tâm lý tốt, đôi khi họ chỉ cần những con tốt thí để thử nghiệm thôi.
---------------------
Ánh sáng trắng lạnh lẽo của màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt Almelt, làm nổi bật quầng thâm hằn sâu dưới mắt. Cậu ngả người ra sau ghế, thở dài một hơi nặng nề. Trên bàn, từng xấp tài liệu mang mã số dị thể xếp chồng lên nhau, những dòng cảnh báo in đỏ “ Hạn chế tiếp xúc – Khu Vàng ” lẫn “ Không mở khi chưa có chỉ thị ” gần như đã trở thành cảnh tượng quen thuộc.
“Ước gì mình chưa từng đồng ý…”
Cậu lẩm bẩm, giọng khô khốc. Nếu ngày đó từ chối lời mời của tổ chức, giờ này có lẽ cậu đang ngồi trong một văn phòng bình thường, than phiền vì khối lượng công việc hay tiền thưởng cuối tháng, chứ không phải lo lắng xem liệu lũ dị thể kia có phá banh chỗ này và lấy mạng mình hay không.
Ở đây, giữa lòng tổ chức, thứ mà người ta gọi là “an toàn tuyệt đối” chỉ là một ảo tưởng được dựng nên bằng thép dày và camera giám sát. Almelt biết rõ — chỉ cần một sai sót nhỏ, một khe hở trong khâu phong ấn, là cả khu sẽ biến mất chỉ trong vài giây.
Cậu nhìn lên trần, nơi hệ thống đèn chớp nhè nhẹ, rồi đưa tay bóp trán.
“Ở ngoài kia, việc gặp dị thể là có nhưng xác xuất mình đụng phải dị thể trong số hàng chục ngàn, hàng triệu người là rất nhỏ, còn ở nơi này ư, bọn nó bị giam cả lũ ở dưới kia .”
Một tiếng rít khe khẽ vang lên từ đâu đó trong đường ống thông gió. Âm thanh ấy yếu ớt, mơ hồ — đủ để người ta tự hỏi: liệu nó có thật, hay chỉ là tưởng tượng của một kẻ đang quá mệt mỏi trong tổ chức vốn không dành cho con người?
Không ai trả lời. Chỉ có hơi lạnh của điều hòa và ánh đèn trắng vô cảm phủ kín căn phòng, như thể cả nơi này cũng đang lặng lẽ đồng tình với lời than của cậu.
"Mình như kiểu con chim muốn thoát khỏi lồng xong lại nhảy thẳng vào vỉ nướng vậy"
Almelt chỉ biết cười tự diễu với bản thân như vậy...
-----------------
Lúc mới vào tổ chức tôi đã từng thắc mắc tại sao phòng số 3 lại vừa đúng lúc thừa một chỗ trống cho tôi vào thì ra đó là chỗ của người đã thiệt mạng trong một vụ vi phạm quản thúc.
Mọi người trong phòng đều tránh nhắc đến điều này, tôi cũng có thể đoán được bọn họ cũng đã từng rất thân thiết.
Việc họ không cô lập, bài trừ một tên lính mới thay thế như tôi đã là một điều rất đáng cảm kích rồi.
Bỏ qua vấn đề này thì bạn có biết điều gì xảy ra với những kẻ phản bội tổ chức không?
Thực ra đây chỉ là lời đồn mà tôi nghe ngóng được nhưng hầu hết họ đều chết hết cả, tôi không chắc đó là do tờ hợp đồng hay tổ chức cử người đi ám sát vì đến giờ tôi vẫn chưa biết tác dụng của hợp đồng, tôi chỉ biết nó dùng để ngăn nhân viên tổ chức bỏ trốn hay phản bội.
Nói đến nó tôi lại nghĩ đến một giả thuyết rất thú vị, vì phạm vi của định nghĩa phản bội rất rộng, phản bội tổ của tổ chức vì lợi ích tổ chức thì sao? Còn có nếu gián điệp xâm nhập vào tổ chức mà dính phải lời nguyền của hợp đồng vậy họ chẳng phải sẽ phải làm việc cho tổ chức như một nhân viên thực sự sao?
Nghĩ về việc một tổ chức mà nhân viên toàn gián điệp ngầm thực sự khá hài hước, mà có khi tổ chức thực sự không ngại mà tận dụng họ ấy chứ. Điều này cũng giải thích cho việc tại sao lại có mạng lưới ngăn thông tin lọt ra ngoài, biết đâu có tên gián điệp nào đó liều mạng gửi tin ra ngoài ấy chứ.
----------
Hôm nay là thứ 7, giờ đã là tuần thứ tư, hay nói cách khác tôi đã làm việc ở đây được một tháng.
Tôi ngả người trên ghế sofa, ánh sáng mờ của căn hộ phản chiếu lên những mảng tường trơn nhẵn màu xám lạnh.
Trên bàn, tách cà phê nguội từ lâu, khói đã tan biến, chỉ còn lại mùi đắng ngắt vương vất trong không khí.
