Dị thể - Chapter 13:
Căn tin…Lại là khung cảnh căn tin quen thuộc, ánh đèn huỳnh quang bao phủ cả gian phòng lúc này không còn mang lại cảm giác sáng sủa, thay vào đó nó lại khiến tôi cảm thấy nhiệt độ căn phòng giảm đi vài độ.
Almelt ngồi đó, hai tay nắm chặt mép bàn, đôi mắt cậu hằn đầy tia máu Nhịp tim cậu đập dồn, mạnh đến mức cậu có thể nghe thấy nó trong đầu, thình thịch, thình thịch như tiếng trống.
Tầm nhìn của cậu về mọi thứ xung quanh như bắt đầu mờ dần, méo mó, ánh sáng từ những nguồn sáng xung quanh dần nhòe nhoẹt, âm thanh vọng lại từ xa cũng bắt đầu biến dạng biến dạng.
Hai bàn tay cậu nắm chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt, máu rịn ra, nhưng cậu không dừng lại, như thể cậu không còn cảm nhận được cơn đau.
Almelt biết cậu lúc này rất tỉnh táo nhưng lúc này cơ thể cậu lại không thể kiểm soát được như thể không còn là của chính cậu nữa.
Cơ thể cậu lúc này đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt cậu tái nhợt in hằn biểu cảm sợ hãi của việc phải đối mặt với một cơn ác mộng kinh hoàng.
Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, miệng há ra thở dốc, Almelt lúc này dường như đã đạt đến giới hạn.
“Không thể nào… không thể nào… không thể nào…”.
Không khí xung quanh như đặc quánh lại, mỗi hơi thở đều đau rát, tim đập nhanh đến mức cậu tưởng như nó sẽ nổ tung trong lồng ngực.
Mồ hôi và nước mắt trộn lẫn chảy dài xuống mặt cậu, cậu nghĩ mình đã làm mọi điều mình có thể, nhưng dường như số phận trêu đùa cậu, bất kì con đường nào cậu chọn cũng dẫn cậu đến một cái kết thảm khốc.
" Tại sao? Làm sao có thể ?... Chẳng lẽ mình sẽ kẹt lại đây mãi mãi sao?"
Almelt cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhưng cậu không thể, từng đợt suy nghĩ tiêu cực liên tục ùa vào tâm trí cậu, từ từ tàn phá cậu từ bên trong.
Rồi không biết từ lúc nào miệng cậu đã nở một nụ cười, cậu cười trong khi nước mắt vẫn chảy ròng ròng từ khóe mắt, lúc này cậu trông chẳng khác một tên điên là mấy, mà thực sự thì cậu đã phát điên rồi.
Hình ảnh những lần chết trước đó bắt đầu chập chờn hiện lên trong đầu — máu bắn, tiếng xương gãy, tiếng hét… tất cả trộn vào nhau.
Mỗi lần cậu nhắm mắt, thế giới lại mờ nhòe chia thành hai màu đen đỏ, như cái khoảnh khắc cậu đối mặt cái chết.
Almelt đưa tay lên đầu, cào mạnh vào tóc, kéo mạnh đến mức da đầu rát buốt.Miệng cậu bắt đầu lẩm bẩm, những câu từ rời rạc:
" Thế giới này điên rồi.... mình không muốn chết nữa... mình muốn về nhà".
" Ai đó... làm ơn... giải thoát tôi khỏi lời nguyền này, tôi... không muốn chết".
Tiếng của cậu nức nở, như thể một đứa trẻ bị bắt nạt, mọi người trong căn tin lúc này cũng nhận ra sự bất thường của Almelt.
Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt kì lạ và khó hiểu:
"Cậu ta bị làm sao vậy, tự nhiên phát điên phát khùng gì ở đây vậy ?"
" Có cần gọi nhân viên y tế không ? Trông cậu ta không được ổn lắm."
" Tôi nghĩ mình nên gọi bảo vệ, cậu ta trông bất thường quá."
