Dị thể - Chapter 11:
Tôi không còn cảm nhận được bất cứ giác quan nào trên cơ thể mình, đến khi tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng tôi nhận ra bản thân mình đang ngồi trong căn, tin trần đèn trắng nhạt, hàng ghế kim loại sáng bóng, món ăn mà tôi đáng ra đã giải quyết xong giờ lại đang bị bỏ dở trước mặt tôi.
Tiếng báo động, tiếng gào thét, tiếng khóc lóc cùng tiếng gầm rú kinh hoàng vốn đang đan xen như muốn đâm thủng màng nhĩ tôi giờ lại biến mất như chưa từng xảy ra.
Tôi nhìn quanh — mọi người đang trò chuyện bình thường, không ai tỏ vẻ hoảng sợ. Mọi thứ giống hệt như vài phút trước khi thảm họa xảy ra.Tôi có thể nghe được tiếng tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
“Chuyện gì… vừa rồi…” — tôi lẩm bẩm, đôi tay run nhẹ.
Không phải mơ. Không thể là mơ.
Tôi chắc chắn trải nghiệm chân thực vừa rồi nhất định không phải mơ, cơ thể tôi vẫn cảm nhận được cơn nhức nhối, râm ran từ việc bị nghiền nát, tôi sờ khắp người nhưng chẳng tìm thấy vết thương nào.
Đôi môi tôi run rẩy không tự chủ, cả người tôi trở nên lạnh toát, không thể nhầm được, tôi đã trở về thời điểm trước khi chết, các cử chỉ, hành động của những người trong căn tin là bằng chứng rõ ràng nhất.
Tôi nhìn thấy một nhân viên nam bước vào căn tin và đi đến phía quầy hàng, tiếp theo anh ta nhất định sẽ gọi một cốc cà phê cùng bánh mì nướng bơ.
Quả nhiên như những gì tôi đoán, anh ta mua một cốc cà phê và bánh mì nướng bơ, anh ta còn ngồi đúng chỗ trong kí ức của tôi.
Còn người phụ nữ đằng kia lát nữa sẽ có một cuộc gọi về một vấn đề có vẻ quan trọng. Chỉ ngay sau đó điện thoại của người phụ nữ bắt đầu reo.
Đây không phải ảo giác, cũng không phải deja vu, tình cảnh này tôi đã từng gặp trước đây, vụ việc tàu điện ngầm, vụ việc lần đầu tiên tôi tiếp xúc dị thể, lúc đó khi tôi bị giết tôi cũng gặp tình cảnh thế này.
Giờ tôi đã có thể khẳng định việc quay ngược thời gian này là do ảnh hưởng của chính bản thân tôi. Lần một có thể là trùng hợp nhưng lần 2 còn vậy thì khó có thể.
Tôi lặng cả người, cố gắng tiêu hóa tình huống rối rắm mình đang gặp phải, chẳng mấy chốc tôi giật mình hoảng hốt.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì thứ kia sẽ lên được tầng này mất!
Tôi bật dậy, ghế đổ xuống nền tạo một tiếng rầm khô khốc khiến vài người quay đầu nhìn, nhưng tôi chẳng bận tâm. Trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, hơi thở gấp gáp. Tôi lao ra khỏi căn tin, tiếng bước chân vang vọng dọc hành lang lạnh ngắt.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần chớp nháy, từng bóng sáng kéo dài như những vệt nhiễu trên băng ghi hình. Không khí xung quanh dường như nặng trĩu, từng nhịp tim như bị bóp nghẹt.
Đường đến thang máy thực sự có hơi dài vì cơ sở vật chất dưới này khá rộng lớn, tuy rằng một tầng có nhiều thang máy nhưng đường từ căn tin đến thang máy gần nhất lại không ngắn cho lắm.
Tôi đẩy cửa căn tin và bước ra ngoài. Hành lang bên ngoài vắng lặng đến mứctiếng bước chân của tôi vang vọng giữa không trung như thể đang bước trong một đường hầm khổng lồ. Ánh sáng huỳnh quang từ những bóng đèn trần chiếu xuống, lạnh lẽo, mờ nhạt, khiến mọi thứ xung quanh trông như được phủ qua một lớp sương trắng xóa.
