Dị thể - Chapter 15:
Lại trở lại rồi, vẫn là khung cảnh ấy, giờ tôi càng ngày càng càm thấy chán ghét cái khung cảnh trong căn tin này.
Đây là lần thứ bao nhiêu tôi hồi quy rồi nhỉ? Mà nó cũng chẳng quan trọng vì giờ tôi còn có việc cần làm.
Không hề do dự tôi lao ra khỏi căn tin, theo con đường lần trước tôi đã đi qua.
Ở lần trước tôi đã mất chút thời gian tính toán ở căn tin rồi mới quyết định phương hướng chạy trốn.
Vì đó là con đường tôi chưa đi bao giờ nên tôi đã phải lần mò rất cẩn trọng, nhưng cẩn trong thế nào thì cuối cùng tôi vẫn chết, lần này nhờ có kinh nghiệm từ lần hồi quy trước mà tôi có thể xác định đường đi rất nhanh, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đối với tôi thời gian bây giờ vô cùng quý giá, từng giây từng phút đều có khả năng quyết định mạng sống của tôi.
Nỗi sợ với cái chết của tôi đã vơi đi phần nào, không phải là tôi không còn sợ chết nữa. Phải nói sao nhỉ? Giờ tôi không còn cảm thấy áp lực đè lên tâm trí khi tự sát nữa.
Nhờ lần tự sát trước mà tôi biết được, việc tự nã thẳng một viên đạn vào đầu còn tốt hơn nhiều so với việc chờ lũ dị thể đến và xé xác tôi.
Tôi không cảm nhận được cơn đau rõ ràng lắm từ việc đó, kiểu một cú sốc ập thẳng vào đầu tôi rồi não tôi sập nguồn luôn vậy.
Với người khác thì thông tin này có vẻ vô ích nhưng với tôi thì việc này là một tin đáng mừng.
Tại sao tôi lại không vui khi biết mình có thể hồi quy mà không cần phải trải qua những trải nghiệm kinh hoàng kia chứ.
Nỗi đau thấu xương từ sau những lần bị dị thể giết kinh khủng đến nỗi kể cả sau khi hồi quy tôi vẫn cảm nhận được chúng đang ghim sâu vào cơ thể.
Tất nhiên tiền đề để tôi có thể tự sát nhanh gọn như vậy là tôi phải có súng đã, mà muốn nhặt được súng thì phải có người chết.
Tôi giờ không thể đợi mọi việc rối tung lên chỉ để tìm một khẩu súng được.
Theo tôi thấy thì vũ khí của những bảo vệ chỉ đủ để đối phó với những dị thể cấp thấp, đối với những dị thể cấp cao hơn thì hoàn toàn vô dụng.
Việc vô số xác bảo vệ nằm la liệt khắp nơi trong tầng là đủ để hiểu, nhưng có một sự thật đau lòng rằng cái chết của họ cũng không quá ảnh hưởng đến tổ chức.
Đúng vậy, lực lượng được vũ trang đến tận răng với hàng loạt súng ống áo giáp này chưa bao giờ là lực lượng chủ lực của tổ chức, bọn họ chỉ đơn giản là tốt thí để câu giờ cho lực lượng chính của tổ chức- Các dị nhân.
Khoa học kĩ thuật đúng là rất mạnh, nhưng bạn đâu thể dùng dân chủ để đánh bại ma quỷ, vậy nên thứ hiệu quả nhất để đối mặt với dị thường chính là dị thường.
Nhưng trong những lần hồi quy trước tôi không gặp một dị nhân nào cả, và đây là một điều cực kì không ổn, thực ra thì cũng dễ hiểu vì đa số lần tôi đều chết ngay sau khi báo động kêu lên không lâu, nhưng vấn đề ở đây là lũ dị thể đã tràn lên tầng này một cách đột ngột mà không hề có cảnh báo trước.