" Có khi nào cậu ta phát điên vì làm việc với dị thể không nhỉ, mà có lẽ không phải, bình thường mấy trường hợp đó cần được xử lý xóa trí nhớ trước khi tiếp xúc với mọi người mới phải."
" Xem ra có tên bị bồ đá thì phải".
Hàng loạt tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh hướng về tôi, trong bất giác mọi người bắt đầu tránh xa vị trí tôi đang ngồi.
" Cậu có sao không, cần đến phòng y tế không ?" - Một cô gái lại gần và hỏi han tôi.
Nhưng mặc kệ sự quan tâm của cô gái, Almelt vẫn ôm chặt đầu mình, lẩm bẩm những câu từ khó hiểu:
"Nó sắp đến rồi... Chúng ta.... Tất cả đều sẽ chết.... Mọi người đều sẽ chết"
"Cái gì sắp đến cơ"- Cô gái hỏi.
"Rốt cuộc đường thoát ở đâu, làm thế nào để trốn thoát?..... Sảnh 219, hay hành lang dẫn đến thang máy số 7 ? Không! Tất cả có lẽ đều không được, bọn chúng có lẽ đã chặn hết đường trốn thoát rồi, mình sẽ lại chết vô ích thêm lần nữa. Tại sao? Tại sao chứ? Chúng xuất hiện khắp mọi nơi. Rốt cuộc mình phải làm thế nào?
Hành động của Almelt khiến cô gái kia trở nên bất lực, cô chạy ra nhờ một số người để đưa tôi đến phòng y tế.
Trong mắt mọi người lúc này tôi chính là một kẻ điên, nhưng chỉ mình tôi biết được điều gì sắp tới.
Tôi không nói mọi chuyện với họ, hơn bất kì ai tôi hiểu rõ việc cố gắng giải thích mọi việc với mọi người là một hành động tốn công vô ích.
Tôi phải nói với họ điều gì? Tôi- một nhân viên làm công ăn lương bình thường trong tổ chức thực ra sở hữu năng lực hồi quy và vô số dị thể nguy hiểm ở tầng dưới lúc này đã vi phạm quản thúc hàng loạt và đang tiến thẳng đến tầng này mà không một thông báo, không chuông cảnh báo, không ai phát giác.
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả tôi cũng nghĩ bản thân mình bị tâm thần khi thốt lên những lời đó, mà dù tôi có nói ra thì họ cũng chắc chắn không tin mà thay vào đó chỉ muốn tống thẳng tôi vào bệnh viện.
Dưới sự nâng đỡ của vài người đàn ông trưởng thành tôi bị họ kéo ra khỏi căn tin.
Tôi không định đến phòng y tế, nếu không sớm muộn tôi cũng sẽ chết ở đây, trong nỗ lực tuyệt vọng của mình tôi gào lên với những người đi cùng mình:
"MỌI NGƯỜI, TA PHẢI CHẠY! TA PHẢI NHANH LÊN, CHÚNG SẮP TỚI RỒI"
"Này cậu có thể thôi lảm nhảm được không, tự dưng phát điên rồi nói năng khùng khùng"
"TÔI NÓI THẬT ĐẤY, HÃY TIN TÔI, LŨ DỊ THỂ SẮP LÊN ĐẾN ĐÂY RỒI, CHÚNG ĐANG Ở NGAY NHỮNG TẦNG DƯỚ..."
Chưa kịp để tôi ngắt xong câu, mọi người đều cười phá lên
" Hahahaaha, cậu bảo là mấy con dị thể chạy lên đây á, hahahaaha, cậu có bị đần không vậy, ARMO được trang bị hệ thống bảo vệ tiên tiến, bảo vệ canh gác 24/7, còn có dị nhân trấn thủ, cậu bảo đám dị thể vi phạm quản thúc mà lên được tầng này mà không có bất kì thông báo nào, không có bất kì cảnh báo nào?
