Dị thể - Chapter 10:
Một ngày bình thường khác lại bắt đầu ở tổ chức. Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh tràn khắp hành lang, phản chiếu lên lớp sàn kim loại bóng loáng — thứ ánh sáng vừa đủ để nhìn rõ mọi thứ, nhưng lại khiến con người cảm thấy mệt mỏi ngay từ lúc mở mắt.
Tôi bước qua cổng quét an ninh, chiếc thẻ nhân viên phát ra tiếng “bíp” khô khốc quen thuộc. So với lúc mới gia nhập ARMO, giờ tôi cảm giác bản thân đã thay đổi rất nhiều, cụ thể là thiếu sức sống hơn.
Trải nghiệm một thời gian ở đây tôi cũng được đích thân kiểm chứng việc tại sao nhân viên nào ở đây trông cũng mệt mỏi, tổ chức thật vô đạo bất lương, ác hơn cả tư bản, dù lương cao thật đấy, nhưng sau cùng cũng là dùng mạng đánh cược.
Hôm trước tôi vì quá mệt và lười nên đã trải nghiệm ngủ lại một đêm ở văn phòng, để nói ra thì việc đó cũng không tệ, tôi, Jacob với Kai cùng ở lại văn phòng, chúng tôi gọi đồ ăn để nhậu và xem một số bộ phim kinh dị trước khi gục hết và ngủ say đến tận sáng hôm sau.
Cũng may tôi cũng chỉ choáng váng nhẹ và vẫn có thể làm việc bình thường, nếu không thì trưởng phòng sẽ chửi tôi sấp mặt mất.
Ồ, mà tôi nghe nói trong số những nạn nhân của vụ việc The Long Man, vụ mà tôi phải đối đầu với con dị thể kinh dị có khả năng kéo dài tứ chi ấy, có một số người cũng đã gia nhập và làm việc trong tổ chức.
Tôi đã từng nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với họ nhưng sau đó tôi bỏ luôn việc đó, đơn giản là vì nó phiền phức quá. Tôi thì không giỏi khoản giao tiếp lắm, việc cố gắng tạo dựng mối quan hệ xong chẳng biết đối diện họ thế nào, nghĩ thôi đã thấy đau đầu, vậy nên đành gác việc đó sau vậy.
Nói mới nhớ, cái người từng đánh bại con dị thể ấy ngầu thật, hình ảnh ấy vẫn còn in sâu trong đầu tôi, rõ ràng đến mức dù thời gian đã qua lâu, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại thấy cảnh tượng ấy: một người đàn ông mặc âu phục giữa đống đổ nát, ánh lửa bốc cao phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng, và vụ nổ khổng lồ mà anh ta tạo ra chỉ bằng một cử động tay.
Xét theo phân loại của tổ chức thì anh ta được gọi với cái tên dị nhân.
Trong hồ sơ đào tạo nội bộ của ARMO, dị nhân được định nghĩa là một con người, về cơ bản thì họ không khác nhiều so với người thường nhưng họ lại sở hữu những năng lực siêu nhiên có khả năng bẻ cong cả định luật vật lý.
Các dị nhân thường là những người bình thường được thức tỉnh sức mạnh, cách thức tỉnh thì cũng khác nhau tùy từng người:
Di truyền: Một số người sinh ra đã mang trong mình gen bất thường, thường là hậu duệ của những người từng tiếp xúc với dị thể hoặc chịu ảnh hưởng năng lượng từ các vùng nhiễm loạn, hoặc là con của những dị nhân. Họ có thể bộc lộ năng lực từ nhỏ, hoặc phải trải qua một cú sốc tâm lý để thức tỉnh. Tuy nhiên không phải hậu duệ nào cũng kế thừa dị năng của cha mẹ, việc thức tỉnh năng lực từ việc di truyền này hiện vẫn đang được nghiên cứu thêm.
Tự nhiên thức tỉnh: Đây là trường hợp đáng sợ nhất theo tổ chức nói— một người bình thường bỗng một ngày thức tỉnh năng lực mà không rõ nguyên nhân. Loại này không thể dự đoán, không thể kiểm soát, và thường được ARMO liệt vào danh sách “Dị nhân tự phát cấp nguy hiểm tiềm tàng'.