Không khí nơi đây nặng nề khác thường. Mỗi hơi thở tôi hít vào đều có cảm giác như đang kéo một khối sắt nặng trĩu vào phổi. Tôi nhìn quanh — dọc hai bên tường là những tấm biển kim loại ghi mã số khu vực, vài cánh cửa đóng kín với đèn báo nhỏ nhấp nháy xanh dương nhạt, báo hiệu hệ thống vẫn hoạt động.
Tiếng “ù ù” trầm thấp của máy thông gió xen lẫn tiếng điện chạy qua các đường ống khiến tôi càng thêm khó chịu. Mùi kim loại và dung dịch tẩy rửa xộc vào mũi — thứ mùi đặc trưng của tầng sâu.
Đường đến thang máy khá dài — một hành lang chính thẳng tắp kéo dài hàng trăm mét, chia thành nhiều ngã rẽ phụ. Tôi đi ngang qua vài khu vực kỹ thuật, nơi cửa sổ kính mờ chỉ đủ để thấy bóng của các máy chủ đang chớp sáng nhịp nhàng như nhịp tim.
Lần theo trí nhớ của mình tôi đi qua các ngã rẽ của hành lang, khi tôi đi được khoảng 2/3 quãng đường còi báo động chợt rú lên, xé toạc bầu không khí im lặng — âm thanh đinh tai và khẩn trương, khiến cả hành lang lập tức rực đỏ bởi ánh đèn xoay vòng.
Ánh đèn trên trần đồng loạt chuyển sang đỏ, nhấp nháy từng hồi, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng đỏ chót như máu.
Không khí đột nhiên thay đổi — lạnh buốt, ngột ngạt. Tôi có thể cảm nhận được những luồng gió mát lạnh lạ thường len qua cổ áo.
Đó là tiếng còi báo động, con dị thể đó sắp đến rồi. Tôi vẫn tiếp tục chạy, cố phớt lờ tiếng còi dồn dập và cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tiếng loa vang vọng khắp nơi, khiến mọi nhân viên gần đó cũng bắt đầu chạy về phía thang máy.
Thang máy lúc này đang đi dần từ trên xuống, con số trên bảng điều khiển nhấp nháy liên tục, mọi người bắt đầu chen nhau đứng trước thang máy.
Tôi ngoảnh lại, thấy từ đằng xa đang ngày càng nhiều người tiến về phía này, còn có một số bảo vệ được vũ trang đang chỉ dẫn mọi người.
Trái tim của tôi lúc này giật thót, tất cả mọi người đều không biết nhưng tôi thì rõ ràng, với tình hình này chúng tôi sẽ chết toàn bộ, thang máy này không thể nào kịp rời khỏi đây trước khi nó tới.
Tôi biết thời gian của tôi không còn nhiều, ngay lúc này tôi phải quyết định thật dứt khoát.
Tôi chạy ngược lại so với hướng dòng người đang tiến đến.Cả hành lang chao đảo trong tiếng bước chân dồn dập, tiếng la hét và báo động chát chúa, nhưng tôi chẳng còn nghe rõ gì nữa ngoài nhịp tim đập như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Một bảo vệ thấy tôi lao ngược lại liền gào lên át cả tiếng còi:— Cậu kia! Quay lại! Ở đó nguy hiểm!
Tôi không đáp, chỉ liếc nhanh qua anh ta — khuôn mặt ẩn sau lớp mồ hôi, đôi mắt giãn to vì sợ hãi. Tôi hiểu anh ta nghĩ gì, nhưng ý nghĩ bỏ trốn cùng đám đông khiến tôi thấy bất an còn hơn cả quay lại.
Tôi cắm đầu chạy, vượt qua những ánh đèn đỏ chớp nháy, mỗi góc tường đều đổ bóng dài như những cánh tay vặn vẹo vươn ra từ bóng tối.
Mục tiêu của tôi là cầu thang bộ khẩn cấp.Nếu thang máy không còn an toàn, đó là lựa chọn duy nhất.
