Dị thể - Chapter 8:
Đã được một tuần kể từ khi tôi gia nhập tổ chức.
Ban đầu, mọi thứ đối với tôi còn khá xa lạ, nhưng giờ tôi đã dần quen với môi trường làm việc mới này.
Nếu bạn hỏi tôi rằng công việc này thế nào thì thú thực tôi cũng không biết miêu tả ra sao.
Nếu không có mấy con dị thể không biết từ nơi trời ơi đất hỡi nào chui ra thì công việc này thực sự không khác mấy so với mấy công việc văn phòng thông thường.
Theo tôi đánh giá thì môi trường làm việc của chúng tôi khá tốt, ý của tôi là nó thực sự tốt hơn rất nhiều so với mấy cái văn phòng thông thường ấy, phúc lợi ở đây cũng khá tốt nữa
Căn phòng của tôi có TV, tủ lạnh, điều hòa, phòng bếp, nhà vệ sinh, bàn ăn... nói chung đủ hết mọi thứ mà bạn cần ở một căn nhà thông thường.
Cấu trúc của ARMO khá là đặc biệt với 2 phần chính, phía trên mặt đất chính là một thành phố nhỏ với đầy đủ mọi tiện ích mà một thành phố nên có như nhà hàng, bệnh viện, siêu thị.... Nhìn từ bên ngoài thì trông nó chẳng khác nào một thành phố bình thường. Tôi khá là chắc rằng mọi người trong thành phố đều là nhân viên của tổ chức hoặc là người có liên quan đến tổ chức.
Phía dưới lòng đất chính là trụ sở của tổ chức, tôi không biết rõ lắm về cấu trúc của công trình dưới lòng đất này nhưng tôi có thể nói rằng quy mô của nó còn lớn hơn nhiều so với trên mặt đất.
Theo tôi được biết thì nơi tôi làm việc nằm ở mấy tầng gần mặt đất, còn nơi giam giữ dị thể sẽ ở sâu trong lòng đất, càng xuống sâu thì dị thể bị giam giữ càng nguy hiểm.
Vì mới vào tổ chức nên thông tin tôi có được còn khá hạn chế, nhưng tôi biết rằng mọi người dù trông như vẫn đang tự do hoạt động nhưng thực tế nhân viên vẫn đang bị giám sát nghiêm ngặt
Thành phố trên mặt đất là một ví dụ, dù thành phố trông rất bình thường nhưng nên nhớ đây là một thành phố được xây dựng trên một cơ sở nghiên cứu và giam giữ dị thường, nó mà bình thường mới là lạ.
Dù biết là thế nhưng tôi vẫn quyết định sống ở thành phố này. Có nhiều lý do cho lựa chọn này của tôi.
Thứ nhất, việc di chuyển rất thuận tiện và dễ dàng, vì bản chất thành phố này được xây ngay trên trụ sở mà tôi làm việc.
Thứ hai, cơ sở vật chất rất tốt, tùy theo giá cả mà nơi ở sẽ có sự khác nhau nhưng nhìn chung thì cơ sở vật chất ở các nơi rất tốt, ngay chính căn chung cư nơi tôi đang ở cũng đã hiện đại gấp mấy lần căn tôi ở khi trước, tất nhiên là giá cũng chát hơn nhiều nhưng mà tôi cũng không cần lo lắng vì lương của tôi giờ cũng tăng lên rồi.
Thứ ba, cũng là lí do khá lớn cho việc tôi chọn sống ở nơi này, đó chính là sự giám sát. Ý của tôi ở đây không phải tôi muốn bị giám sát hay gì đâu. Những nhân viên trong tổ chức thường bị giám sát, chỉ là nó cũng chưa đến mức cực đoan, bạn vẫn có thể làm mọi thứ bạn muốn, chỉ là những nơi bạn đến sẽ bị ghi vào thẻ nhân viên của mình và lưu vào hệ thống, đây vừa là sợi xích trói buộc vừa là một biện pháp bảo vệ. Thử tưởng tượng một ngày bạn bị một dị thể trốn thoát tấn công và bạn bị bốc hơi không dấu vết thì trụ sở sẽ dựa vào lộ trình của bạn để điều tra (dù xác xuất xảy ra việc này rất thấp).