Dùng dị thể : Đây là trường hợp một con người không tự thức tỉnh mà thức tỉnh năng lực do dùng dị thể. Tài liệu của tổ chức cũng từng đề cập đến một số dị thể có khả năng cung cấp năng lực cho người bình thường. Chẳng hạn như C-018, đó là một lọ thuốc có thể khiến người uống biến một bộ phận cơ thể thành bộ phận của động vật, hay B-100, một chiếc máy với 7 nút bấm với màu sắc khác nhau và một cái ống, khi bấm các nút máy sẽ nhả ra một loại chất lỏng không xác định, các nhà nghiên cứu đã cố gắng tìm hiểu nguyên lý rơi ra chất lỏng và chất liệu của chúng nhưng chẳng có kết quả gì, khả năng của nó là làm cơ thể người uống đột biến một cách ngẫu nhiên, đôi khi là mọc thêm tay, đôi khi có khả năng phun lửa, có khi là bàn thay hóa khổng lồ, có lúc thì lớp da bên ngoài hóa thành bộ giáp đá... nhìn chung thì có kha khá dị nhân trong tổ chức xuất hiện nhờ cái máy này, nhưng không phải ai uống xong cũng thức tỉnh, khả năng cao là khi uống xong họ sẽ phải gánh rất nhiều biến dị đến mức nổ tung như một quả bom.
Ngoài dị nhân thì tổ chức còn có những người sở hữu năng lực siêu nhiên khác gọi là đọa nhân. Khác với dị nhân, đọa nhân là sản phẩm của sự can thiệp nhân tạo hoặc là nạn nhân bị ô nhiễm bởi dị thể.
Theo hồ sơ của tổ chức thì có ba con đường chính dẫn đến sự tồn tại của đọa nhân, có thể có những cách khác nhưng 3 cách này là phổ biến nhất:
Cấy ghép dị thể nhân tạo: ARMO và nhiều tổ chức khác từng tiến hành các dự án “Dị thể hòa hợp” — dùng mô, dịch, hoặc mảnh năng lượng lõi từ dị thể để tăng cường thể chất cho con người.
Mục tiêu: tạo ra binh lính chống dị thể bằng chính năng lượng của chúng.
Kết quả: chỉ 0.4% ca thí nghiệm sống sót.
Hầu hết biến thành dị thể, đa phần đều là cấp thấp nhưng một số trường hợp đặc biệt có thể đột biến thành một dị thể hoàn thiện với mức độ nguy hiểm cao, cơ thể bị biến dạng, tâm trí bị phân rã — chỉ còn bản năng bạo lực.
Nhiễm dị thể ngoài ý muốn: Khi con người tiếp xúc quá lâu trong khu vực có năng lượng ô nhiễm loạn hoặc bị một phần của dị thể lây nhiễm, cấu trúc sinh học dần bị và tái cấu trúc và đồng hóa với dị thể. Nếu cơ thể và tâm trí không thể gánh chịu được sức mạnh từ dị thể và để nó xâm chiếm thì họ sẽ rơi vào trạng thái sụp đổQuá trình này được gọi là " Break Down"— khiến người bị nhiễm mất dần lý trí, trở thành một dị thể mới.
Cưỡng chế: Một số trường hợp, dị thể cưỡng chế đồng hóa vật chủ với chúng, các trường hợp rất đa dạng, có trường hợp vật chủ nhận được sức mạnh thông qua một nghi thức gọi là ban phước, có trường hợp thì trực tiếp kí sinh vào cơ thể vật chủ, còn có trường hợp dị thể liên tục đeo bám vật chủ như một lời nguyền và giết bất kì sinh vật nào nhắm đến con mồi của chúng...
So sánh giữa dị nhân và đọa nhân thì có một điểm khác biệt rõ ràng là dị nhân ổn định hơn rất nhiều, tỉ lệ Break Down của dị nhân thường khá thấp và cường độ sức mạnh của họ rất ổn định, ngược lại đọa nhân lại như những quả bom nổ chậm, tùy vào sức chịu đựng mỗi người nhưng càng sử dụng sức mạnh với cường độ cao thì họ càng đến gần hơn với trạng thái Break Down. Bù lại thì càng gần Break Down sức mạnh bộc phát của họ càng khủng khiếp, nếu so sánh thì sức mạnh bộc phát của họ còn khủng khiếp hơn nhiều so với dị nhân.
Tuy tổ chức cũng sử dụng cả 2 loại này nhưng ta đều biết tổ chức thường có xu hướng trọng dụng dị nhân hơn.
Những quả bom nổ chậm như đọa nhân chính là một con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt thì sẽ là một công cụ rất hữu ích nhưng ngược lại nó cũng có thể khiến thế giới gặp nguy hiểm nếu không dùng đúng cách, tôi đoán rằng dưới nơi giam giữ dị thể hẳn có một số là từ đọa nhân biến thành.