Tôi móc điện thoại ra, màn hình run bần bật theo từng bước chân. Ứng dụng nội bộ của ARMO hiển thị bản đồ tầng — một mạng lưới phức tạp của hành lang, phòng kỹ thuật và lối thoát hiểm, chằng chịt như mê cung.
Tôi zoom nhỏ bản đồ lại, đánh dấu lộ trình. Trái tim tôi vốn đã đập thình thịch do nỗi sợ hãi giờ vì vận động mạnh mà như muốn chui khỏi cổ họng tôi nhảy tót ra ngoài.
Tôi ngẩng lên. Ánh đèn hành lang phía trước lấp loá liên tục, tiếng báo động chuyển sang một tông trầm hơn, dồn dập và gấp gáp.
Không khí trở nên nặng nề, ẩm ướt, như thể ai đó đang thở sát ngay sau lưng tôi.
Tôi siết chặt điện thoại, tim đập thình thịch, rồi tiếp tục lao về phía cầu thang bộ — nơi duy nhất còn có thể đưa tôi thoát khỏi tầng này.
Tôi giảm tốc lại, hơi thở gấp gáp hòa vào mùi sắt tanh nồng nặc trong không khí.Ánh đèn khẩn cấp đỏ nhòe ra từng vệt dài, phản chiếu trên mặt sàn trơn bóng lẫn đầy vệt máu.
Chỉ cách cầu thang bộ chừng vài chục mét… tôi dừng lại.Trước mắt là một cảnh tượng lạnh sống lưng.
Một người bảo vệ nằm vắt ngang lối đi, cơ thể họ đầy máu me, có người cơ thể bị xé rách, có người đầu bị đâm xuyên bởi một chiếc gai trắng hếu. Một người ngã úp mặt lưng anh ta bị cắm vô số chiếc gai trắng nhọn, bộ đàm vẫn còn kêu “rè rè…” bên cạnh, giọng ai đó vang lên đứt quãng từ đầu dây bên kia:
“.
..Cấp độ vi phạm… khu B-... không phản hồi… lặp lại, không phản hồi—”
Một tiếng “tách” vang lên — màn hình điện thoại tôi chuyển sang ánh sáng trắng, tín hiệu khu vực này hoàn toàn biến mất.
Tôi cúi xuống, nhìn gần hơn.Áo giáp của họ bị xé rách như bị kéo bằng móng vuốt, bên trong thịt và cơ trộn lẫn thành một thứ nhão nhoét. Trên tường, những vệt máu dài kéo lên cao tận trần, in rõ hình những vết xước khổng lồ kéo lê.
Một trong số họ vẫn còn chưa chết hẳn. Người đàn ông nằm nghiêng, ngực phập phồng nhẹ, đôi mắt mở to nhìn trân trân vào khoảng không. Tôi thấy bụng anh ta đã bị đâm nát. Tôi quỳ xuống bên cạnh anh ta, run run hỏi:— Này… anh còn nghe tôi nói không?
Môi anh ta khẽ động. Một dòng máu sẫm trào ra nơi khóe miệng, tạo thành tiếng rộp rộp yếu ớt. Anh ta cố gắng cử động, cánh tay run rẩy chỉ về phía trước — về hướng cầu thang bộ.
Tôi nhìn theo…
Ánh sáng ở khu vực ấy nhấp nháy bất thường, cứ mỗi lần đèn tắt đi, bóng tối lại nuốt trọn không gian như đang che giấu thứ gì đó.Đèn bật sáng lại — chẳng có gì.Tắt đi — rồi lại sáng lên.
Cho đến lần thứ ba, có gì đó khẽ động đậy trong vùng tối trước cửa thang.Một hình dạng cao, gầy, còng lưng, trông như một cái bóng bị bóp méo.
Người bảo vệ hấp hối co giật mạnh, nắm lấy ống tay áo tôi, giọng chỉ còn là tiếng thì thào đứt quãng:
“Đừng lại… gần… nó…, chạy mau!"
