Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 12:

Không khí trong căn tin lại tràn ngập mùi thức ăn nhân tạo và tiếng trò chuyện lẫn tiếng dao nĩa va chạm, như thể chẳng có gì từng xảy ra. Nhưng tôi thì ngồi chết lặng tại chỗ, mồ hôi lạnh rịn khắp người, tay tôi run đến mức suýt đánh rơi cái khay trước mặt.

Mọi thứ vẫn y nguyên như trước — những hàng đèn trắng hắt xuống trần, hơi nước từ nồi súp bốc lên mờ đục, và những gương mặt quen thuộc quanh bàn đang cười nói. Nhưng tôi biết mình đã chết. Không thể nào quên được cảm giác đó… cái cơn đau xuyên thấu ngực, hơi nóng của máu tràn ra từ trong cơ thể, cái mùi tanh đặc sệt bốc lên tận óc, rồi ánh mắt mờ đi trong tiếng gào man rợ của con quái vật xương trắng ấy.

Tôi đưa tay lên ngực — nó vẫn còn đó, lành lặn, không có vết thương nào, chỉ còn lại một cảm giác lạnh buốt như kim châm ở chỗ tim. Tôi rụt tay lại, tim đập nhanh đến mức lồng ngực như sắp nổ tung.

Không, đây không phải là mơ. Tôi đã cảm nhận được từng giây trước khi bị xé xác — tiếng xương gãy, tiếng máu bắn lên sàn, âm thanh răng cưa nghiến vào thịt. Không ai có thể mơ ra những thứ chân thật đến thế.

Mắt tôi liếc quanh. Mọi người vẫn cười đùa như chưa từng nghe tiếng còi báo động. Cảnh vật, âm thanh, cả cách ánh sáng phản chiếu lên mặt bàn — mọi thứ giống hệt lần trước, thật rùng rợn làm sao.

Một cơn buồn nôn dâng lên. Tôi cảm giác như não mình đang cố hiểu một điều không thể hiểu nổi.

Tôi đã chết. Tôi đã nhìn thấy ruột gan mình bị xé ra, đã thấy cơ thể mình bị đâm xuyên. Và giờ, tôi lại ở đây.

Tôi biết điều gì sắp xảy đến, nhưng tôi chẳng thể làm gì, thang máy gần nhất không khả thi, đến thang bộ gần nhất cũng chết, tôi có thể chạy đến các thang máy và cầu thang ở xa hơn, nhưng với tình trạng này khả năng cao tôi sẽ gặp kết cục tương tự như trước.

Tất cả mọi chuyện đều quá bất thường, tại sao lũ dị thể này có thể lên đây nhanh đến vậy, dù rằng tầng này nguy hiểm nơi tôi làm việc ở tầng trên nhiều nhưng tuyệt đối không phải nơi lũ dị thể kia nên xuất hiện.

Tôi không rõ cụ thể nhưng chỉ dựa vào độ nguy hiểm mấy con dị thể tôi gặp mấy lần trước bọn chúng phải bị giam ở tầng -30 trở lên. Vậy thế quái nào báo động mới kêu khi chúng đã lên được tầng này?

Hoàng loạt suy đoán và giả thuyết ập vào đầu tôi, đan xen đập phá bộ não tôi khiến đầu tôi rối như tơ vò. Tôi vò đầu mình thật mạnh, mặc kệ những ánh nhìn kì lạ của mọi người xung quanh. Tôi lúc này đang rất sợ hãi, cùng với đó là sự hoang mang tột độ, rốt cuộc tôi phải làm thế nào để thoát khỏi đây, lũ dị thể chẳng mấy chốc sẽ xâm chiếm cả tầng này, chỉ một con cũng đủ làm gỏi cả chục người trong chớp mắt. Điều tệ hơn nữa là với vụ vi phạm quản thúc quy mô lớn thế này thì có khả năng ngay cả dị thể cấp A cũng có thể trốn thoát, thậm chí tệ nhất là cấp S.

Dị thể cấp S là một phạm trù vượt qua tầm hiểu biết của loài người, trong tổ chức này chỉ có những người đứng đầu mới có quyền hạn truy cập hồ sơ về dị thể cấp S. Vì không có bất kì thông tin nào về dị thể cấp S nên mọi người trong tổ chức cũng có vô số giả thuyết và suy đoán về nó, dù thế nào đi nữa thì mọi người đều có thể khẳng định những dị thể cấp S cực kì nguy hiểm, còn nguy hiểm đến cỡ nào ư?

Tôi có thể chắc chắn rằng một khi một con cấp S trốn thoát sức ảnh hưởng của nó ít nhất cũng đủ để hủy diệt một quốc gia một cách dễ dàng, đó là những cấp S yếu nhất, còn những con mạnh hơn thì tôi còn chẳng dám nghĩ.

Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, đội bảo vệ của tầng này không chống cự được lâu, dù được trang bị vũ khí và áo giáp hiện đại họ vẫn chẳng thể nào chịu được vài hiệp trước sức mạnh áp đảo của đám dị thể.

Muốn đẩy lùi được lũ dị thể này ít nhất cần điều động lực lượng dị nhân và đọa nhân của tổ chức mới có cơ hội.

Tôi không biết bao giờ họ mới xuất hiện nhưng khá chắc rằng tôi sẽ chết trước khi họ tới, có thể tôi sẽ có chút cơ hội nếu tôi đánh cược mạng mình và tìm một lối thoát khác, hoặc tôi có thể trốn ở đâu đó đến khi có người đến cứu.

Tôi thực sự không muốn chạy lung tung ở ngoài đó để rồi bị bắt gặp rồi bị giết bởi lũ dị thể đâu, nghe thì có vẻ tôi thật hèn nhát khi có năng lực hồi quy nhưng lại trốn thui trốn lủi chờ chết, nhưng tin tôi đi, mấy thằng cha trong những bộ chuyện hồi quy giả đều lừa bạn hết đấy, không như trong chuyện khi bạn chết 99999 lần xong thức tỉnh sức mạnh bá đạo, vả vỡ alo mấy con boss, nếu bạn gặp trường hợp giống tôi, bị xé làm đôi, bị nghiền thành thịt vụn, bị xiên que thì việc chưa phát điên đã là kì tích rồi.

Nghe thì có vẻ tôi đang khá tính cực vào tình huống hiện tại của bản thân nhưng thực ra tôi đang lảm nhảm linh tinh trong đầu để tránh việc bản thân phát điên, mỗi lần chết tôi đều bị giày vò bởi một cơn đau thấu xương cả thể xác lẫn tinh thần, tôi cảm thấy tinh thần bản thân đang dần trở nên bất ổn.

Đầu óc tôi lúc này rất hỗn loạn, tôi biết tình huống càng nguy hiểm tôi cần phải càng bình tĩnh nhưng biết là một chuyện, làm được là chuyện khác.

Tôi không thể nào không hoảng loạn trước tình huống bế tắc này, tôi biết trước thứ gì sắp đến, nhưng tôi lại quá yếu để có thể làm gì đó, điều duy nhất tôi có thể làm là chạy trốn.

Tim của tôi đang đập rất nhanh, tôi cảm giác như nó sắp nhảy thẳng khỏi lồng ngực mình và chui ra ngoài. Hơi thở của tôi cực kì gấp gáp và không ổn định, tôi lúc này có hơi hối hận, giá như bản thân mình tập thể dục nhiều hơn.

Hiện tại tôi đang tìm đường đến một thang máy khác trên tầng, khoảng cách nó xa hơn thang máy lúc trước nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi không thể chờ chết được, hồi quy lúc này không còn là một năng lực nữa, nó chính là một lời nguyền, nếu tôi không thể trốn thoát, tôi sẽ rơi vào một vòng lặp vô tận nơi tôi sẽ bị giết một cách tàn bạo hết lần này đến lần khác, vậy nên lúc này dù chỉ còn một tia hi vọng tôi cũng không được từ bỏ.

Hành lang tôi đang đi lúc này không nằm trong khu vực mà mọi người thường lui tới —đó là khu kỹ thuật phụ, một dãy hành lang hẹp, ngoằn ngoèo, hầu hết các nhân viên đều tránh đi qua vì nó nối liền các tầng cũ được cải tạo lại.Ánh sáng ở đây yếu hơn những khu khác; mỗi bóng đèn huỳnh quang đều phát ra ánh sáng trắng đục, thi thoảng còn chớp tắt, để lại những khoảng tối lấp ló giữa các khúc cua.

Tay tôi vẫn siết chặt điện thoại với bản đồ mở sẵn, hơi thở nặng nhọc, tim vẫn đập loạn nhịp vì hồi ức chết chóc cứ như đang bám dính trong đầu.Tôi biết, chỉ cần đi sai một bước, chính là cái chết đang chờ đợi.

Không khí trong hành lang đặc quánh mùi kim loại và khói điện.Tôi đi qua vài cánh cửa khép kín có ký hiệu khu bảo trì, nơi chỉ có nhân viên kỹ thuật được phép vào.Tường hai bên loang lổ vết ố ẩm, có đoạn còn in hằn dấu tay người, như thể ai đó từng cố bấu víu ở đó trước khi biến mất.

