Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 14:

Lại thêm lần nữa, tôi lại trở lại thêm lần nữa.

Dù có chạy trốn thế nào, dù có làm gì đi chăng nữa tôi cũng không thể thoát khỏi kết cục thảm khốc.

Mọi nỗ lực giãy dụa trong tuyệt vọng của tôi đều như muối bỏ bể.

Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy, tôi cảm giác như một thế lực vô hình đang bóp méo định mệnh của tôi, khiến tôi luôn dẫn đến cái chết.

Khoảnh khắc đèn báo động vang lên như hồi chuông tử thần ập đến, ngay khoảnh khắc ấy bọn chúng ồ ạt xâm chiếm tầng này.

Bọn chúng là những con thú đói khát, còn tôi chỉ là một miếng mồi yếu ớt chờ dâng đến tận miệng.

Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, dù cơ thể không có vết thương nào, cơ thể tôi vẫn run lên bần bật, cơn đau đớn thấu tận xương tủy vẫn âm ỷ trong người tôi, có lẽ đó là dấu hiệu của một cơn đau ảo.

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp, tôi cố gắng hắt ra từng hơi hỗn loạn, mồ hôi trên trán tôi chảy đầm đìa, tôi cảm thấy rất chóng mặt.

Từng sợi dây thần kinh của tôi căng cứng như thể chúng sắp nổ tung, bàn tay tôi bất giác bấu chặt lấy cổ tay kia, móng tay ghim chặt vào da thịt khiến từng dòng máu chảy ra.

Khó thở quá, tôi cảm nhận được ý thức của mình đang mờ nhạt dần, đầu tôi choáng váng như thể bản thân bị sốt.

Rồi dần dần, bóng tối che phủ tầm nhìn của tôi, cơ thể tôi ngã gục xuống sàn.

---------------------

Không biết đã qua bao lâu, khoảnh khắc tôi lấy lại ý thức, đập vào tai tôi là tiếng còi báo động inh ỏi đang dần rõ ràng, cùng với ánh sáng đỏ chói đang liên tục lập lòe bao phủ khắp không gian.

Nhìn cái trần lạ lẫm tôi nhận ra bản thân không còn ở trong căn tin nữa, lúc này xung quanh tôi bị bao quanh bởi vô số nhân viên của tổ chức, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hoảng hốt, lo lắng, sợ hãi.

Không mất quá lâu để tôi có thể hiểu ra tại sao mình lại ở đây. Tôi đã ngất đi vì sự sợ hãi và căng thẳng quá độ, hiển nhiên các nhân viên gần đó sẽ đến và giúp đưa tôi đến phòng y tế, nhưng vì trên đường đi chợt báo động vang lên nên họ sẽ đổi hướng và mang tôi đến lối thoát.

Nghĩ đến đó chợt một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng tôi, nếu họ đưa tôi đến lối thoát vậy thì khả năng cao đó sẽ là......

Quả như tôi dự đoán, khi nhìn xung quanh, chính là lối vào thang máy quen thuộc đó, từng đợt người đang chen chúc vào trong thang máy, tiếng ồn ào của đoàn người và tiếng hò hét của bảo vệ đang đang xen vào nhau tạo thành một bầu không khí hỗn loạn.

"Cậu có sao không?"- Một người nhân viên hỏi.

"Bọn tôi thấy cậu bị ngất trong căn tin nên định đưa cậu đến phòng y tế, thật không may chợt lại có một vụ vi phạm quản thúc diễn ra nên chúng tôi đưa cậu đến đây, cậu ổn chứ"- Một nữ nhân viên khác nói.

"Này, cậu có sao không vậy".

"Alo, sao cậu cứ đờ ra vậy, cậu có nghe thấy gì không đấy?".

Mặc cho những câu hỏi dồn dập của những người xung quanh, tôi lúc này chỉ tập trung ra ngoài cửa thang máy, và đúng lúc đó tôi nhìn thấy nó.