Còn nếu bạn không muốn sống ở thành phố này mà vẫn muốn trở về thế giới bên ngoài ư, không thành vấn đề, điều kiện duy nhất phải giữ bí mật tuyệt đối về tổ chức, nhược điểm là bạn sẽ phải đối mặt với sự giám sát 24/7 của tổ chức, mọi hành động của bạn đều không thoát khỏi tầm mắt của tổ chức.
Dù tôi cũng chẳng biết tổ chức làm vậy bằng cách nào nhưng có lẽ họ thực sự làm được đấy.
Với tôi thì chọn sống trong này hay bên ngoài cũng chẳng khác nhau là mấy vì tôi còn chẳng có người thân nào, bạn bè tôi cũng không có luôn. Phải công nhận thân chủ cũ sống khá khép kín, còn hướng nội hơn cả tôi nữa. Dù sao thì việc có mối quan hệ xã hội ít ỏi như vậy cũng không phải điều xấu, nó giúp tôi bớt được rất nhiều phiền phức.
Tôi sống trong một căn chung cư bình thường trong thành phố, sở dĩ chọn căn chung cư này vì nó gần một siêu thị lớn.
Như thường lệ tôi lại đến văn phòng vào buổi sáng, lối hành lang dài hun hút vẫn còn ánh đèn trắng nhạt, phản chiếu lên bức tường thép mờ xám. Không khí lạnh và khô, mùi thuốc khử trùng quen thuộc len lỏi qua từng khe cửa.
Bước vào văn phòng tôi nhìn xung quanh một lượt, Trưởng phòng vẫn đang miệt mài làm việc như thường lệ, Yen trông có vẻ như vừa mới đến, Phó trưởng phòng, Kai, và Leo vẫn chưa thấy đâu, còn Jacob vẫn ở trong văn phòng như thường lệ.
Tôi phải nói rằng người ở trong cái văn phòng này nhiều nhất có lẽ chính là Jacob, vì cảm thấy quá mệt mỏi với việc đi lại giữa nhà và văn phòng nên anh ta ăn ngủ trong văn phòng này luôn.
Mọi người sau cùng cũng không phàn nàn gì về việc này cả, vì văn phòng là nơi ở của Jacob nên anh ta thường xuyên lau dọn nơi này, vì thế mà tôi lúc nào cũng thấy văn phòng trông thật sạch sẽ.
Tôi ngồi xuống máy tính và bắt đầu làm việc, công việc của tôi thì cũng không có gì quá phức tạp, chủ yếu là khối lượng công việc quá nhiều: hồ sơ dị thể, dữ liệu nghiên cứu, tài liệu khám phá, quy trình vận chuyển, quy trình quản thúc....
Việc sắp xếp và phân loại cái đống này thực sự đau đầu hơn bạn tưởng đấy, đôi khi tôi phải tự mình mang cả đống tệp hồ sơ đến chỗ Mirea để phân loại và sắp xếp.
Điều đáng kinh ngạc là Mirea có thể nhớ rõ được nơi cất trữ của hàng loạt các tài liệu khác nhau và nội dung của chúng, cô ấy giống một cái máy tính hình người vậy.
Tôi đã phải làm việc đến tận tối mới miễn cưỡng xong công việc, lúc tôi xong việc cũng tầm 8h30 tối rồi. Tôi nhanh chóng xách cặp và lết cái thân xác kiệt quệ về nhà.
Lúc này bụng tôi đang sôi ùng ục. Tôi lúc này quá mệt mỏi để nấu ăn nên tôi đã rẽ vào một quán ăn và gọi một xuất cơm thập cẩm.