Tôi lùi lại bản năng, tim như ngừng đập.Cầu thang chỉ còn vài bước chân nữa thôi — nhưng giờ, nó không còn là lối thoát nữa.
Chết tiệt, tôi đã không nghĩ đến chuyện này, đây chính là một cuộc vi phạm quản thúc quy mô lớn, số lượng dị thể trốn thoát không chỉ có 1, chúng có thể lên tầng trên bằng thang máy vậy tất nhiên chúng cũng có thể lên bằng thang bộ.
Từ bóng tối cuối hành lang, thứ đó chậm rãi bước ra — từng bước nặng nề khiến mặt sàn rền lên tiếng kẽo kẹt như sắp vỡ.
Ánh đèn đỏ chớp nháy soi lên thân hình cao gần hai mét, một khối hình thù méo mó như bị ai đó nhào nặn dở dang rồi quên mất phải dừng lại. Lớp da xám xịt của nó bị xương trắng trồi ra xuyên qua ở khắp nơi, bao lấy cơ thể như một bộ giáp gãy vỡ, những đầu xương nhọn hoắt lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn khẩn cấp.
Cái hộp sọ nứt toác ở phần trán, bên trong tối om, nơi từng là mắt giờ chỉ còn hai hốc sâu đen kịt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn trống rỗng đang khóa chặt lấy mình.
Nó ngẩng đầu lên một cách cứng đờ, rồi há cái miệng bị lệch khớp của mình ra — âm thanh gãy răng rắc vang lên rợn người.Một hàng răng thú dài ngoằng, nhọn hoắt lộ ra, phản chiếu ánh đèn nhấp nháy.Và sâu hơn bên trong, ẩn giữa lớp thịt run rẩy, tôi thoáng thấy một bộ hàm thứ hai đang mấp máy chuyển động, bộ hàm này giống hệt với răng người.
Tôi nghẹt thở, toàn thân cứng đờ.
Cơ thể nó không hề cân đối: vai phải trồi hẳn lên, nửa người bên đó phình ra vì một khối xương khổng lồ mọc tràn, xòe ra thành hàng chục chiếc gai đan chéo nhau như một móng vuốt bằng xương dài hơn cả cánh tay người. Mỗi lần nó cử động, tiếng va chạm của xương nghe như dao kéo cọ vào nhau.
Nó bước tới một bước, đầu nghiêng sang bên, phát ra âm thanh khàn khàn — không rõ là tiếng thở, hay tiếng rên rỉ méo mó của chính cơ thể nó.
Mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi, hỗn hợp giữa máu, xương cháy, và thứ gì đó ẩm mục như mùi hầm xác lâu ngày.
Tôi lùi lại, bàn tay nắm chặt lấy mép tường lạnh buốt. Mọi âm thanh xung quanh như tan biến — chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong đầu tôi và tiếng xương rít ken két mỗi khi nó di chuyển.
Nỗi sợ tràn ngập khắp cơ thể tôi như một cơn sóng lạnh buốt, len lỏi vào từng mạch máu, từng nhịp tim. Cảm giác lúc này chẳng khác gì bị kẹt giữa một cơn ác mộng, nơi lý trí bị bóp nghẹt bởi bản năng nguyên thủy nhất — sự sợ hãi tuyệt đối.
Chân tôi như bị ghim chặt xuống sàn, nặng trĩu, tê dại đến mức không thể nhấc nổi. Hơi thở trở nên đứt quãng, cổ họng khô khốc, và miệng tôi há ra nhưng không thể phát ra nổi một âm thanh nào. Toàn thân tôi run rẩy, như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến tôi đổ gục.
Trong đầu, bộ não tôi gào thét — chạy đi, chạy ngay đi! — nhưng cơ thể lại không nghe theo. Tôi có thể cảm nhận được tiếng tim mình đập thình thịch, vang lên giữa khoảng không im ắng đến đáng sợ.
Rồi con quái vật chuyển động. Nó giơ cánh tay khổng lồ lên — cả một mảng xương trắng hếu đan xen nhau, lấp lánh như những lưỡi dao, vươn về phía tôi. Tiếng xương răng rắc vang lên, như thể cơ thể nó đang tự bẻ gãy chính mình chỉ để vươn gần hơn.