"Hahahaha, hài hước thật đấy, nếu bịa chuyện thì ít nhất phải nói gì đó hợp lý chút chứ, nghe cậu bảo được một phú bà xinh đẹp quyến rũ cưỡng hiếp còn hợp lý hơn nhiều."
Đúng như những gì Almelt lo sợ, mọi người đều không tin những gì cậu nói, chính cậu đã dự đoán được điều này, việc cậu nói ra là để bản thân có một chút hi vọng mong manh nhận được sự thấu hiểu từ họ, nhưng kết quả thì thật đau đớn làm sao.
Cả cuộc đời mình, cậu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực thế này.
Khi Almelt đang được dìu đi dọc hành lang thì thứ cậu lo sợ nhất cuối cùng đã đến đã đến.
Tiếng còi báo động xé toạc không gian, rít lên chói tai đến mức khiến màng nhĩ như muốn vỡ. Những ánh đèn huỳnh quang trắng sáng đột ngột tắt phụt, nhường chỗ cho ánh đỏ nhấp nháy liên hồi — thứ ánh sáng như máu, hắt lên tường, phản chiếu lên những gương mặt tái nhợt và hoảng hốt.
" Cái quái gì vậy?" Người đàn ông đang dìu Almelt hoảng hốt.
Chẳng mấy chốc mà đám người họ nhận ra bản thân mình đang trong tình huống nào.
“Nó đến rồi… nó lại đến rồi…”
Almelt vẫn lẩm bẩm như người mất trí, mồ hôi thấm đẫm cổ áo, ánh mắt cậu nhìn trừng trừng vào sàn nhà.
Đám người lúc này chẳng còn hơi sức đâu quan tâm đến Almelt nữa, họ thả cậu ra và bắt đầu chạy đi tìm lối thoát.
" Này! Đừng đứng đực ra đó, mau tiến về phía thang máy đi!"
Một người đàn ông gào về phía tôi nhưng tôi lại chẳng hề phản ứng, ông ta tỏ vẻ bất lực rồi quay đầu bỏ đi, những người khác cũng mặc kệ và đi theo về phía thang máy.
Nhìn thì trông tôi như một thằng điên đang tính tự sát vậy, nhưng chỉ có tôi biết bọn họ mới là những người sắp phải chết.
Sớm muộn gì con quái vật có khả năng giả dạng người khác kia cũng sẽ tìm đến và giết tất cả mọi người.
Almelt chỉ thẫn thờ ngồi lặng người ở đó, không có hành động nào khác, dù biết kết cục của bọn họ thì sao chứ, bản thân chỉ biết nơi đó không thể đến, mình thì vẫn bị mắc kẹt tại đây.
Almelt bị nhấn chìm bởi sự tuyệt cọng, đôi mắt của cậu đầy trống rỗng, cậu cảm thấy bản thân giờ không còn chút hi vọng nào để trốn thoát nữa.
Cậu giờ chỉ nghĩ, hay là mình chết quách đi cho rồi, liệu sau lần này mình có chết hẳn luôn không?
Ánh đèn đỏ tiếp tục xoay tròn, tiếng còi tiếp tục rít lên.Và ở đâu đó, giữa những nhịp hú đều đặn, Almelt cảm giác như mình vừa nghe được một âm thanh gì đó, khe khẽ, yếu ớt, như tiếng móng tay cào nhẹ lên kim loại.
Bàn tay cậu bắt đầu run rẩy .Tim đập loạn xạ trong lồng ngực, mồ hôi lạnh rịn ra, từng luồng gió lạnh rít gào thổi dọc sống lưng. Cái khung cảnh, cái tình huống quen thuộc đến rợn người.
Cậu cảm thấy bản thân như đang bị kéo ngược về những lần chết trước đó, từng cái chết là nỗi thống khổ tột cùng, từng chút từng chút nghiền nát chút lý trí còn sót lại của cậu thành từng mảnh vụn.