Tổ chức dường như cũng có phân loại xếp hạng cho những người sở hữu dị năng giống như dị thể, chi tiết phân loại thì tôi cũng không rõ lắm nhưng dường như xếp hạng của họ cũng được phân dựa trên nhiều yếu tố.
Tấm thẻ định danh của tôi phát ra tiếng “bíp” khô khốc khi quét qua trạm kiểm soát đầu tiên. Cánh cửa kim loại mở ra, phía sau là cầu thang cuốn dẫn xuống dưới.
Hôm nay tôi có việc phải xuống tầng sâu hơn để lấy một số tài liệu quan trọng. Không khí ở tầng sâu mang mùi đặc trưng rất lạ — hỗn hợp giữa kim loại, ozone, và một thứ gì đó ẩm ướt như trong bệnh viện bỏ hoang. Càng xuống, đèn hành lang càng mờ, chỉ còn những dải sáng trắng lướt qua vách thép xám bạc, khiến không gian như đang hít thở một cách nặng nề.
Tôi nhận được tập hồ sơ niêm phong từ quầy tiếp nhận vài xấp tài liệu dày cộp, được buộc lại bằng dây đỏ, tôi bỏ gọn đống hồ sơ vào túi xách, Xong việc, tôi quay về phía thang máy. Con đường trở lại vắng lặng một cách đáng sợ — không còn bóng người, chỉ có tiếng quạt thông gió và âm thanh cơ khí vọng từ đâu đó trong hệ thống đường ống.Tôi liếc nhìn đồng hồ: 09:47 sáng, vẫn còn sớm.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi.
“Tầng sâu này… rộng thật. Mình mới chỉ thấy khu lưu trữ và văn phòng, còn gì khác nữa nhỉ?”
Có lẽ do tò mò, hoặc có lẽ chỉ vì tôi không muốn quay về văn phòng quá sớm, tôi quyết định đi loanh quanh một chút trước khi trở lại.
Có lẽ chỉ là cảm giác nhưng tôi thấy hành lang tầng này rộng hơn hẳn, trần cao, hai bên là tường thép sơn bạc phản chiếu ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang.
Có vài cánh cửa dày bị niêm phong bằng nhiều lớp khóa điện tử, bên ngoài dán nhãn cảnh báo đỏ chót. Một vài camera gắn ở các góc tường theo dõi toàn bộ hành lang.
Căn tin ở tầng này nằm sâu hơn tôi tưởng. Khi bước vào tôi chợt cảm thấy nơi này không náo nhiệt như tôi tưởng, tuy rằng nơi này có có không ít người nhưng bầu không khí lại trầm ổn hơn, một số người đang xem tài liệu gì đó trên điện thoại, người thì nhâm nhi cốc cà phê, tôi thì vốn không phải một fan của đồ ngọt hay mấy thứ như cà phê, thường thì thi thoảng tôi mới uống cà phê chỉ để tỉnh táo hơn chút trong khi làm việc.
Quầy phục vụ trông khá sạch sẽ, tôi có thấy được ở đây có một số thứ mà trên kia không có, còn lại thì cũng không khác lắm, tôi quyết định gọi một phần mỳ ý sốt phô mai cùng một cốc trà chanh.
Tôi ngồi ở một bàn gần góc, tầm nhìn hướng ra hành lang qua lớp kính trong suốt. Từ đây có thể thấy những bóng người đi lại thưa thớt bên ngoài.
Sau khi ăn xong tôi đứng dậy chuẩn bị ra về thì đột nhiên một tiếng còi lớn vang vọng khắp không gian, đó chính là tiếng còi báo động, tiếng còi báo động đỏ đặc trưng kéo dài, sắc nhọn và dội vào tai như mũi kim chọc thẳng vào màng nhĩ.
Ngay sau đó, đèn trần chuyển sang màu đỏ, nhấp nháy liên tục, nhuộm toàn bộ căn tin trong thứ ánh sáng cảnh báo đặc quánh như máu. Mọi người lập tức đứng bật dậy, một vài khay thức ăn rơi xuống đất kêu choang!
“Cảnh báo khẩn cấp. Dcó lẽ là từ hệ thống kiểm soát an ninh nội bộ. Trên màn hình thông báo gần cửa, các ký hiệu dữ liệu nhấp nháy loạn xạ:ị thể vi phạm quản thúc tại khu nghiên cứu tầng B-15. Tất cả nhân sự không thuộc đội ứng phó khẩn cấp phải lập tức di chuyển đến khu vực an toàn gần nhất." Âm thanh phát thanh tự động, lặp đi lặp lại trong tiếng còi báo động inh ỏi.
