Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 7:

Sau khi đồng ý gia nhập tổ chức, John nói với tôi một số việc lặt vặt cần lưu ý rồi rời đi.

Một lát sau một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, theo sau là hai nhân viên an ninh.

— “Almelt, đúng không? Mời cậu theo tôi.”

Giọng nói của ông ta nhẹ nhàng, nhưng vô hồn. Tôi đứng dậy, bước theo họ qua một hành lang dài, hai bên là những tấm kính mờ phản chiếu bóng người méo mó. Dưới chân, sàn kim loại vang lên âm thanh khô khốc theo từng nhịp bước.

Họ dẫn tôi đến phòng khám nằm ở tầng sâu hơn. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đập vào mặt, khiến cổ họng tôi khô rát. Họ bảo tôi cởi áo khoác, đo huyết áp, lấy mẫu máu, soi đồng tử, rồi đưa vào một chiếc máy quét toàn thân có ánh sáng xanh lạnh như băng.

Sau hàng loạt bài kiểm tra ở khắp cơ thể bằng vô số thiết bị y tế kì lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi được đưa đến một phòng khác để điền giấy tờ. Những tờ form dày cộp với hàng loạt câu hỏi: thông tin cá nhân, tiền sử bệnh, khả năng chịu áp lực, và đặc biệt là điều khoản bảo mật — đoạn ấy chiếm trọn ba trang, với dòng cảnh báo in đậm:

“ Bất kỳ hành vi tiết lộ thông tin, dù là vô tình, đều được xem như vi phạm tuyệt mật cấp A. ”

Tôi không hiểu lắm về vi phạm tuyệt mật cấp A là gì nhưng nó nghe có vẻ khá nghiêm trọng, có lẽ tôi nên hỏi John khi nào có thời gian.

Khi tôi ký xong, người nhân viên cẩn thận thu lại xấp giấy rồi cười nói với tôi:

"Giờ cậu đã là một thành viên của tổ chức rồi, chào mừng đến với ARMO ( Abnormality Research and Manage Organization hay Tổ chức nghiên cứu và quản lý dị thường).

Tôi gật đầu, không nói gì, đáng lẽ việc tôi gia nhập vào tổ chức là một việc tốt, giờ đây tôi đã có một chỗ dựa vững trãi trong thế giới dị thường này, nhưng thâm tâm tôi lại thấy vô cùng bất an, tôi cứ có cảm giác có điều gì đó sai sai.

Đúng như lời John nói, tôi được phân vào phòng ban lưu trữ, nơi có thể nói là một trong số các phòng ban an toàn nhất của tổ chức.

Nhiệm vụ của phòng ban lưu trữ khá đơn giản, đó là lưu trữ và sắp xếp tài liệu, dạng tài liệu thì vô cùng đa dạng từ file văn bản, file âm thanh, hình ảnh, và cả tài liệu giấy...

Giờ thì tôi cũng đại khái hiểu của ý của John khi nói thiếu nhân lực rồi.

Về khu vực lưu trữ thì chúng được phân làm 3 khu vực: Xanh, Vàng, Đỏ, đại khái như sau:

Khu Xanh – Green Zone: Tư liệu công khai nội bộ

Chức năng: Lưu trữ các bản báo cáo thường niên, nhật ký nhiệm vụ, và dữ liệu dị thể cấp D–E (mức nguy cơ thấp, đã bị tiêu diệt hoặc hoàn toàn kiểm soát).

Người được phép vào: Nhân viên cấp 1 trở lên.

Mô tả: Khu này trông giống như một thư viện khổng lồ, máy lạnh vận hành đều đặn, hàng dãy tủ hồ sơ sắp ngay ngắn.Các nhân viên mới thường đến đây để đọc và học quy trình xử lý dị thể, hoặc xem lại các nhiệm vụ cũ.