Phải biết rằng ở những tầng dưới không chỉ có những nhân viên nghiên cứu mà còn có cả những dị nhân/đọa nhân mạnh mẽ đang canh giữ.
Dù đám dị thể có vi phạm quản thúc đồng loạt thì ít nhất họ cũng phải có chút sức để chống cự và bật báo động, nhưng thực tế thì điều này không xảy ra.
Có vài giả thuyết mà tôi đã suy đoán trong đầu:
Thứ nhất, trong tổ chức có nội gián, việc nội gián làm khiến lũ dị thể vi phạm quản thúc nhằm gây náo loạn vì một mục đích nào đó tất nhiên có thể xảy ra, nhưng khả năng xảy ra cũng khá khó, không phải nói cũng biết là do tờ hợp đồng. Dị thể bản hợp đồng ấy giống như một quả bom có khả năng tự động kích hoạt vậy, chỉ cần có hành động gây hại cho tổ chức thì người đó lập tức chết. Vậy nên có khi chưa kịp mở cửa buồng quản thúc người đó đã bay màu.
Có người sẽ hỏi, vậy dị nhân- những người có năng lực siêu nhiên sẽ có thể phá giải lời nguyền đúng chứ? Câu trả lời là có thể, vậy nên tổ chức đã chuẩn bị sẵn một biện pháp khác dành cho họ, còn biện pháp đó là gì thì sao tôi biết được. Tôi vốn chỉ là một nhân viên quèn của tổ chức thích đi nghe ngóng thông tin thôi.
Tôi vẫn nhớ có khoảng thời gian tôi vì lần mò thông tin mà đã rất tích cực giao tiếp với người khác, đến mức tôi tưởng chứng sợ người lạ của mình đã khỏi luôn rồi. Xong tôi nhận ra đó chỉ là nhất thời và sau đó tôi vẫn cứ lầm lì như vậy.
Về giả thuyết thứ 2 đó là do sơ xuất của nhân viên nghiên cứu, giả thuyết này thực ra không đáng tin với tôi cho lắm nhưng không phải không thể xảy ra.
Trong tổ chức thì việc nghiên cứu xảy ra sai sót cũng chẳng phải chuyện gì hiếm gặp, số lượng người chết vì nghiên cứu dị thể cũng không nhỏ, nhất là với những "chuột bạch" thì con số này còn khủng khiếp hơn.
Sau cùng họ cũng đang nghiên cứu dị thể, một thứ vô cùng méo mó và bất ổn định, chứ không phải một con chó hay con mèo.
Điều khiến tôi không tin lắm vào giả thuyết này đó chính là quy trình quản lý của tổ chức rất nghiêm ngặt.
Không nói đến những dị thể cấp thấp, một khi có dị thể được đánh giá sơ bộ là có khả năng gây nguy hiểm lớn thì thường sẽ có dị nhân đến trấn áp và mang về tổ chức.
Với những dị thể không biểu lộ sự nguy hiểm rõ ràng sẽ được đưa đến nơi đặc biệt để nghiên cứu.
Vậy nên thực ra đa phần những phòng chứa dị thể ở phía dưới đều là những dị thể đã được nghiên cứu và có kha khá thông tin.
Mà với vai trò là những người làm việc ở phía dưới thì họ hẳn phải đọc qua hồ sơ dị thể và có biện pháp đối phó tương ứng trong trường hợp vi phảm quản thúc.
Còn về dị thể cấp cao? Việc chúng thậm chí có được giam giữ ở bên dưới tổ chức hay không còn chưa chắc chắn.
Còn giả thuyết thứ 3 đó là do tác nhân bên ngoài, tuy không chắc chắn nhưng trực giác tôi mách bảo chuyện xảy ra hiện giờ cực kì bất hợp lý, dường như có một thế lực nào đó gây ra sự việc này, tầng dưới im bặt, lũ dị thể vi phạm quản thúc đồng loạt và lại còn xuất hiện đột ngột khắp nơi như thể chúng có khả năng dịch chuyển vậy, càng nghĩ đến tôi lại càng cảm thấy lạnh gáy.