Âm thanh bước chân của chính mình vọng lại, đều đều, lạnh lẽo.Tiếng còi báo động lúc này xa dần, chỉ còn vang vẳng phía sau.Thỉnh thoảng, một làn gió lạnh luồn qua khe thông gió, thổi vào gáy khiến tôi khẽ rùng mình.

Khi đến giữa hành lang, tôi dừng lại, hít sâu một hơi.

Ánh sáng ở đoạn này mờ hơn hẳn, như thể bị thứ gì đó hút mất.Tôi định quay lại xem bản đồ thì nhận ra sóng trên điện thoại biến mất — biểu tượng tín hiệu biến thành dấu xám xịt .Một tiếng “tách” nhỏ vang lên, rồi một bóng đèn nổ lốp, ánh sáng vụt tắt.

Chỉ còn vài bóng đèn lẻ loi lập lòe.Từ xa, đầu hành lang phía đối diện, bóng tối dần đặc lại như thể đang chảy tràn ra ngoài.Rồi trong cái bóng đặc quánh đó, tôi thấy nó —một hình dáng người cao gầy, tay chân khẳng khuyu, nhưng không thể gọi là người được.

Nó rất cao, dù cách nó cả một dãy hành lang nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được chiều cao phi lý của nó, nếu phải ước lượng thì nó phải cao khoảng 3-4 m, tứ chi nó dài bất thường và thẳng tắp như một cây gậy, cả người nó bị bao phủ trong bóng tối ở cuối hành lang, nơi đã có bóng đèn bị nổ và ánh sáng không thể chạm tới.

Tôi không thể nhìn rõ được chi tiết nó trông thế nào nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt của nó, tôi còn chẳng biết nên mô tả nó như thế nào, nó thật kinh dị và khủng khiếp.

Tất cả ngũ quan của nó được xắp xếp rất lộn xộn, có nơi chỉ có mỗi cái hốc mắt, chỗ đáng lẽ là miệng lại như được ai đó rạch ra thành một vết rách dài, cả khuôn mặt của nó như một tác phẩm đất sét của một đứa trẻ bị đập nát trở nên dị dạng.

Dạ dày tôi co thắt lại, một cơn buồn nôn trào ngược lên cổ họng. Tôi cảm giác như có ai đó đang bóp chặt tim mình.

Tôi cảm nhận rõ nhịp tim mình dội vào lồng ngực, mạnh đến mức gần như nghe được tiếng đập.

Đầu óc trống rỗng. Tay tôi bắt đầu run, điện thoại rơi xuống sàn kêu cạch một tiếng khô khốc.

Hai chân tôi như bị hút xuống sàn, muốn chạy mà không nhấc nổi, muốn hét mà cổ họng nghẹn cứng.Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, rồi tỏa ra khắp cơ thể, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng.

Hơi thở trở nên gấp gáp, ngực thắt lại — mọi bản năng sinh tồn đều đang gào lên trong đầu: “Chạy đi! CHẠY!”

Cơ thể Almelt lúc này như đang bị xé đôi giữa hai bản năng — một thì gào thét đòi chạy, một lại bị nỗi kinh hoàng ghim chặt tại chỗ, không dám tin rằng nếu cậu cử động, thứ kia sẽ thật sự lao tới .

Tôi cố hít vào một hơi — nhưng hơi thở ấy lại nặng như chì.Không khí quanh cậu đặc quánh, mỗi lần hít vào như thể đang kéo cả một khối bùn lạnh tràn vào phổi.

Tim đập nhanh đến mức tôi không còn cảm nhận được từng nhịp riêng lẻ nữa — tất cả hòa thành một tiếng ù rền rĩ trong đầu.

May mắn thay tôi đã bắt đầu lấy lại quyền tự chủ cơ thể của mình, không biết là do đã phải đối mặt tình huống này vài lần hay gì khác nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, tôi phải chạy ngay lập tức.

Cộp cộp cộp! Tiếng giày gấp gáp gõ trên sàn gạch bóng loáng.

Âm thanh còi báo động vẫn vang lên đâu đó phía xa, nhưng đối với Almelt, nó dần trở thành một chuỗi âm thanh méo mó, như vọng lại từ dưới nước. Cậu chỉ nghe được nhịp tim mình đập — từng nhịp mạnh bạo và hỗn loạn, như muốn xé toang lồng ngực.

Hành lang kéo dài trước mặt phủ một lớp ánh sáng trắng lạnh lẽo, phản chiếu từ dãy bóng đèn gắn trên trần.

Rồi một tiếng tách vang lên.Lại thêm một chiếc bóng đèn ở cuối hành lang vụt tắt.