Tôi đứng sững tại chỗ, bàn tay vẫn đang nắm quai túi xách chứa tài liệu, tim tôi đập dồn dập.
Chưa kịp định thần lại thì tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng còi khác, có lẽ là từ hệ thống kiểm soát an ninh nội bộ.
Mọi người trong tầng đều bắt đầu di chuyển gấp gáp tìm nơi trốn thoát. May mắn là thang máy của trụ sở rất lớn đủ để chứa nhiều người, hơn nữa mỗi tầng không chỉ có thang máy, ngoài ra để đề phòng thang máy có sự cố thì còn có thang bộ.
Tôi cố gắng chấn tĩnh bản thân trong lúc chạy về phía thang máy, lúc này một nhân viên an ninh chạy vụt qua cửa, hét lên trong bộ đàm:
“Chúng ta mất kiểm soát khu vực khóa số 12! Nó đang hướng về trục thang máy trung tâm!”
“Khóa lối thoát phía đông! Đừng để nó lên trên này!"
"Này! Phía bên kia có nghe thấy gì không vậy"?
Âm thanh của họ vang vọng trong hành lang, xen lẫn tiếng sập cửa kim loại từ xa.
Tôi nhìn quanh — phần lớn mọi người đều đang hoảng loạn gấp gáp tiến đến lối ra. Cánh cửa phía bên trái có bảng chỉ dẫn “ Lối an toàn – Khu cách ly khẩn cấp ” đang mở, ánh sáng trắng hắt ra từ bên trong.
Những bước chân dồn dập vang lên khắp hành lang — hỗn loạn nhưng có trật tự kỳ lạ. Các nhân viên bảo vệ trong bộ giáp đen lao tới từ các ngả, tay cầm súng điện hoặc vũ khí trấn áp, vài người ra hiệu cho nhân viên rời khỏi khu vực.
“Mọi người bình tĩnh, đi theo hàng, không chen lấn! Lối thoát ở phía đông!”“Anh kia, bỏ hành lý xuống! Ưu tiên di tản trước!”
Giọng họ gắt, dứt khoát, nhưng tôi có thể thấy rõ nỗi căng thẳng trong ánh mắt đằng sau tấm kính mặt nạ. Họ đang cố giữ bình tĩnh, dù là người được huấn luyện chuyên nghiệp họ cũng là con người, tất nhiên cũng sợ hãi mấy con dị thể như chúng tôi, nhưng dù sợ hãi họ cũng phải tự trấn an bản thân, không phải chỉ vì mấy người chúng tôi mà còn vì chính họ
Tôi hòa vào dòng người, cùng các nhân viên khác đi dọc hành lang sáng đèn nhấp nháy. Không ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp, tiếng giày dẫm lên nền sắt, và tiếng hệ thống thông báo tự động vang lên đều đặn trên đầu.
Âm thanh trong hành lang giờ chỉ còn lại tiếng còi báo động trầm đục và giọng nói căng thẳng của các bảo vệ qua bộ đàm. Một trong số họ – người đeo phù hiệu đội trưởng – cầm chặt thiết bị liên lạc, giọng gấp gáp:
“Đội B-2, nghe rõ không? Báo cáo tình hình khu thang máy!”
Một khoảng lặng. Chỉ có tiếng rè rè nhiễu sóng đáp lại. Anh ta nhíu mày, nhấn lại nút truyền:
“B-2, trả lời! Ở đó có ai không?”
Vẫn không có tiếng đáp. Chỉ có một âm thanh lạ, rất khẽ, như tiếng kéo lê vật gì đó nặng nề trên kim loại.
Không ai trả lời. Đội trưởng hạ bộ đàm xuống, ánh mắt tối sầm, cánh tay anh ta khẽ run.
Không khí trong hành lang trở nênnặng như chì. Tiếng bước chân dồn dập của những người đang rút lui xen lẫn với tiếng thở gấp gáp vang vọng.
Cánh cửa thang máy vừa hé ra, ánh đèn vàng hắt lên những khuôn mặt tái nhợt vì mệt và sợ. Mọi người bắt đầu chen lấn vào trong thang máy.
Một bảo vệ trẻ đứng gần bảng điều khiển vội quay đầu nhìn ra hành lang — nơi bóng dáng người đang chạy tới mỗi lúc một rõ hơn. Đó là một người đàn ông, áo giáp đen dính đầy bụi và máu khô. Anh ta loạng choạng, chạy xiêu vẹo nhưng vẫn hướng thẳng về phía họ, tay giơ lên như cầu cứu.