Ai cũng biết nước ở ARMO rất sâu, nhưng chẳng ai biết nó sâu chừng nào, và đó không phải việc một con kiến nhỏ bé như tôi xen vào.
Quay trở lại vấn đề chính, từ lúc tôi chạy ra khỏi căn tin đến giờ đã qua 13 phút, theo những lần trước thì thời gian từ lúc tôi hồi quy đến khi chuông báo động kêu là khoảng 15 phút.
Tức là chỉ khoảng 2 phút nữa lũ dị thể sẽ đến, tôi đã tránh tuyến đường lần trước đụng độ đám trẻ kia, nhưng không có gì đảm bảo tôi sẽ không đụng độ chúng hay những con dị thể khác.
Tôi không có năng lực tiên tri, mọi hành động tôi làm đều dựa trên kinh nghiệm, mỗi lựa chọn của tôi đều được đưa ra nhờ bước qua xác của chính mình.
Qua trái, qua phải, đi vòng qua ngã rẽ, lên cầu thang, tôi cứ chạy gấp gáp qua những dãy hành lang.
Dù cơ thể đang mệt rã rời, thở không ra hơi tôi vẫn tiếp tục chạy, chạy với hi vọng tìm ra lối thoát.
Khác với lần trước, ở những nơi tôi chạy qua đều có nhân viên đang đi lại, điều này làm tôi có cảm giác khác lạ, những lần trước khi tôi chạy trốn đều là những hành lang hoặc im ắng lạnh ngắt hoặc loang lổ máu với xác người la liệt.
Tôi hiểu sở dĩ mọi thứ có thể bình thường như vậy là do báo động chưa kêu, nhưng mọi thứ sớm sẽ thay đổi.
Đột nhiên khi tôi đang chạy qua một văn phòng nào đó trên tầng, một bóng người xuất hiện đột ngột giữa phòng.
Tôi thực sự không hề nói quá hay phóng đại gì cả, hắn đột nhiên xuất hiện từ hư không, không tiếng động, không dấu hiệu gì cả, như thể hắn đã đứng đó từ trước.
Không chỉ tôi mà những người xung quanh lúc này cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Và rồi một tiếng hú dài vang lên, cùng ánh sáng đỏ chớp lóa, đó là tiếng kèn báo động!
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, chăm chăm nhìn bóng hình trước mặt mình.
Cơ thể hắn cao nhưng khẳng khiu đến kỳ quái áo choàng dài phủ lên hắn là một thứ vải đen bạc màu, rách tả tơi, da hắn xám bệch như người chết đuối lâu ngày, căng sát vào xương mặt đến nỗi từng đường lõm của hộp sọ hiện ra rõ rệt. Hai mắt hắn hằn sâu vào trong hốc mắt, đồng tử chỉ là hai chấm đỏ mờ như than sắp tắt.
Nhìn hắn chẳng khác nào tín đồ của một tôn giáo thờ phụng ác quỷ
Hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi nở nụ cười, nụ cười ấy rộng đến mức khóe miệng hắn căng ra như sắp chạm đến mang tai, môi của hắn không chịu được sức căng đó mà rách toạc khiến dòng máu đỏ thẫm rỉ ra.
Nhìn cảnh tượng kinh dị này khiến tôi toàn thân nổi da gà, đôi chân tôi bất giác lùi lại một bước.
Chuyện này có phải quá trùng hợp không, hắn xuất hiện cùng lúc báo động kêu.
Có nhiều người nói rằng những dị nhân và đọa nhân thường rất kì quái nhưng con mợ nó không thể kì quái đến mức này được.