Nguy cơ: Gần như bằng không, tuy nhiên một vài tập tin bị “nhiễm” dữ liệu méo – khi đọc vào có thể khiến người đọc mơ thấy cùng một cơn ác mộng.

Khu Vàng – Yellow Zone: Tư liệu hạn chế và bất ổn nhận thức

Chức năng: Lưu trữ các hồ sơ dị thể cấp B–C, báo cáo thất bại, và các bản sao hồ sơ “bị kiểm duyệt”.

Người được phép vào: Nhân viên cấp 3 trở lên, cần thẻ sinh trắc + chấp thuận từ quản lý khu.

Mô tả: Nơi này yêu cầu nhân viên có kinh nghiệm trong tổ chức, tài liệu nơi này không đến mức không được tiết lộ, nhưng để truy cập và tìm hiểu chi tiết thì cần có quyền hạn nhất định

Nguy cơ: Một số tài liệu có thể ảnh hưởng đến người đọc, vậy nên cần đọc trước quy trình quản thúc trước khi đọc mô tả.

Khu Đỏ – Red Zone: Tư liệu tuyệt mật / Cấm tiếp cận

Chức năng: Lưu giữ những thứ không nên tồn tại , bao gồm tài liệu về dị thể cấp S–A, các sự kiện bảo mật, và tài liệu về các thực thể nguồn gốc .

Người được phép vào: Chỉ Ban Chỉ Huy Trung Tâm hoặc nhân sự được “chọn đặc biệt”.

Mô tả: Không có ai thật sự “làm việc” ở Khu Đỏ. Cửa vào chỉ mở bằng mật lệnh đa tầng.Không có camera, chỉ có những tấm biển kim loại khắc dòng chữ:

“NHỮNG GÌ BỊ GIẤU Ở ĐÂY, KHÔNG PHẢI ĐỂ CON NGƯỜI HIỂU.”

Tin đồn: Một số người từng được gọi xuống Khu Đỏ để “đối chiếu dữ liệu”, và không bao giờ trở lại.Có lời truyền rằng sâu trong khu này là “Kho Dữ Liệu Mẫu Gốc” — nơi chứa bằng chứng đầu tiên về sự giao thoa giữa hai thế giới thực tại .

Với tư cách là một nhân viên cấp 1 tôi đương nhiên chỉ có thể làm việc ở khu xanh, mà cho dù được làm việc ở khu khác đi chăng nữa tôi cũng chẳng dám. Sau cùng tôi gia nhập tổ chức là để tìm ra một con đường sống chứ không phải để thỏa mãn trí tò mò của mình rồi lao đầu vào chỗ chết.

Thang máy rung nhẹ khi hạ xuống tầng. Cánh cửa kim loại mở ra, để lộ một hành lang dài phủ ánh sáng trắng mờ. Không khí lạnh và khô đến mức tôi có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình. Trên tường, bảng kim loại khắc dòng chữ: “ARCHIVAL DIVISION – BAN LƯU TRỮ VÀ TƯ LIỆU.”

Tôi được phân công tạm thời hỗ trợ tại đây, “để làm quen với quy trình thông tin nội bộ” — ít nhất thì đó là những gì họ nói.

Phía cuối hành lang, một người đàn ông lớn tuổi đang đứng chờ. Tóc ông bạc trắng, áo khoác dài màu nâu sậm, mắt lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ dãy đèn trần. Ông khẽ gật đầu khi tôi đến gần.

“Cậu là Almelt?” “Vâng, tôi mới được điều đến.”

Người đàn ông gật đầu nhẹ rồi tự giới thiệu:

"Xin tự giới thiệu ta là quản lý của phòng ban này, cậu có thể gọi ta là Station."

Giọng ông trầm thấp, vừa thân thiện vừa khiến người nghe cảm thấy khó mà dối trá. Ông ra hiệu cho tôi đi theo, bước chân chậm rãi vang vọng khắp hành lang.