Một bóng dáng người bảo vệ đang chạy đến đây từ phía xa.

" Gì vậy? Một bảo vệ từ nhóm khác à?"- Một nhân viên nhìn về phía người bảo vệ kia đang chạy đến.

Mọi người đang nhao nhao xung quanh cũng bất giác nhìn theo.

Khoảnh khắc đó, nước mắt rỉ ra từ khóe mắt, lăn dài trên má tôi, nỗi sợ hãi vô bờ bao trùm lấy cả trái tim tôi. Lồng ngực tôi như thắt lại.

Tuyệt vọng, quá tuyệt vọng, liệu bạn có hiểu được sự tuyệt vọng, sự bất lực tột cùng của một kẻ biết mình sắp chết, biết rất rõ cái kết thảm khốc nào đang chờ đợi mình.

Sự đau đớn, tuyệt vọng đến cùng cực đang chiếm trọn tâm trí Almelt, nhưng miệng cậu ta lúc này lại nở nụ cười. Một nụ cười méo mó trong nước mắt giàn giụa.

"Cái thế giới chó má này thật khốn nạn làm sao!".

Đó là lúc bức tường nơi này bị nhuộm một màu đỏ máu.

-----------------

Almelt tự hỏi, đây là lần thứ bao nhiêu cậu hồi quy rồi, hơn hẳn bao lần trước, cậu lúc này cảm giác tâm trí mình đã tỉnh táo hơn, nhưng thay vào đó dường như thứ gì đó trong cậu đã vỡ vụn.

Almelt đi dọc hành lang được bao bọc bởi ánh sáng đỏ và tiếng còi inh ỏi, trên tường lúc này thi thoảng lại có những vệt máu chưa khô cùng một số xác người không lành lặn.

Cậu tiện tay lục đồ trên người những cái xác đó và tìm được một khẩu AR-15, một khẩu súng lục, một số băng đạn và dao găm, một quả lựu đạn.

Ban đầu Almelt còn định lột áo chống đạn của người bảo vệ nhưng khi nghĩ về thứ mình đang phải đối mặt thì cậu quyết định bỏ luôn, không nói đến việc những bộ áo chống đạn phần lớn đều bị hư hại trong cuộc đụng độ với dị thể, việc mang áo chống đạn không những không chặn được chúng mà ngược lại làm cản trở sự linh hoạt của bản thân.

Almelt đi qua các hành lang, vừa cẩn trọng nhìn ngó xung quanh vừa kiểm tra bản đồ.

Cậu có một suy đoán rằng lũ dị thể sẽ không cố định một chỗ mà sẽ di chuyển xung quanh tầng này, hơn nữa số lượng tuyệt đối không ít, vì vậy khả năng cậu chạm trán dị thể là cực cao. Vậy nên cậu phải cực kì cẩn thận.

Kế hoạch của Almelt hiện tại là tìm ra một lộ trình an toàn để có thể thoát khỏi tầng này, cậu không biết thang máy hay thang bộ liệu có an toàn không nhưng cậu đã xác định sẵn bản thân phải mạo hiểm để có thể tìm đường thoát khỏi đây.

Và chẳng mấy chốc nguy hiểm đã ập đến. Từ đằng xa Almelt nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của trẻ con vọng lại, dần dần những bóng hình dị dạng xuất hiện trong tầm mắt cậu. So với những dị thể cậu từng gặp thì chúng nhỏ bé hơn rất nhiều. Giống như tiếng khóc của chúng, chúng thực sự là những đứa trẻ sơ sinh, điều khiến Almelt ngay lập tức nhận ra chúng là dị thể chính là hình dạng méo mó biến dạng của chúng, chúng sở hữu một nước da xám xịt như xác chết, tay chân chúng đều không lành lặn mà bị bóp méo, nát bét như đống đất sét bị trẻ con nhào nhặn.

Chúng không có mắt, không có răng, trên khuôn mặt của chúng chỉ là những lỗ đen sâu không thấy đáy.