Công việc vẫn còn đó, hàng loạt báo cáo chưa duyệt, các mã lưu trữ cần đối chiếu. Nhưng chúng không gấp. Không có thông báo khẩn, không có cuộc họp đột xuất — một thứ hiếm hoi trong tổ chức này. Tôi cho phép mình tạm dừng, ít nhất là hôm nay, nghỉ ngơi thật tốt trong căn hộ của mình.
Phòng ở của tôi khá đơn giản: một giường nhỏ, một bàn làm việc, và chiếc cửa sổ nhìn ra dãy hành lang thép lạnh phía ngoài. Ở đây chẳng có khung cảnh để ngắm, nhưng ít ra… nó yên tĩnh.Khác với văn phòng — nơi Jacob có thể ở lì suốt cả ngày, gõ bàn phím lách cách trong mùi thức ăn hâm lại và tiếng quạt thông gió kêu đều đặn.
Tôi không hiểu nổi cậu ta làm sao chịu được.Ở đó, cái cảm giác thiếu sự riêng tư ấy thật khó chịu, nó khiến tôi ngột ngạt.Đó là lý do tôi không bắt trước Jacob ru rú trong văn phòng và lấy nó làm nhà luôn mà mua một căn hộ của riêng mình.
Tôi ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt lơ đãng nhìn màn hình máy tính vẫn mở sáng — trong danh sách ứng dụng, vài biểu tượng trò chơi quen thuộc vẫn nằm đó, phủ một lớp bụi kỹ thuật số mỏng manh.
Chúng đã ở đó cả tháng rồi.Những tựa game tôi từng háo hức chờ sau giờ làm, từng đắm chìm hàng giờ để quên đi thế giới thực, giờ chỉ còn là biểu tượng im lặng.
Công việc dạo gần đây chất chồng lên nhau — các tệp dữ liệu lưu trữ bị trùng, báo cáo bất thường từ khu vàng, và cả những yêu cầu kiểm tra khẩn cấp giữa đêm. Tôi chẳng nhớ nổi lần cuối cùng mình ngủ đủ sáu tiếng là khi nào.Sáng dậy uống cà phê, tối lại uống cà phê — nhịp sống lặp lại như một cỗ máy đã mòn bánh răng.
“Chơi một chút cũng được mà…”
Tôi tự nói, nhưng tay vẫn không nhúc nhích. Cái ý nghĩ bật trò chơi lên để “nghỉ ngơi” nghe ra thật xa xỉ — vì ngay cả cảm giác muốn giải trí cũng đã bị công việc bào mòn.
Màn hình hiện lên hình nền cũ: giao diện của một game mà tôi từng yêu thích, nơi nhân vật chính đứng giữa thành phố hoang tàn, nhìn về chân trời đỏ rực.Trớ trêu thay, nhìn cảnh đó, tôi lại thấy quen thuộc một cách đáng sợ.Có lẽ chính cuộc sống hiện tại của tôi… cũng chẳng khác gì bản đồ trong trò chơi ấy — một nơi bị nuốt chửng dần bởi những thứ vô hình, mà con người chỉ có thể tiếp tục làm việc như thể tất cả vẫn ổn.
Tôi tắt màn hình, ngả người ra ghế, ánh sáng trong phòng mờ dần đi.Trong đầu, dòng chữ “Continue?” lặng lẽ hiện lên.
Chơi game một lúc rồi chẳng mấy chốc tôi đã hết hứng thú.
Tôi tắt máy, màn hình vụt tắt để lại bóng tôi phản chiếu mờ nhạt trong lớp kính đen. Căn phòng chìm vào yên tĩnh — chỉ còn tiếng ù đều của điều hòa và ánh sáng nhạt từ đèn trần hắt lên trần nhà màu xám. Tôi nằm phịch xuống giường, cảm giác tấm nệm lạnh buốt dần ôm lấy lưng.
Mắt nhắm lại, nhưng đầu óc thì không chịu nghỉ. Những suy nghĩ vẫn đan xen, lộn xộn. Tôi suy nghĩ chuyện này lại suy nghĩ chuyện khác, có chuyện lặt vặt, có chuyện quan trọng tôi từng biết được.
Chỉ mới gần đây tôi phát hiện ra một phát hiện lớn, ARMO không phải tổ chức duy nhất nhúng tay xử lý những sự kiện dị thường.
Tôi đã từng nghĩ đến điều này, tất nhiên. Không thể nào chỉ một tổ chức có thể quản lý, phong ấn và nghiên cứu tất cả các hiện tượng dị thường trên toàn cầu được. Nhưng phỏng đoán là một chuyện, còn xác nhận nó lại là chuyện khác hẳn.
ARMO là tổ chức chuyên trách xử lý, quản lý và nghiên cứu các thực thể dị thường trong phạm vi quốc gia nơi tôi đang sống.
Trên danh nghĩa, nó là một nhánh bí mật thuộc Bộ An ninh, nhưng bất kỳ ai từng làm việc bên trong đều hiểu rằng phạm vi hoạt động của ARMO vượt xa mọi định nghĩa hành chính. Nó không chỉ quản lý dị thể — mà còn duy trì trật tự giữa thế giới con người và thứ nằm ngoài nhận thức của con người .