Almelt khựng lại.Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía trước — nơi vừa rồi vẫn còn sáng rõ, giờ chỉ còn là một khoảng tối đen đặc.Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, tựa như vừa có ai đó thì thầm bên tai cậu mà cậu không nghe rõ.

“Không... không thể nào…”

Cậu vừa bước lùi lại một bước thì bóng đèn thứ hai cũng vụt tắt.

Một bóng đen khác lan rộng trên sàn, nối liền với mảng tối phía xa, tiến dần về phía cậu.

Một đợt gió lạnh phả vào người Almelt, khiến toàn thân cậu nổi hết da gà. Hơi thở của cậu trở nên gấp gáp.Không còn thời gian để suy nghĩ nữa — chạy! phải chạy nhanh hơn nữa.

Almelt quay người và cắm đầu bỏ chạy.Tiếng bước chân của cậu vang dội giữa hành lang dài, xen lẫn tiếng hơi thở nặng nề, dồn dập.Nhưng phía sau, ánh sáng vẫn tiếp tục tắt, từng bóng, từng bóng một.

Tách. Tách. Tách...

Mỗi tiếng tách như một nhịp đếm tử thần, đuổi theo từng hơi thở của cậu.Bóng tối đuổi sát sau lưng, như một con vật có tri giác, nuốt chửng ánh sáng và mọi thứ trong tầm nó chạm tới.

Không khí quanh cậu bỗng trở nên nặng nề, lạnh buốt.Một luồng gió thổi ngược lại, lướt qua cổ khiến cậu giật mình.Cảm giác rõ rệt như có thứ gì đó đang tiến sát từ phía sau, cực kỳ nhanh, cực kỳ gần.

Cậu không dám quay đầu.Nhưng dường như linh cảm sinh tồn mạnh hơn lý trí —Almelt ngoái lại, chỉ một thoáng.

Và trong khoảnh khắc đó, cậu thấy nó.

Cái bóng hình quỷ dị ấy, cái thân hình méo mó,đen đặc như bóng, nhòe nhoẹt, không có ranh giới rõ ràng, thứ sinh vật với ngũ quan bị xé rời và gắn lại ngẫu nhiên trên một khối thịt sần sùi, như thể ai đó đã cố nặn ra một khuôn mặt người bằng đất sét… rồi đập nát nó bằng búa.Miệng của nó là một vết rạch dài, sâu đến tận mang tai, lở loét và ứa ra thứ chất lỏng sền sệt như nhựa đen.

Cả thân mình nó đang lơ lửng giữa không trung, thân ảnh mờ mịt lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm sâu thẳm như một hồn ma.

Ánh đèn cuối cùng trên trần nhấp nháy — rồi tắt phụt.

Cả hành lang chìm trong bóng tối.

Chỉ còn một âm thanh vang lên:một tiếng hét rách toạc không khí, the thé, méo mó, như từ một cổ họng bị xé rách nhưng vẫn cố gào.Âm thanh ấy không chỉ vang trong tai — nó như xuyên thẳng vào đầu, khiến dây thần kinh của Almelt run rẩy.

Trong chớp mắt, từ giữa màn đêm, cái bóng lao đến.Không có bước chạy, không có tiếng chân — nó lướt đi như bị hút bởi khoảng trống.Cơ thể nó xoắn lại, méo mó như một dải vải bị xoáy vào guồng xoáy gió, và trong giây lát khuôn mặt lộn xộn kia đã ở ngay trước mặt Almelt.

Cậu chỉ kịp há miệng để hét, nhưng không có âm thanh nào thoát ra.

Ánh mắt cậu phản chiếu hình dạng của nó đang mở rộng, Almelt có thể cảm nhận được, dù chỉ trong phần nghìn giây, nội tạng, mạch máu, tế bào, từng chút từng chút giãn nở ra.

Rồi —mọi thứ vỡ tan.

Một âm thanh bụp khô khốc vang lên.Thân thể Almelt nổ tung như túi máu bị bóp mạnh, thịt, xương, da, máu hòa thành một làn sương đỏ phủ khắp hành lang.Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức tan biến, cậu vẫn còn cảm thấy:cảm giác xương sườn mình bị tách ra,phổi bị nghiền nát,và cơn đau lan ra khắp toàn thân như lửa cháy trong máu.

Rồi tất cả im bặt.

Cả hành lang tối đen giờ chỉ còn lại một dị thể méo mó cùng một vũng máu nhầy nhụa be bét trên sàn.

Bóng tối lại nhấn chìm ý thức tôi thêm lần nữa.

Và khi tầm nhìn của tôi rõ ràng trở lại, tôi lại ở căn tin đó, vòng lặp mới lai bắt đầu, và cơn ác mộng của tôi chưa kết thúc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free