Ba con dị thể không hề do dự mà đồng loạt lao về phía Almelt. Almelt không hề do dự mà lập tức giơ súng lên và xả hết băng đạn vào chúng, bởi Almelt vốn không phải người đã trải qua huấn luyện chiến đấu nên khá nhiều đạn của cậu đã bắn trượt, nhưng với lượng đạn như thế cộng thêm việc thể chất đám dị thể này khá yếu nên chỉ với vài phát đạn ghim trúng người là chúng đã chết.

Almelt thở phào nhẹ nhõm khi xác định mấy con dị thể đã bị tiêu diệt, nhưng đồng thời trong lòng cậu lại có chút bất an.

"Kì lạ thật, đám dị thể này dễ giết vậy sao?"

Trong lòng Almelt lúc này đang xôn xao lạ thường, cậu cố gắng để bản thân suy nghĩ thật tích cực.

" Mà dị thể cũng có phân loại mạnh yếu mà nhỉ , số dị thể trốn thoát nhất định không ít vậy nên có con mạnh có con yếu cũng không quá kì lạ, sao mình lại không nghĩ ra chứ."

Cậu trẫn tĩnh bản thân lại rồi lắp lại băng đạn mới, tiếp tục đi dọc hành lang.

Nhưng chẳng đi được bao lâu cậu lại nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con. Toàn thân Almelt lúc này nổi đầy da gà.

"Hả, vẫn còn?"

Những bóng hình méo mó biến dạng ấy lại xuất hiện, nhưng không chỉ có vài con mà lên đến tận 10 con.

Almelt hoảng hốt ngay lập tức lấy lựu đạn bên người ra, rút chốt, rồi ném mạnh về phía lũ dị thể.

Ầm một tiếng, một vụ nổ đinh tai nhức óc nổ ra, không gian rung động dữ dội, dù đứng từ xa nhưng sóng xung kích từ vụ nổ vẫn khiến Almelt không khỏi choáng váng, cậu âm thầm cảm thấy thật may mắn vì không có mảnh lựu đạn nào vô tình văng trúng cậu cả.

Khi nhìn lại cậu thấy phía trước là một cái sàn gạch bị vỡ tung thành một cái hố lớn, đa số những con dị thể tiến đến đều bị nổ cho banh xác, chỉ còn lại 3 con vẫn còn đang cựa quậy, trong đó có một con vẫn còn nguyên vẹn.

Almelt lập tức rút súng và nã đạn về phía đứa trẻ kia, dù có linh hoạt ra sao con dị thể đó cũng không thể nào né hết được loạt đạn của Almelt, chẳng mấy chốc nó đã chỉ còn lại đống xác thịt bị đạn bắn cho nát bét.

Sau khi giải quyết nốt những con còn thoi thóp Almelt bật bản đồ tầng trên điện thoại và bắt đầu tính toán hướng đi mới.

Nhưng khi chưa tiếp tục tiến đến được bao lâu thì cậu lại nghe thấy tiếng khóc của chúng, nhưng lần này nó lại đến từ phía sau, Almelt quay đầu lại và thấy 4 con dị thể dang bò về phía mình.

Trong chớp mắt, lại một loạt đạn xả vào đám dị thể, có 2 con đã chết nhưng còn 1 con chỉ bị trúng đạn vào một chi, con còn lại thì không hề trúng đạn.

Almelt định giải quyết nốt bọn chúng thì tiếng tạch tạch vang lên.

" Chết tiết, lại hết đạn vào lúc này ".

Đúng lúc Almelt đang hoảng hốt, con dị thể còn nguyên vẹn kia dùng tứ chi của nó bò đến với tốc độ đáng kinh ngạc, bật cả thân người lên lao thẳng vào người Almelt.

Almelt cũng phản xạ cực nhanh, cậu tay trái cậu nắm lấy ốp tay súng, vung mạnh khẩu súng như một cây gậy vụt mạnh thẳng vào người con dị thể khiến nó bay xa mấy mét.