Đánh chén no nê xong tôi lại vác xác về nhà, trước đó tôi đã mệt mỏi giờ ăn no xong mắt tôi chỉ muốn sụp xuống, tôi có cảm giác nếu tôi nhắm mắt một cái là tôi ngủ trên đường luôn ấy chứ.
Bằng một cách thần kì nào đó tôi cũng đã về đến nhà, sau khi thay quần áo tôi nằm lăn ra giường phát là ngủ luôn.
Mấy ngày hôm sau cũng chẳng khác gì mấy.
"Này Almelt, ăn sáng chưa?"
"Chưa, tôi cảm giác buổi sáng dậy không có khẩu vị lắm"
"Vậy sao được, cùng ra căn tin mua đồ ăn với tôi đi, phải ăn mới có sức làm việc chứ"
"Ồ chỗ này còn có căn tin à"
"Đương nhiên rồi, còn có nhiều nơi cậu cần khám phá ở đây lắm đấy"
Bị Kai thuyết phục tôi cũng cảm thấy tò mò và quyết định đi theo cậu ta
"Ê mua cho tôi một phần với nhé"- Leo
"Sao cậu không tự đi mà mua?" Kai hỏi
"Nah, tôi lười lắm, không muốn đi, cậu đang tiện mà, mua hộ tôi đi, xong hôm khác tôi bao"
Kai dẫn tôi đi dọc theo hành lang dài dẫn đến khu căn tin.Không khí ở tầng này lạnh hơn tầng lưu trữ, từng nhịp bước chân vang lên rõ mồn một trên nền kim loại. Mỗi vài mét lại có một camera gắn trên tường, xoay nhẹ theo hướng di chuyển của chúng tôi, ánh đèn đỏ trên ống kính nhấp nháy như nhịp tim vô cảm của nơi này.
Chúng tôi vừa rẽ qua một khúc cua thì tôi khựng lại.Ở khoảng hành lang phía trước, thứ gì đó đang bò chậm rãi dưới ánh đèn trắng.
Ban đầu, tôi tưởng là một con chó của đội nghiên cứu — cho đến khi nó quay đầu lại.
Thứ sinh vật ấy … nói sao nhỉ, nó giống như sự kết hợp giữa một con sâu khổng lồ và một con mèo tuyết.Thân hình dài khoảng 60 cm, với 8 cái chân, mỗi bên thân 4 cái chân giống như chân mèo. Bộ lông sáng đến mức phản chiếu ánh đèn, khiến nó như phát sáng giữa không gian kim loại lạnh lẽo này.Phần đầu của nó không có mắt, chỉ có mũi giống như một con chuột — đôi tai nhọn vểnh lên, nhìn kĩ thì nó cũng có phần giống chuột chũi. Khi nó cử động, lớp cơ dưới lớp lông khẽ co lại, phát ra âm thanh mềm oặt như cao su căng. Thực sự sinh vật này kì lạ đến mức tôi chẳng thể miêu tả rõ ràng được.
Tôi vô thức lùi nửa bước, tim đập thình thịch.— “Kai… cái đó là…?”
Anh ta chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ liếc qua con sinh vật rồi nói thản nhiên, giọng đều đều như đang giới thiệu một món đồ nội thất:— “À, đừng bận tâm. Đó là Cục Lông, nó là một dị thể cấp E, ngoài hình dạng kì lạ ra thì nó dường như không gây ra bất kì uy hiếp nào nên tổ chức cho phép nhân viên nuôi nó như một loại thú cưng.
Con sinh vật ngẩng đầu lên, nó đưa mũi ngửi ngửi người trước mặt . Rồi nó phát ra một tiếng kêu nhỏ — nửa như mèo rừ, nửa như tiếng sột soạt của côn trùng. Cái đầu nghiêng sang một bên, lông trắng khẽ rung trong gió điều hòa.
Nếu đánh giá thì nó trông cũng khá là dễ thương.
Tôi quyết định vác theo Cục Lông đến căn tin.