“Công việc ở đây đơn giản thôi,” ông nói tiếp. “Sắp xếp và lưu trữ thông tin, ta tin là cậu đã đọc qua thông tin cơ bản về phòng ban này trong hồ sơ họ đưa cho cậu".

Tôi khẽ gật đầu nhẹ, Station nói tiếp:

"Có thể nói đãi ngộ của phòng ban chúng ta không bằng các nơi khác, nhưng ưu điểm là nơi này là một trong những phòng ban khá là an toàn, dù vậy không có nghĩa là cậu không có khả năng tử vong ở nơi này, việc tò mò những thứ mà cậu không nên biết có thể gây ra tai nạn rất lớn mà cậu không thể lường trước được."

Khi cánh cửa phòng chính mở ra, mùi giấy cũ và kim loại lạnh xộc lên mũi. Căn phòng khổng lồ, trần của nó rất cao, những dãy tủ hồ sơ xếp chồng như mê cung. Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang phản chiếu lên mặt sàn thép mờ.

Giữa căn phòng là một bàn làm việc lớn, nơi một cô gái trẻ đang ngồi đánh máy bằng chiếc máy đánh chữ cũ kỹ màu đen. Tiếng cạch cạch vang đều đặn. Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng lên, cặp kính phản chiếu ánh sáng khiến tôi không nhìn rõ mắt cô.

“Người mới sao?” cô hỏi, giọng hơi khàn. “Ừ, Almelt. Cậu ta sẽ phụ cô sắp xếp lại hồ sơ khu Xanh.” Ông Station đáp.

Cô gái chìa tay bảo tôi đưa thẻ nhân viên của mình cho cô ấy, sau khi lấy thẻ nhân viên của tôi và nhập gì đó vào máy tính, sau đó cô ấy đưa lại thẻ cho tôi.

Ấn tượng ban đầu của tôi về cô ấy là một người kiểu mọt sách ít nói, ông Station bên cạnh dường như cũng đã quen với thái độ của cô ấy xong chỉ cười và nói:

"Cảm ơn nhé, Mira."

Nói xong ông ấy dẫn tôi đến văn phòng nơi tôi làm việc.

Hành lang uốn lượn như đường hầm của một toa tàu cũ, ánh đèn trắng phủ một lớp sương nhạt lên tường kim loại xám. Tiếng giày của ông vang lên đều đặn, từng bước như kim đồng hồ gõ vào thời gian đã bị niêm phong.

Chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa sắt có bảng hiệu khắc: “VĂN PHÒNG LƯU TRỮ – PHÒNG LÀM VIỆC SỐ 3”

“Đây là văn phòng nhóm của cậu. Sáu người, bao gồm cả cậu. Cứ coi như là nhà thứ hai đi, vì tin tôi đi… hầu hết thời gian các cậu sẽ ở đây.”Ông nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, rồi quẹt thẻ mở cửa.

Cánh cửa bật mở, một luồng hơi lạnh phả ra.Bên trong không hề chật như tôi tưởng — căn phòng khá rộng, tường và trần đều phủ lớp cách âm màu xám bạc.Dọc theo một bên tường là sáu bàn làm việc, mỗi bàn đều được trang bị máy tính, điện thoại nội bộ, đèn bàn, và ngăn hồ sơ riêng.

Phía giữa phòng là một bàn lớn, nơi nhóm có thể họp nhanh hoặc trao đổi tài liệu.

Góc phải có khu vực pha cà phê nhỏ, với bình nước nóng, máy pha cà phê tự động, vài chiếc ly sứ, và tủ lạnh mini.

Ở đối diện đó còn có một bộ bàn kính với khung gỗ cùng hai chiếc sofa dài xếp ở góc phòng cùng vài cái sofa mini ở xung quanh.

Tôi còn có thể thấy một chiếc TV màn hình phẳng lớn được lắp ở trên tường gần đó, có thể nói tiện nghi ở nơi đây vô cùng đầy đủ.