Nhân lúc con dị thể còn choáng váng, Almelt lao thẳng về phía nó, lấy phần báng súng đập mạnh vào nó trên đất.

Bốp, bốp,..... từng tiếng giã mạnh mẽ vang lên, mỗi lần khẩu súng giáng xuống, từng đợt chất lỏng đặc sệt, hôi thối, có màu pha lẫn giữa đỏ và đen bắn ra. Từng nhát từng nhát dữ dội, mãi đến tận khi đưa trẻ đó nát bét thành thịt vụn Almelt mới dừng lại

Cậu đứng dậy, thở hổn hển, nhưng chưa dừng lại ở đó, cậu tiến về phía con dị thể còn lại đang lê lết về phía cậu, Almelt vứt khẩu AR ra, rút lấy súng lục từ bên hông, nhắm thẳng vào đầu nó và bóp cò.

Đoàng! Đầu con dị thể chẳng mấy chốc nổ thành thịt vụn.

Lúc này Almelt mới yên tâm chút, nhưng cậu không thể dừng lại, ngay lúc Almelt chuẩn bị đi tiếp chợt tiếng khóc của trẻ con ấy lại vọng lại từ xa, càng tuyệt vọng hơn là lần này chúng đến từ cả phía trước và phía sau.

Cơ thể Almelt lúc này không tự chủ mà run lên bần bật, từng tiếng khóc chồng chéo lên nhau thành một bản hợp xướng méo mó, đinh tai nhức óc.

Nó như tiếng gào thét đòi mạng từ những con quỷ đến từ địa ngục.

Khoảnh khắc Almelt thấy chúng ập đến từ hành lang cậu lại lần nữa cẩm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc .

Lần này không chỉ là 3 hay 10 đứa trẻ, số lượng của chúng đông kinh khủng khiếp, từng đợt từng đợt của chúng ùa đến như thủy triều, nối đuôi không dứt, chúng còn tràn lên, dẫm đạp lên nhau mà tiến về phía tôi.

Cậu có thể cảm nhận được hàng trăm ánh mắt khát máu đâm xuyên qua tôi từ những cái hốc mắt đen xì sâu hoắm kia.

Những thứ loằng ngoằng như đôi tay của chúng cứ vươn về phía trước, vươn về phía Almelt như muốn xé xác cậu thành từng mảnh.

"Hahahaha, tao biết mà, tao biết ngay mà". - Almelt cười

Dần dần, tiếng cười của Almelt ngày càng lớn, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn con dị thể biến dạng đang lao về phía cậu, nhưng cậu không còn dáng vẻ sợ hãi đến ngây người như trước, thay vào đó chỉ là một tiếng cười lớn, trong mắt cậu còn hiện rõ nét điên loạn không thể che dấu.

Nụ cười điên loạn ấy hòa vào cùng tiếng kêu gào chói tai của hàng trăm hàng ngàn đứa trẻ sơ sinh khiến khung cảnh lúc này trông chẳng khác gì một bản hòa tấu của địa ngục.

" Tao biết ngay mọi chuyện sẽ không đơn giản vậy mà". - Almelt vẫn nở nụ cười, ánh mắt cậu kiên định lại như thể đã quyết tâm điều gì đó.

Cậu giơ khẩu súng lục lên, nhưng không hề hướng đầu súng về phía lũ dị thể đang trào đến, thay vào đó cậu ta chĩa súng thẳng vào thái dương của mình.

" BỌN MÀY BIẾT GÌ KHÔNG? BỌN MÀY CÓ THỂ XÉ XÁC TAO THÀNH NGÀN MẢNH, CÓ THỂ ĐỤC THỦNG TAO, NGHIỀN NÁT TAO, NHƯNG TAO SẼ KHÔNG CHẾT, TAO SẼ LUÔN TRỞ LẠI!!!! VÀ CHỈ CẦN Ý CHÍ CỦA TAO VẪN CÒN, SẼ CÓ NGÀY KẺ BỊ NGHIỀN NÁT CHÍNH LÀ BỌN MÀY!!!"