Tôi thấy được trong đôi mắt của hắn sự điên cuồng, miệng hắn cứ lẩm bẩm những thứ khó hiểu:
"Đến lúc rồi, hahaha, chúng ta sắp đến gần với ngài, một tín đồ thành kính như ta sắp được hòa làm một với ngài. Các ngươi nên cảm thấy may mắn, vì các ngươi được chúng ta dẫn lối, các ngươi có thể đã đi lầm đường, nhưng chưa bao giờ quá muộn để đến với ngài, ngài sẽ dẫn lối và xóa bỏ sự dơ bẩn của các ngươi, ngài sẽ xóa bỏ tội lỗi của loài người.
Trước khi tôi kịp phản ứng thì cơ thể hắn dần mềm oặt rồi trở nên nhão nhoét như vũng bùn, chẳng mấy chốc hắn hóa thành một vũng chất lỏng nhớp nháp đen khịt nằm trên sàn. Mùi hôi thối đặc sệt bốc lên — mùi xác chết mục kết hợp với mùi đất lên men tỏa ra, luồng khí nặng trịch, kinh tởm xộc thẳng vào trong phổi khiến tôi suýt nữa nôn thốc nôn tháo.
Nhận thấy điều không ổn tôi lập tức lùi lại chuẩn bị bỏ chạy, đúng lúc này một thứ gì đó trồi lên từ vũng lầy đen ấy.
Một móng vuốt sắc nhọn trồi lên bám lấy mặt sàn rồi nhấc thân nó dậy. Nó có một cánh tay to dài, cả người nó bao phủ bởi lớp dịch nhầy đen đặc.
Khi cả phần thân trên của nó hiện ra tôi nhận cái đầu như hộp sọ của một con chim, bên trong chiếc mỏ là vô số chiếc răng sắc nhọn.
Cả cơ thể nó vô cùng mất cân đối, đôi chân nhỏ nhưng cánh tay to và dài hơn cả cơ thể nó, khi nó bước lên khỏi lũng lầy, bùn và nhựa đen kéo thành những sợi dài dính theo cơ thể. Những bàn tay-cánh quờ quạng, cào xuống mặt đất, để lại những vệt dài rít lên như kim loại bị xé. Mỗi bước đi nặng nề kéo theo âm thanh lọc xọc đầy ghê rợn.
Khi toàn bộ cơ thể của nó đứng lên, thân hình nó đồ sộ, cao khoảng 3-4m, chỉ riêng luồng khí áp bức tỏa ra từ nó cũng đủ để khiến con người ta sợ mất mật.
Chẳng mấy chốc mọi người gào thét chạy toán loạn, trong đó tôi cũng không phải ngoại lệ.
Mọi người chen chúc, xô đẩy, giẫm lên nhau mà chạy, nhưng làm sao họ có thể thoát khỏi móng vuốt của thứ đó.
Chỉ một cú vung tay, hàng loạt người đập thành thịt nát, nó đuổi theo những người đang bỏ trốn.
Đây chính là một cuộc tàn sát một chiều, không hề có một chút sức phản kháng nào, tôi bỏ chạy, đằng sau là tiếng gào khóc, tiếng thét đầy đau đớn.
Việc nó quay sang giết những người ở hướng khác đã câu cho tôi và một số người khác chút thời gian để chạy trốn, hoặc ít nhất tôi nghĩ vậy.
Chẳng mấy chốc mà những người ở phía sau đều bị giết sạch, chỉ vì hình dạng mất cân đối của nó mà tôi đã cho rằng nó không thể di chuyển nhanh.
Con dị thể bật một cái phóng thẳng về phía chúng tôi, tôi chỉ kịp nghe ầm một tiếng, mặt đất rung chuyển.
Tôi ngã nhào xuống đất bởi cơn rung chấn, khi quay đầu lại tôi đã thấy một vũng máu lớn rỉ ra từ dưới bàn tay con dị thể.
Rõ ràng đã có người bị dập nát bởi cú nhảy của nó, một số người xung quanh đã rung rẩy đến mức không đứng dậy nổi, còn có cô gái không chịu nổi mà tiểu cả ra sàn.