Ông Station chỉ tay về phía góc trái phòng — nơi một người phụ nữ tóc nâu đang đứng cắm cúi trước màn hình.— “Đó là Kera . Cô ấy là người hướng dẫn cậu. Ở đây, mỗi người phụ trách một mảng lưu trữ khác nhau. Tôi sẽ nói rõ hơn trong buổi họp sáng mai.”

Ông quay sang tôi, giọng trầm lại:— “Nhớ nhé, Almelt. Ở đây, không phải tài liệu nào cũng dành cho người mới. Nếu thấy tập hồ sơ có dấu đỏ, cậu không được tự ý mở . Mọi thứ đều có lý do của nó.”

Tôi gật đầu, cố tỏ ra bình tĩnh.Khi ông Station rời đi, cánh cửa khép lại phát ra tiếng “cạch” khô khốc, vang vọng trong không gian kín như niêm phong.

Tôi đứng nhìn căn phòng mới — chiếc ghế trống chờ mình, những màn hình máy tính vẫn đang chạy dòng lệnh, và tiếng gõ bàn phím của Kera vang đều đặn.

Người phụ nữ tóc nâu khi nãy — Kera — ngẩng đầu khỏi màn hình, nhìn tôi với với dáng vẻ không vui không buồn, điều mà tôi có thể thấy rõ nhất ở cô ấy là sự mệt mỏi trong ánh mắt.

“Cậu là người mới hả? Tôi là Kera. Trưởng phòng của phòng số 3, cứ gọi tôi là trưởng phòng là được. Tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu nên cũng chẳng cần dùng từ ngữ lễ phép làm gì đâu."

Giọng cô nhẹ, hơi khàn, cô đứng dậy, giới thiệu từng người:

“Bên kia là Leo , chuyên xử lý dữ liệu số. Cạnh cậu ta là Yen , cô ấy kiểm tra và sao lưu hồ sơ giấy. Còn góc bên trái là Kai , người lúc nào cũng trông như sắp ngủ đến nơi.”

Mọi người lần lượt gật đầu với tôi, không ai nói gì nhiều.như tất cả đều đã quá quen với cái im lặng của tầng sâu này.

Đằng đó là Jacob, cậu ta thường xử lý những công việc ngoài chuyên môn như liên lạc với các phòng khác trong phòng ban lưu trữ hoặc thậm chí xử lí các vấn đề với các phòng ban khác, ngoài ra cậu ấy còn phụ trách giải quyết một số vấn đề lặt vặt khác, cậu có thể từ từ tìm hiểu sau.

Cậu có thấy cái tên lạnh lùng im phăng phắc như tượng đằng kia không, đó là Liam , phó trưởng phòng của phòng số 3.

Sau khi giới thiệu một lượt những người trong phòng cô ấy chỉ cho tôi bàn làm việc của mình.

"Nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi hoặc những người khác trong phòng."

Nói xong Kera lại quay trở lại với công việc trên máy tính của mình.

Tôi đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, Kai ở bên cạnh bắt chuyện với tôi.

"Chào, lính mới, tên cậu là Almelt phải không, tôi là Kaiser, cậu gọi tôi là Kai thôi là được, tôi khá chắc là cậu có rất nhiều câu hỏi nhỉ, nếu tôi biết thì tôi sẽ trả lời giúp cậu cho."

Trước thái độ thiện chí của Kai tôi gật đầu cảm ơn.

"Không cần khách khí thế, sau cùng mọi người cùng làm ở chung một phòng, bọn tôi dạo này khá là bận rộn nên thêm người thì lượng công việc cũng nhẹ nhàng hơn chút, cậu là người mới nên lượng công việc sẽ không đến mức ngộp thở đâu, đừng lo lắng, mà có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi"

Đây quả là một cơ hội hiếm có, tôi có thể từ Kai mà tìm hiểu thêm nhiều điều mà tôi chưa biết về tổ chức và những dị thể, lúc này tôi có rất nhiều thắc mắc trong đầu, tôi quyết định lựa chọn một vấn đề mà chợt nảy ra trong đầu tôi.