Almelt gào lên đầy giận dữ, nỗi căm thù đã thay thế nỗi sợ, trở thành mồi lửa thúc đẩy ý chí sống sót của Almelt, với cậu lúc này, cái chết đã chẳng còn là thứ gì đó đáng sợ, vì cậu luôn có thể trở lại và làm lại mọi thứ, việc mà cậu sợ lúc này chỉ có nỗi đau mỗi lần chết.

Đằng nào cũng chết, sao không làm nó một cách thật nhanh gọn dứt khoát?

ĐOÀNG!!!!.

Một tiếng súng chói tai vang lên, mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng ,chẳng mấy chốc thân thể Almelt ngã gục xuống trong vũng máu.

Chẳng mấy chốc khi lấy lại ý thức, Almelt lại nhìn thấy bản thân mình trong căn tin.

Lần này cậu không hoảng loạn nữa, đầu óc cậu bắt đầu lưu chuyển, gợi nhớ lại những trải nghiệm ở lần hồi quy trước.

" Có lẽ bọn chúng kéo đến đông như vậy là do tiếng súng cùng tiếng lựu đạn nổ, nhưng mình cũng không có cách nào khác khi chúng là những công cụ duy nhất giúp mình bảo vệ bản thân."

Almelt ngồi trầm ngâm trong căn tin. Cậu bắt đầu phân tích các phương án trốn thoát. Cầm điện thoại và mở ra bản đồ, cậu đánh dấu một đoạn đường, đó là nơi tương đối an toàn khi còi báo động mới vang.

Almelt định tận dụng năng lực hồi quy của mình để từ từ lần mò ra được con đường tối ưu nhất dẫn đến lối thoát thay vì cứ chạy loạn xạ nhưn trước,

Trong trận chiến này, sức mạnh không phải điểm mấu chốt mà chính là thông tin, có thông tin thì bản thân mình mới có thể sống sót.

Almelt hiểu rõ điều đó, để sống sót cậu phải mạnh hơn, và để mạnh hơn cậu phải tận dụng mọi thứ cậu có, nhất là năng lực hồi quy hiện tại.

Lúc này cái căn tin này như một điểm lưu, mỗi lần chết Almelt đều sẽ quay về nơi này,tuy vậy thời gian từ lúc tỉnh lại ở căn tin đến lúc còi báo động vang lên lại không nhiều chính vì vậy cậu phải tối ưu thời gian và tính toán cẩn thận từng nước đi.

Dù có thể hồi sinh nhưng Almelt chưa biết năng lực này có giới hạn gì, cách kiểm soát thế nào, cậu lại càng không muốn mỗi lần hồi quy đều phải chết, chẳng ai lại thích sự đau đớn dày vò khi chết đi sống lại ,tuy vậy giống như việc ta chơi game vậy, mỗi lần chết là một trải nghiệm, mỗi lần mắc sai lầm ta buộc phải thích nghi, kinh nghiệm tích lũy giúp ta tiến về phía trước.

Để sống sót Almelt buộc phải thích nghi, cậu biết mình không thể không mắc sai lầm, dị thể nguy hiểm ở khắp ngóc ngách, nhưng không phải không có khe hở, nhưng để tìm ra khe hở đó hi sinh là việc cần thiết, Almelt đã đủ trưởng thành để hiểu bản thân không phải nhân vật chính trong một bộ truyện tranh mà có thể may mắn sống sót trong tình huống thập tử nhất sinh, cậu chỉ là một nhân vật quần chúng, nằm trong số 90% những kẻ sẽ chết khi rơi vào tình huống của nhân vật chính.

Quay trở về hiện tại, trước hết hãy quay lại theo lượt chạy trước nào.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free