Almelt tưởng rằng sau từng ấy lần chết đi sống lại cậu đã quen với việc phải đối mặt với chúng, nhưng khi chúng đến cậu mới nhận ra rằng trước sự khủng bố vô hạn, cậu chỉ là một hạt cát nhỏ bé, như một sự áp chế tuyệt đối, bản năng cậu đang thôi thúc cậu điên cuồng, nó đang kêu gào bảo cậu mau chóng chạy trốn.
Bất chi bất giác, nỗi sợ như một làn sóng thủy chiều xâm chiếm toàn bộ giác quan của Almelt.
Cậu run rẩy đứng dậy và bắt đầu bỏ chạy, đôi chân lao về phía trước, đập mạnh lên nền sàn kim loại lạnh lẽo, hơi thở dốc liên hồi. Trong đầu cậu không còn gì ngoài tiếng thét gào của bản năng sinh tồn.
Lúc này cậu chỉ biết chạy về phía trước, mặc cho những con đường xa lạ, cậu thậm chí còn chẳng còn tâm trạng để xem bản đồ nữa.
Cậu cứ chạy và chạy, rẽ từ hành lang này sang hành lang khác. Cho đến khi cơ thể cậu rã rời, lồng ngực không còn chút hơi thở nào cậu mới khuỵu chân và lăn tròn trên đất.
Cậu thở hổn hển, tim đập thình thịch cố gắng bơm oxi ra khắp cơ thể. Almelt lúc này mới bắt đầu bình tĩnh hơn chút và nhìn xung quanh.
Nơi đây lại là một nơi xa lạ khác mà cậu chưa từng thấy, nhìn qua thì đây có vẻ là một cái sảnh tiếp tân lớn, với một số cây xanh để trang trí và mấy băng ghế dài.
Mở bản đồ trên điện thoại cậu mới biết nơi này là khu 135.
Almelt lại gần và dựa người lên một cái cột gần đó, để nghỉ ngơi.
Người cậu khụy xuống, vừa thở dốc vừa run rẩy nắm chặt lấy ngực, hơi thở của cậu lúc này khô rát như bị đốt cháy trong cổ họng.
" Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc.... bao giờ cơn ác mộng này mới kết thúc"
Bất tri bất giác từng giọt lệ cay đắng lại trào dâng bên khóe mắt Almelt.
Âm thanh vọng ra trong không gian rỗng, bị nuốt chửng bởi sự im lặng chết chóc xung quanh. Cả hành lang chỉ còn ánh sáng đỏ nhấp nháy từ đèn báo động, hắt lên tường những vệt dài méo mó như máu tươi loang lổ. Mùi sắt gỉ của kim loại, mùi khói cháy điện và mùi tanh ngái của máu quyện lại thành một thứ hỗn hợp buồn nôn.
Rồi bỗng nhiên, soạt... soạt... soạt...
Âm thanh khẽ vang lên từ xa, ban đầu tiếng nó rất nhỏ, nhưng chỉ vài giây sau, nó vang rõ hơn, gần hơn. Mỗi bước di chuyển lại đi kèm với âm thanh ướt át, nhép nhép , như có thứ gì đó đang nhỏ xuống sàn.
Almelt nín thở. Cậu quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra nơi ánh đèn đỏ đang lập lòe, ánh sáng lúc tắt lúc bật, mỗi lần sáng lên lại chiếu rõ thêm một phần của nó.
Lúc nhìn thấy thứ gì thực sự đang đứng đó tim Almelt giật thót lại.
Thứ đó giống như... một con nai?
Thoạt nhìn, nó giống một con nai. Hoặc ít nhất… từng là một con nai. Nhưng thứ đang đứng ở đó chỉ mang dáng dấp mơ hồ của loài vật ấy. Cơ thể nó gầy đét, da thịt rách toạc ra ở nhiều chỗ để lộ những thớ cơ nhầy nhụa. Từ bên trong lớp cơ ấy, hàng chục, hàng trăm cành cây nhọn hoắt trồi ra, đâm xuyên qua da thịt, tỏa ra khắp cơ thể như một rừng gai sống. Mỗi khi nó cử động, những cành cây đó lại cọ vào nhau, phát ra âm thanh răng rắc rợn người, kéo theo từng giọt máu nhỏ tí tách xuống sàn, hòa vào vũng đỏ loang lổ dưới chân.