Khoảnh khắc ấy, tôi dồn hết mọi sức lực còn lại, mở miệng hét lên một tiếng xé toạc cổ họng — không rõ là tiếng gào vì sợ hãi, hay vì để tự đẩy bản thân thoát khỏi tê liệt.
“ Aaaaaa—! ”
Âm thanh vang dội khắp hành lang.
Và rồi, tôi quay đầu bỏ chạy.
Khi tôi chạy còn chưa được bao xa một cơn đau buốt dữ dội xuyên thẳng qua lồng ngực tôi — nhanh đến mức tâm trí không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hơi thở nghẹn lại giữa chừng, tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Đôi tay tôi run rẩy đặt lên ngực, và rồi… tôi thấy nó. Một chiếc gai xương trắng nhợt đâm xuyên qua lồng ngực tôi, dài đến mức phần đầu lấp ló ra trước áo, vẫn còn nhịp nhịp theo từng cử động của cơ thể.
Từng dòng máu nóng hổi, đặc quánh bắt đầu trào ra quanh vết thương, thấm ướt toàn bộ phần áo trước ngực. Mùi tanh kim loại xộc lên mũi. Tôi cảm nhận rõ ràng hơi nóng từ chính máu mình lan ra, trong khi phần da xung quanh dần tê liệt, lạnh ngắt.
Một cơn ho bật ra, máu phụt lên cổ họng, rồi trào qua môi. Tôi loạng choạng, ánh mắt mờ dần.
Khi nhìn lại phía sau — nơi con dị thể vẫn đang đứng đó, nó vẫn đang giơ cánh thay xương xẩu của nó lên, lớp xương bao quanh nó kêu lên r ắc rắc như tiếng vỡ của hàng trăm khớp cùng lúc. Và rồi — trong một nhịp co giật méo mó, một loạt gai xương trắng toát bắn ra như đạn pháo.
Không kịp phản ứng. Chỉ nghe một tràng “phập! phập! phập!” lạnh người vang lên. Thân thể tôi giật cứng lại giữa không trung, cơ thể tôi bị đâm xuyên bởi hàng chục gai xương. Từ ngực, bụng, bắp tay, bắp chân… tất cả đều bị xuyên thủng, mỗi lỗ thủng đều rỉ máu từng dòng đặc quánh, hòa lại thành một vũng đỏ sẫm đang lan trên sàn.
Một chiếc gai xuyên thẳng qua vai tôi, một chiếc khác đâm xuyên từ sườn trái ra lưng, còn một chiếc thì xuyên qua cổ, khiến hơi thở bị chặn lại trong tiếng khò khè ướt đẫm máu. Tôi không thể hét lên, chỉ phát ra những tiếng rít yếu ớt, lẫn trong tiếng sôi của máu và hơi thở đứt đoạn.
Cơn đau trở nên mơ hồ, gần như bị bóp nghẹt bởi sự hoảng loạn của bộ não đang hấp hối. Tôi nhìn thấy đầu ngón tay mình run run, cố với về phía trước — nhưng chỉ là một cử động vô nghĩa, yếu ớt.
Từ xa, ánh đèn báo động vẫn nhấp nháy đỏ rực, chiếu lên cơ thể tôi — một cái xác bị xuyên thủng chi chít, trông như tổ ong máu thịt.
Mọi thứ trước mắt nhòe đi. Tiếng còi báo động inh ỏi giờ lại trở nên ù dần. Tôi ngã quỵ, cảm nhận cơ thể dần mất hết sức lực, hơi thở nặng trĩu.
Cảm giác cuối cùng tôi nhớ được trước khi bóng tối nuốt chửng toàn bộ thế giới, là tiếng bước chân nặng nề của con quái vật đang tiến đến gần, và mùi máu lan khắp hành lang — đặc quánh, ngột ngạt, không lối thoát.
Và rồi thế giới vỡ nát thành một cơn lốc đỏ đen trước khi tầm nhìn sụp đổ hoàn toàn.