"Này Kai, tôi biết là giờ tổ chức khá là thiếu nhân lực, nhưng tôi sao cứ có cảm giác việc kiểm duyệt của tổ chức lại có phần lỏng lẻo nhỉ? Ý tôi là, họ nói tôi có tố chất tâm lý tốt, lại từng có cơ hội đối mặt dị thể nên tôi được lựa chọn, nhưng theo tôi thấy bản thân cũng không tốt đến mức đó, mà việc tuyển dụng nhân viên lại có phần hời hợt so với một tổ chức quản lý thứ nguy hiểm như dị thể."

Trước câu hỏi của tôi Kai thở dài một hơi rồi nở một nụ cười có phần cay đắng.

"Haha, cậu cảm thấy vậy là đúng, việc kiểm duyệt có phần khá là hời hợt, nhưng ít nhất đó là vẻ bề ngoài thôi."

Với ánh nhìn xa xăm, Kai tiếp tục:

"Cậu chưa vào lâu nên không biết, sức mạnh tình báo của tổ chức rất là kinh khủng, việc điều tra chi tiết một người nào đó chỉ là chuyện vặt vãnh, hơn nữa mức độ bảo vệ của cơ sở không thể xem thường được đâu, sau cùng thì đây cũng là nơi để quản thúc dị thể, dù tôi chưa từng thấy tận mắt nhưng tôi nghe nói một khi cơ sở bị phong tỏa thì ngay cả một con muỗi cũng không lọt qua được. Còn về việc họ nói họ nhận cậu về tố chất tâm lí hay kinh nghiệm gì đó thì cũng có chút đúng một phần. Việc tuyển nhân lực cho tổ chức thì giữa một người có kinh nghiệm đối đầu dị thể và người chưa từng gặp dị thể đã là khác nhau một trời một vực, hơn nữa việc đối mặt với dị thể mà chưa bị phát điên thì cũng có thể coi là tâm lý tốt đấy"

"Mà sau cùng thì mấy thứ trên chỉ là ngoài lề thôi, thứ để mà họ thực sự tin tưởng và sử dụng cậu chính là tờ hợp đồng mà cậu đã kí đấy"

Nghe thấy lời này tôi hoàn toàn bị sốc đến không thốt nên lời, tôi lúc này vừa hoảng sợ vừa hoang mang về ý nghĩa thực sự của lời Kai nói. Trước sự thắc mắc của tôi Kai nói:

" Thực ra tờ hợp đồng mà cậu kí chính là một dị thể, hoặc đúng hơn là một phần của dị thể, tôi cũng không biết rõ về nó mà chỉ từng nghe chị Kera nói qua, sau cùng thì tôi cũng mới chỉ là nhân viên cấp 2, khu vực tôi quản lý cũng chỉ ở mức xanh, trong phòng ban của chúng ta chỉ có Trưởng phòng và phó trưởng phòng có quyền truy cập khu vực vàng".

Đầu óc tôi lúc này rối tung lên, não tôi đang cố gắng tiêu hóa những thông tin mà tôi nhận được, giờ tôi đã hiểu cảm giác bất an kì lạ mà mình cảm thấy từ đâu mà ra.

Thấy tình trạng của tôi Kai vỗ vai an ủi:

"Này Almelt, đừng lo lắng, hợp đồng đó chỉ ngăn không cho cậu làm mấy hành vi phản bội hoặc gây nguy hại cho tổ chức thôi, chỉ cần không đi làm mấy chuyện ngu ngốc thì cậu hoàn toàn có thể sống bình thường mà không ảnh hưởng gì cả, nào giờ hãy hít thở đều và bình tĩnh đi."