Tuy nhiên, ARMO không phải là tổ chức duy nhất trên thế giới có chức năng như vậy,những đất nước khác, đa phần các cường quốc đều có một tổ chức hoặc thế lực quân sự để giải quyết các sự kiện dị thường.
Đến giờ thì tôi không biết gì về các tổ chức đó nhưng các tổ chức lớn trên khắp thế giới đã quyết định hợp tác với nhau để giải quyết các sự kiện dị thường, ARMO tất nhiên cũng là thành viên trong đó, thậm chí địa vị trong đó cũng không thấp.
Một số quốc gia nhỏ yếu mà không đủ nguồn lực để duy trì tổ chức riêng — họ ký kết hợp đồng để nhờ ARMO hoặc các tổ chức khác hỗ trợ giải quyết sự kiện dị thường.
Dù sao thì nước nhỏ thì lượng dị thể xuất hiện cũng sẽ ít hơn, còn nếu lượng lớn dị thể tụ tập ở một nước nhỏ thì họ chỉ còn có thể cầu nguyện chúa.
Bề mặt thì các tổ chức lớn này hợp tác với nhau, mà thực ra họ có hợp tác thật, nhưng tất nhiên mỗi tổ chức đều có mưu tính riêng.
Họ phân chia ranh giới vô hình, che giấu thông tin, thậm chí còn có dấu hiệu cạnh tranh trong việc chiếm quyền sở hữu các dị thể có giá trị nghiên cứu hoặc ứng dụng.
Đối với người ngoài, dị thể là thảm họa.Nhưng đối với họ — những người trong bóng tối — dị thể là tài nguyên, là quyền lực, là sức mạnh.
Tình hình của họ nhìn chung cũng chẳng khác gì tình hình chính trị thế giới mà tôi từng đọc.
Ai cũng biết kẻ địch chung là dị thể, nhưng khi dị thể không thể đe dọa đến họ thì họ lại quay ra chém nhau.
Giờ tôi chắc kèo rằng nếu đột nhiên một dị thể cực mạnh xuất hiện đe dọa được tất cả họ thì họ đều sẽ quên hết mọi đấu đá mà băt tay nhau thôi.
Dù thế nào đi nữa thì chỉ biết thế là đủ rồi, tranh chấp của mấy con voi không cần một con kiến như tôi phải quan tâm.
Ngay cả hiện giờ chỉ cần làm việc sơ xuất tôi cũng có thể đăng xuất thì quan tâm gì đến tình hình thế giới nữa, mấy chuyện này chỉ nên dùng để tám chuyện lúc nhậu thôi.
Ồ mà nhân tiện nhắc đến nhậu thì tôi lại nghĩ đến một quán dookki tôi mới biết gần đây, thấy mọi người đánh giả nó cao lắm, có lẽ tối nay tôi nên thử đi xem.
Mà tôi đã từng nói chưa nhỉ, trên điện thoại mỗi nhân viên có một ứng dụng đặc biệt tên là ARMO, ứng dụng này có độ bảo mật rất cao và tách biệt hoàn toàn với các ứng dụng khác của điện thoại, tài khoản nhân viên được đồng bộ với thẻ nhân viên của họ, tại đây tôi có thể tìm kiếm rất nhiều thông tin liên quan đến tổ chức, tôi có thể nhận ra một số thông tin về dị thể mà tôi đã chuyển giao đến kho lưu trữ cũng có trên này.
Với ứng dụng này thì tôi có thể tìm kiếm thông tin dị thể, tài liệu, và một số thứ khác, tất nhiên là thông tin tôi có thể truy cập cũng chỉ ở mức mà quyền hạn chúng tôi được phép.
Đôi khi một số thông tin không được ghi chép cũng được các nhân viên khác chia sẻ dưới dạng bài viết trên app này, và tất nhiên chúng đều đã được kiểm duyệt trước rồi.
Bật mí một chút là trên máy tính ở văn phòng chúng tôi cũng có ứng dụng này.
Ngoài thông tin về công việc thì nó cũng đóng vai trò như một cái mạng xã hội vậy, và ứng dụng này kết nối thông tin với tất cả cơ sở của ARMO.
À, có lẽ tôi chưa nói, ARMO không chỉ có một cơ sở mà có rất nhiều cơ sở rải rác khắp nơi trên cả nước, vị trí của chúng tất cả đều là bí mật, thậm chí nhân viên của tổ chức còn không biết cơ sở của mình hiện đang nằm tại nơi nào.
Nhân tiện cơ sở hiện tại tôi đang làm việc là cơ sở số 19 của ARMO.
Tôi thấy con số này khá là hợp với mình vì sinh nhật của tôi là ngày 19.
Mà có khi nào đây không phải điềm báo may mắn mà là một lời nguyền gắn số mệnh của tôi với cái tổ chức này?
Tôi chẳng biết nữa, mà mấy cái suy nghĩ tiêu cực này bay biến hết khi tôi đớp một bữa ngon lành tại quán Dookki.