Khi đến căn tin, ánh sáng vàng ấm áp nơi đây khiến tôi có cảm giác như vừa bước sang một thế giới khác — dễ chịu, sống động hơn hẳn những hành lang lạnh lẽo phía trên.
Mùi thức ăn nóng lan trong không khí: bánh kẹp, cà phê, súp đóng gói… hòa cùng tiếng máy pha nước sôi và tiếng nói chuyện râm ran của các nhân viên.
Tôi đặt Cục Lông xuống rồi đi mua đồ ăn, bọn tôi gọi mỗi người 1 phần bánh kẹp và cà phê, gọi dư thêm một phần nữa cho Leo rồi ngồi xuống bàn ăn.
Cục Lông có vẻ rất được các nhân viên ở đây yêu quý, mọi người cứ xúm lại vuốt ve nó.
Chiếc bánh kẹp nóng hổi được đặt trên khay kim loại, hơi nước bốc lên phảng phất mùi bơ và thịt nướng. Lớp vỏ ngoài là hai lát bánh mềm, hơi vàng ở mép, vẫn còn vết nứt nhỏ do được nướng vội trong máy ép công nghiệp. Khi tôi bóp nhẹ, phần bơ chảy ra lấp lánh, tỏa mùi béo ngậy hòa với mùi hành nướng thoang thoảng.
Miếng đầu tiên vừa chạm vào lưỡi, vị mặn nhẹ của nước sốt và mùi thơm của thịt bò lan ra, như thể tất cả vị giác đều được kéo trở về mặt đất sau chuỗi ngày căng thẳng. Miếng bánh hơi khô và xốp, có vị khói thoang thoảng.
Phô mai kéo sợi dẻo quánh giữa lớp bánh, mùi béo quyện cùng hạt tiêu xay. Mỗi lần nhai, tôi nghe tiếng lép nhép nho nhỏ giữa răng, rồi cái cảm giác ấm nóng trượt xuống cổ họng khiến cơ thể như tạm thời quên mất sự mệt mỏi tích tụ cả tuần qua.
Bản thân tôi có lẽ hơi bị lôi cuốn vào nhưng với tư cách là một người đam mê ẩm thực thì việc phát hiện ra một món ăn ngon như thế này thì làm sao tôi cưỡng lại được chứ.
Trong lúc tận hưởng chiếc bánh kẹp ngon lành tôi trò chuyện với Kai.
"Tôi nghe rằng ta có thể chọn ra ngoài thay vì sống ở đây đúng không? Vậy ta ra ngoài kiểu gì vậy?
" Ồ, chuyện đó à, chúng ta sẽ sử dụng tàu điện ngầm."
" Tàu điện ngầm?" - Tôi thắc mắc
"Ừ, nó không phải tàu điện ngầm thông thường, mà nó là một dị thể."
Nghe đến dị thể dạng tàu điện ngầm, cơ thể tôi bất giác run lên, tôi vẫn nhớ rõ cái lần tôi đối mặt với mấy con quái vật máu thịt đó. Tôi bất giác xem xét xem liệu hai thứ này có liên hệ gì với nhau không?
Dường như không để ý đến sự bất thường của tôi Kai giải thích.
Đó là một dị thể có khả năng đưa người ta đến một ga tàu mà ta muốn, có thể là một ga tồn tại ngoài thực tế, cũng có thể đưa ta đến một ga không hề tồn tại, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng nó sẽ đưa cậu đến nơi cậu cần. Cho dù nơi cậu muốn đến cách phía này cả nửa vòng trái đất thì cậu cũng có thể đến trong thời gian ngắn, chẳng qua nếu cậu muốn sử dụng dị thể này thì cậu phải được cấp phép mới được, nếu cậu muốn ra ngoài thì cậu có thể nói với Trưởng phòng hoặc phó trưởng phòng về việc này , họ sẽ cấp phép cho cậu, nhưng lưu ý là cậu tốt nhất phải có lý do hợp lý và đừng lạm dụng dị thể này.