Nghe Kai đang ra sức an ủi tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi thở dài một hơi, Kai nói đúng, bản thân tôi chẳng dại gì mà đi đối đầu với tổ chức này, trái lại nơi này hiện tại là chỗ dựa của tôi. Dù tôi có hoang mang lo lắng vì đã lỡ đặt mạng sống vào tay người khác thì tôi lúc này cũng chẳng thể làm gì nữa, suy nghĩ kĩ thì thật ra trên đời làm gì có chuyện nhận được lợi ích mà không có chút rủi ro nào cơ chứ. Việc của tôi hiện giờ là cố gắng sống sót thật tốt.

Thấy tôi đã bình tĩnh Kai cười nói:

"Xem ra cậu đúng là có tâm lí khá ổn đấy chứ"

Xong Kai hỏi tôi về việc tôi đã gặp con dị thể trước khi đến đây thế nào, nghe đến chủ đề này, Leo, Yen cũng lại gần để nghe, Jacob thì dù không lại gần nhưng anh ta cũng có vẻ để ý, còn riêng Liam và Kera thì vẫn chú tâm với công việc của mình.

Tôi cố gắng kể chi tiết những gì mình đã trải qua cho bọn họ, từ đầu đến cuối họ chỉ im lặng lắng nghe. Sau khi tôi kể hết mọi chuyện, mọi người đều trầm trồ.

"Xem ra cậu cũng khá may mắn đấy, người thường mà phải đối đầu một dị thể như vậy thì tỉ lệ sống sót không cao đâu" Leo nói

"Ở dưới này ta giam giữ cả đống thứ như thế này thậm chí còn nguy hiểm hơn, cũng may là việc giải quyết cái lũ đó không phải việc của chúng ta." Yen nói

"Loại dị thể thế này thường thì vũ khí bình thường rất khó giải quyết để tôi nói cho cậu biết, trước tôi từng nghe nói có dị thể là một bộ xương bốc cháy, bất kì ai bị dính dù chỉ là một tia lửa nhỏ nhất của nó cũng đều bị bốc cháy đến khi bị thiêu rụi hoàn toàn, đặc biệt là ngọn lửa của nó không thể bị dập tắt dù có dùng bất kì phương pháp nào đi chăng nữa, ngọn lửa này gặp thực vật thì cháy bình thường nhưng hễ chạm vào máu thịt là bùng lên mạnh như đổ xăng vậy, nghe bảo vụ việc đó đã khiến hơn chục người thiệt mạng, người bị dính lửa chỉ mất vài giây đã bốc hơi thành tro rồi." Kai nói với tôi.

Tôi khá là hứng thú khi nghe Kai kể về một loại dị thể lạ mà tôi chưa từng nghe đến.

Sau đó họ chuyển chủ đề sang việc đoán xem con dị thể mà tôi gặp thuộc cấp độ nào, bọn họ trò chuyện rất sôi nổi, theo tôi được biết việc phân cấp dị thể trong tổ chức không phải được xếp theo mỗi sức mạnh của dị thể mà là tập hợp của nhiều yếu tố khác nữa như độ khó quản thúc, phạm vi ảnh hưởng, mức độ năng lực dị thường..., việc bọn tôi đánh giả dị thể này cũng chỉ để cho vui mà thôi nên bọn tôi xét theo ý kiến chủ quan của cá nhân. Tôi nghe nhóm Kai bảo bọn họ phân mỗi cấp thành Cao, Trung ,Hạ, ví dụ như bậc C cao cấp hay bậc B trung cấp.

Theo Kai thì con dị thể ấy thuộc bậc C trung cấp, theo Yen thì nó thuộc bậc C thượng cấp, còn Leo thì cho rằng nó thuộc cấp B hạ cấp.

Tôi đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới nơi đây và trò chuyện sôi nổi với họ cho đến khi bị Trưởng phòng mắng cho một trận rồi quay lại làm việc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free