Chứng kiến con quái vật nắm lấy chân một người rồi vung vẩy người đó như một món đồ chơi, tôi cố gắng nhấc mình dậy và lao đầu bỏ chạy.
Chỉ nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng bốp lớn, người nhân viên xấu số kia đã bị con dị thể đập mạnh xuống đất, cả thân trên đều bẹp dí thành thịt nát.
Tôi cố gắng chạy, chạy thật nhanh, nhưng đôi chân tôi cứ như mất hết sức lực, cứ chạy được một đoạn rồi lại ngã nhào xuống đất, tôi giờ chỉ ước mình có một khẩu súng để nã thẳng một phát vào đầu kết thúc cơn ác mộng này một cách nhanh gọn, sau cùng đau ngắn cũng đỡ hơn đau dài.
Tiếng gào thét xé lòng, tiếng rên rỉ, tiếng khóc vẫn vang vọng bên tai tôi, tôi dồn hết sức bình sinh để nhoài người về phía trước.
Tôi chỉ không sợ tự sát chứ không có nghĩa tôi không sợ việc phải đối mặt với lũ dị thể này, cùng là chết thì chi bằng ăn một phát kẹo đồng còn dễ chịu hơn.
Và rồi ầm một tiếng, một cơn chấn động ập đến, cả người tôi vì cơn chấn động mà bay ra xa vài mét.
Tôi định đứng dậy, nhưng tôi không thể, khi nhìn lại, đôi chân tôi đã bị dập cho nát bét, và thế là tôi chỉ có thể nhìn con dị thể ấy dần tiến về phía mình, cánh tay to lớn của nó giơ cao lên, che phủ hết cả ánh sáng trước tầm mắt tôi.
Va rồi bóng tôi phủ xuống. ẦM!
----------------------------------------
Giờ tôi lại ngồi trong căn tin, sau khi cố gắng ổn định hơi thở gấp gáp của mình, tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Tên tà giáo ấy là ai? Qua những gì tôi thấy hắn hóa thành vũng lầy rồi triệu hồi dị thể ra từ đó,cùng với thời gian xảy ra báo động vậy có khả năng hắn chính là thủ phạm gây ra vụ vi phạm quản thúc quy mô lớn này, mà khoan đã, hình như hắn từng nói "chúng ta", vậy có khả năng hắn không một mình mà là thành viên của một tổ chức khủng bố có quy mô không nhỏ.
Nhìn thủ đoạn của hắn tôi cũng đã hiểu được chút vì sao lũ dị thể lại xuất hiện ở khắp nơi trong tầng.
Tuy không biết số lượng bọn chúng ra sao nhưng sức mạnh bọn chúng tuyệt đối không yếu, tôi đã tự hỏi tại sao những dị nhân và đọa nhân ở dưới lại không có thông báo gì, giờ thì khả năng cao là do những tên cuồng tín này ra tay.
Nếu thật là vây thì tình hình còn nguy cấp gấp bội phần, lũ dị thể thường chỉ hành động theo bản năng, tuy bản năng của chúng rất méo mó, nhưng giờ tôi lại phát hiện ra thứ mình phải đối mặt không chỉ là đám dị thể mà còn cả một lũ cuồng tín đang định khủng bố tổ chức.
Lũ cuồng tín có thể bị điên, bị tâm thần nhưng không có nghĩa là bọn chúng ngu, bọn chúng là con người, cho dù đầu óc đơn giản thì chúng cũng biết suy nghĩ, và điều đó càng làm chúng đáng sợ.
Thứ gì đáng sợ hơn một lũ cuồng tín, tâm thần đang khủng bố nơi bạn làm việc? Đó là một lũ cuồng tín,tâm thần và có năng lực siêu nhiên đang khủng bố nơi bạn làm việc.
Tôi đặt cả hai tay lên mặt, vuốt một cái, rồi thở dài đầy nặng nề.