Tôi gật đầu với Kai tỏ ý đã hiểu, sau đó chúng tôi còn trò chuyện thêm về vài vấn đề lặt vặt khác và trở về văn phòng.
Làm việc ở một tổ chức nghiên cứu và quản thúc dị thể là một trải nghiệm kì lạ, dù rằng theo thời gian thì tôi cũng sẽ thích nghi được với công việc thôi nhưng chuyện kì lạ diễn ra tại đây dường như diễn ra liên tục.
Những dị thường này đa phần đều không nguy hiểm gì đến tính mạng, nên nó thường được lấy ra làm thứ để giải trí hoặc để tận dụng trong công việc.
Chẳng hạn như E-031, còn được gọi là phòng reset, nó về cơ bản chỉ là một căn phòng làm việc bình thường, với đồ đạc bình thường, bao gồm bàn, ghế, tủ để sách, mấy chậu cây, một bức tượng con đại bàng.., mọi vật trong đó đều được kiểm tra và xác nhận là bình thường, điểm đặc biệt đúng như tên gọi của nó , nó sẽ reset lại về nguyên dạng ban đầu bất cứ khi nào phòng không có người. Dù bạn phá tanh bành cái phòng đó đến mức nào đi nữa thì một khi ra khỏi phòng nó cũng reset lại từ đầu.
Họ đã thử lắp camera để quan sát phòng lúc reset và kết quả là nó làm cái cam biến mất luôn.
Có người thử mang đồ trong phòng ra ngoài và kết quả là khi reset cuốn sách ấy biến mất và trở lại căn phòng.
Tôi nghe rằng mấy nhân viên bị stress thường vào căn phòng ấy đập phá để giải tỏa căng thẳng, nghe vui thật.
Ngoài ra còn có E-012, Bút ngược chiều thuận, về cơ bản nó là một cái bút khiến cho người cầm đổi chiều thuận từ tay này sang tay kia, nếu bạn thuận tay phải thì khi cầm bút bạn thuận tay trái và ngược lại. Còn nếu bạn thuận cả hai tay á? Thì chẳng có gì thay đổi cả.
Thậm chí E-191 còn dị hơn, nó được gọi là bàn tay biến thái, để mô tả thì nó là một bàn tay người lơ lửng trong không trung, nó dường như không có suy nghĩ mà hành động theo bản năng, điểm đặc biệt là nó chuyên đi sờ mấy bộ phận nhạy cảm của người khác, đúng như tên gọi của nó, đặc biệt là nó không phân nam nữ.
Câu chuyện về nhân viên bị nó quấy rối thì có khá nhiều, một trong số các câu chuyện nổi tiếng nhất là về một nhân viên nam mà tôi gọi tạm là A, như bao nạn nhân khác của bàn tay, anh ta bị nó nắm lấy phần dưới, bị tấn công bất ngờ A hoảng hốt và giật bắn cả người lên. Giật mạnh quá xong A nhỏ suýt đi theo bàn tay biến thái kia luôn, mọi người sau đó phải đưa anh ta vào phòng y tế, may mắn là A nhỏ vẫn còn, và từ đó trong quy trình quản thúc của dị thể có thêm mục nếu bị E-191 nắm lấy hãy giữ bình tĩnh, tuyệt đối đừng dùng bạo lực để trấn áp dị thể.
Ngoài ra còn câu chuyện về một thanh niên khác cũng gặp tình huống như A, và thay vì hành động thái quá như A, anh ta lại nở nụ cười, một nụ cười mà.....Uhhhh, tôi không nghĩ kể nó ra là một ý hay, đôi khi khẩu vị của người trong này đủ mặn mà để tôi làm nước mắm đấy.
Dù sao thì giờ E-191 bị nhốt rồi, nên chuyện bị sàm sỡ nơi công sở không còn xảy ra nữa, cơ mà mấy chuyện dị hợm ở đây thì chẳng bao giờ hết cả.