Rồi bộ đàm trên thắt lưng một bảo vệ khác chợt phát tiếng rè mạnh, lẫn trong đó là một giọng nói nghẹn ngào, méo mó vì nhiễu sóng:
" Cẩn....thận, nó..... tới,.......chết rồi."
Mọi người chết lặng. Không khí trong hành lang như đặc quánh lại. Người đội trưởng cứng đờ người trong thoáng chốc rồi lập tức dùng toàn bộ sức bình sinh quát lên:
" ĐÓ KHÔNG PHẢI NGƯỜI, LÀ DỊ THỂ, TẤT CẢ MAU LẬP TỨC KHAI HỎA!!!"
Ánh đèn chớp một cái — cơ thể người đang lao đến co giật. Từ phần cổ, da thịt bắt đầu chuyển động, như có hàng chục con gì đó đang bò dưới lớp da. Bộ quần áo bảo vệ căng phồng lên, phát ra tiếng rách toạc rợn người.
Một thứ to lớn đang bắt đầu chui ra từ cơ thể người đó, trong ánh sáng đỏ của đèn cảnh báo, hình thể người đó bắt đầu căng lên, cột sống uốn lượn như sợi dây, hai cánh tay duỗi ra đến mức phi lý, khớp xương kêu răng rắc như bẻ vụn.
Cơ thể của gã bảo vệ kiarun bắn lên rồi nứt ra dọc sống lưng, máu phụt thành tia, văng tung tóe khắp sàn kim loại lạnh ngắt. Một tiếng rít khẽ, dài, ẩm ướt vang lên — và rồi da thịt bị xé toạc hoàn toàn.
Từ trong thân thể đang co giật đó, một sinh vật hình người trồi ra, nó càng ngày càng lớn, đến mức đầu nó chạm tới cả trần của hành lang.
Không thể nào một thứ to lớn như vậy lại có thể nằm gọn trong cơ thể nhỏ bé của một người bình thường được.
Thịt người bảo vệ như bị hút ngược lại, dính chặt vào con quái vật đang trồi ra ngoài. Mỗi nhịp co giật, mỗi lần nó đẩy mình ra khỏi lớp xác kia, xương và cơ bắp vỡ ra như vỏ trứng bị bóc.
Khi phần thân trên của nó lộ ra hoàn toàn, ai nấy đều sững người, xương sườn nhô ra ngoài, cả cơ thể nó là một khối máu thịt nhầy nhụa, tôi còn có thể thấy cả mạch máu đen chạy ngoằn ngoèo bên trong.
Trong tiếng gào thét của mọi người, hàng loạt tiếng nổ từ cơn mưa đạn đang xối thẳng vào con quái vật trước mặt, hàng trăm viên đạn đã găm vào người con quái vật, nhưng thay vì đẩy lùi nó, cơ thể con quái vật vặn vẹo méo mó một cách bất thường.
Rồi đột nhiên trong sự bất ngờ của mọi người, nó lao thẳng về phía chúng tôi với tốc độ chóng mặt, ngay trước khi tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra xác của những người bảo vệ bị cắt thành hai nửa bay về phía gần thang máy.
Một số giọt máu nóng hổi bắn lên mặt của tôi, tôi còn có thể thấy rõ nội tạng của những người bảo vệ đó đều bị rơi vãi hết cả ra ngoài.
Mọi người trong thang máy đều sợ hãi, gào khóc, kêu la. mọi người đều cố gắng đóng cửa thang máy trong tuyệt vọng.
Bên ngoài chỉ trong chớp mắt toàn bộ bảo vệ đêu bị chém thành thịt nát, nội tạng cùng tay chân họ rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng hành lang hiện giờ phủ đầy máu me cùng ánh sáng đỏ của đèn báo động trông chẳng khác gì 18 tầng địa ngục.
Vẫn còn những người bên ngoài đang cố chen lấn để được vào thang máy, số người ồ ạt đến mức cửa thang máy không đóng nổi ,và rồi con dị thể ấy đã đến.
Khoảnh khắc cuối cùng tôi thấy là toàn bộ mọi người trong thang máy, bao gồm cả tôi bị con dị thể ấy nghiền nát thành thịt vụn, mọi người bị ép chặt đến mức xương cùng nội tạng gãy vụn, cả cơ thể tôi phải chịu áp lực tương đương lực đâm trực tiếp của một chiếc xe tải. Tôi phải chịu đựng cơn đau đớn kinh hoàng của việc toàn bộ cơ thể bị ép thành thịt vụn trước khi ý thức tan biến và chìm vào hư vô.