Cơ thể con vật không chỉ đẫm máu, mà còn mọc ra vô số mắt. Hàng tá con mắt đỏ lòm mở to khắp mình nó — trên lưng, ở cổ, ở bụng, thậm chí dọc hai bên chân. Mỗi con mắt đều có đồng tử đỏ như than cháy, chuyển động không ngừng, như thể chúng đang nhìn về mọi hướng cùng một lúc.
Almelt chú ý đến đầu của nó, một con mắt khổng lồ, to đến mức chiếm gần hết phần đầu con nai, mở to trừng trừng, đồng tử giãn nở như một vực sâu không đáy. Từ chính giữa tròng mắt ấy, những tia máu mảnh như tơ lan ra, chạy khắp khuôn mặt méo mó, khiến nó trông như được khâu bằng những mạch máu đang sôi.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Almelt. Cậu không thể nhúc nhích. Tim đập loạn xạ, tai ù đi vì tiếng đập trong lồng ngực.
Con dị thể bắt đầu di chuyển. Mỗi bước nó đi, những cành cây mọc ra từ da thịt lại r ạch vào tường, vào sàn, để lại những vệt máu kéo dài. Tiếng cành cây nghiến vào tường nghe như tiếng kim loại cào trên kính, chói tai và ghê rợn. Đôi chân của nó không còn dáng vẻ nhẹ nhàng như loài nai, mà khập khiễng, nặng nề, như đang kéo theo hàng trăm chiếc rễ cây bám sâu trong cơ thể.
Mùi máu và mủ thịt bốc lên nồng nặc. Almelt lùi lại một bước, lưng đập vào cột, cậu sực tỉnh — chạy!
Nhưng khi cậu vừa nhấc chân, con mắt khổng lồ kia đột nhiên đảo tròng, nhìn thẳng vào cậu. Một áp lực vô hình như đè nặng lên lồng ngực Almelt, khó thở đến mức cậu tưởng tim mình sắp nổ tung. Các con mắt khác trên cơ thể con thú cũng đồng loạt chuyển hướng, tất cả đều nhìn về phía Almelt.
Bỗng chốc không gian xung quanh như vặn xoắn lại, từng vệt sáng đèn hành lang cong queo như sợi dây cao su bị kéo căng đến cực hạn, méo mó và vỡ vụn thành những mảnh sáng mờ ảo.
Một cơn đau nhói đâm xuyên lồng ngực, rồi lan ra khắp cơ thể, cậu cố hít một hơi, nhưng lồng ngực cậu không còn còn thở nổi. Một lực siết vô hình từ bốn phía ép lại, Xương cậu răng rắc vỡ vụn như tiếng cành khô bị bẻ gãy.
Mắt Almelt trợn ngược, máu trong mạch như sôi lên, rồi phụt ra từ mọi lỗ chân lông. Một áp lực khủng khiếp nghiền nát cậu từ trong ra ngoài. Da thịt nứt toác, máu phụt thành từng tia đỏ tươi, vẽ loang lổ lên tường, trần, và cả nền gạch lạnh lẽo.
Tiếng xương gãy hòa với tiếng thét bị nghẹn lại giữa cổ họng — một tiếng nổ âm ỉ vang lên trong đầu cậu khi hộp sọ bị ép đến cực hạn. Rồi tất cả tan biến thành một khối nhầy đỏ sẫm, tung tóe khắp sàn như một túi thịt bị nghiền vụn.
Trước khi chết Almelt còn không kịp phát ra một tiếng kêu nào, chỉ có ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi và bất cam.
Và rồi mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng thêm lần nữa...
Trong hư vô, tôi cảm thấy nó đang nhìn tôi.