Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 19:

Tôi như đang trong một giấc mơ vậy, mọi thứ xung quanh thật mơ hồ, tôi không thở, không còn cảm giác, không nhìn thấy hay nghe được bất kì thứ gì.

Xung quanh chỉ là bóng tối vô tận, một cảm giác thật kì quái. Rồi đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện những cảnh tượng kì lạ, những khung cảnh rời rạc, khó hiểu, chẳng có chút sự liên kết nào.

Từng khung cảnh lần lượt lướt qua tâm trí tôi như một bộ phim được tua nhanh gấp 10 thậm trí gấp 100 lần, nhanh đến mức tôi còn chẳng kịp tiêu hóa bất cứ thông tin nào, mà giờ tôi cũng chẳng đủ tỉnh táo để suy nghĩ một cách mạch lạc.

Trong từng khung cảnh thoáng qua tôi thấy được bầu trời, sao biển, vũ trụ, núi xác chết, biển máu. Có khung cảnh chỉ là một cánh đồng hoa, có khung cảnh một con dị thể đang gào thét, tôi thậm chí còn thấy cả bóng dáng bản thân trong những khung cảnh.

Cảnh cuối cùng tôi thấy là một con mắt, một cái nhãn cầu đỏ thẫm như máu, trong tất cả mọi thứ, con mắt ấy chính là thứ khắc sâu vào tâm trí tôi nhất, khoảnh khắc con mắt ấy hiện ra, tôi như thấy cả linh hồn mình bị xuyên thấu.

Và lúc này tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi đang ngồi trên một chiếc bàn trong một căn tin, nơi mà tôi không thể quen thuộc hơn.

Tôi lại trở lại lần nữa, mọi thứ xung quanh chẳng có gì thay đổi, đó là dấu hiệu cho biết tôi đã chết.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, trong lòng tôi như bị đè bởi một tảng đá nặng ngàn tấn. Cứ mỗi khi tôi nghĩ mình đã tìm được đường sống, tôi lại bị tiễn lên bảng điểm số bới một thứ quái thai nào đó.

Chỉ dị thể trong tổ chức và mấy tên dị giáo kia đã đủ đau đầu rồi, vậy mà giờ lại xuất hiện cả cái thứ đó nữa.

Tôi thực sự nghi ngờ liệu tất cả chuyện này diễn ra liệu có phải do ai đó cố ý nhằm hãm hại tôi không?

Trái tim tôi thắt chặt lại, tôi muốn khóc , tôi muốn gào lên, tôi muốn tự sát phắt đi, tôi muốn làm tất cả mọi thứ có thể chỉ cầu mong bản thân tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.

Nhưng tôi không thể, trời ơi tôi thực sự không thể, mọi nỗ lực của tôi rồi cuối cùng cũng chỉ đưa tôi quay trở lại điểm bắt đầu của cơn ác mộng.

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, lí trí tôi đang gào thét lên rằng bản thân không thể sụp đổ tại đây.

Nếu đã luôn trở lại điểm xuất phát, vậy thì dù chết thêm bao lần nữa cũng chẳng thể được giải thoát, vậy giờ chỉ còn cách liều mạng.

Tôi nhận ra lần hồi quy này có điểm rất khác so với những lần trước, khác với mọi khi tôi đều gần như tỉnh dậy ngay lập tức sau khi mất hoàn toàn ý thức. Lần này tôi lại có một giấc mơ.

Nhưng giờ giấc mơ ấy cứ như làn khói, tôi cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ ra điều gì.

Điều duy nhất tôi còn nhớ rõ trong giấc mơ chính là con mắt màu đỏ máu.

Cảm giác rùng mình khi đối diện con mắt đó khiến tôi giờ vẫn không thể nào quên.

Một cảm giác hoang mang bừng lên trong tôi, nghe có vẻ lạ nhưng tôi cảm giác mình từng thấy con mắt đó ở đâu rồi thì phải.

Tôi không chạy đi nữa, mà bình tĩnh ngồi lại trong căn tin, giờ thì tôi đã biết dù chạy lên mặt đất thì cũng chỉ có thể kéo thêm chút hơi tàn.

Không phải tôi không tin tưởng tổ chức mà là thực sự đấy, có ai có thể đối đầu với cái thứ quái quỷ đó à?

Chỉ riêng sự xuất hiện của nó đã đủ để nghiền nát mọi thứ xung quanh. Cho dù là Cain có bung ra sức mạnh gấp 10 lần những gì tôi chứng kiến chắc cũng chỉ đủ để thổi bay 1 cái xúc tu của nó.

Cái thứ đó to lớn một cách lố bịch, kích thước của nó đủ để bao phủ cả cái thành phố này luôn ấy, vậy thì tôi có thể chạy đi đâu?

Ngay cả dị nhân cấp A cũng không thể cản nổi thứ đó, vậy làm sao một tên người bình thường như tôi có thể giải quyết.

Càng nghĩ nhiều tôi lại càng cảm thấy đau đầu, đây gần như là một tình huống chắc chắn phải chết.

Một lúc sau, tiếng còi báo động bắt đầu vang lên, mọi người trong cơ sở bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Tôi đã chứng kiến khung cảnh này không biết bao lần vậy nên tôi cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa.

Uống một hớp nước từ cái ly gần đó tôi bắt đầu rời khỏi căn tin.

Như quy trình cũ, tôi tìm một nơi an toàn để ẩn núp, mặc kệ tiếng la hét xung quanh, tôi giờ có một mục đích rõ ràng đó là tìm vũ khí để phòng thân.

Còn gì tốt hơn là vũ khí của lực lượng bảo vệ chứ, chẳng qua là chắc chắn họ sẽ không đưa vũ khí cho tôi, mà tôi cũng chẳng có khả năng cướp vũ khí từ họ nên tôi đành lợi dụng mấy con dị thể vậy.

Đừng trách tôi, sau cùng tôi cũng không phải người giết họ, cái thứ giết họ là mấy con dị thể kìa, tôi chỉ mượn vũ khí không chủ để tự vệ thôi.

Đã có lúc tôi nghĩ đến việc sử dụng kiến thức từ những lần hồi quy để giúp họ, nhưng mà nghĩ xong tôi tại tự chửi cái ý kiến ngáo đá này, kể cho họ xong thì sao, tất cả đều xuống lỗ ngay sau đó thôi.

Tôi giờ chẳng còn quan tâm đến việc mình có bị lộ năng lực này không, vì bản thân giờ còn chẳng thể sống sót thì lộ hay không quan trọng gì chứ? Nếu việc tiết lộ bí mật của mình mà cứu được tôi thì tôi sẽ không ngần ngại khai hết luôn.

Chỉ là giờ dù có nói ra cũng chưa chắc có ai tin, mà có tin thì cũng chẳng làm được cái tích sự gì thế nên là thôi đi.

Sau một lúc thì cuối cùng trận hỗn loạn cũng tạm lắng xuống, tôi cẩn thận thăm dò xung quanh rồi tìm đồ phòng thân.

Dù đã không phải lần đầu tiên thấy xác chết nhưng tình trạng thê thảm của những người bảo vệ cũng không khỏi khiến tôi lạnh gáy.

Tôi cố gắng lấy đồ trong khi không nhìn quá lâu vào xác của họ. Khi đã lấy đủ thứ cần thiết tôi rời đi.

Lúc này tôi vẫn đang trầm mặc, thắc mắc không biết rốt cuộc mình đã nhìn thấy con mắt kia ở đâu.

Trên đường đi, khi đi qua một cái sảnh tiếp tân, tôi thấy một chậu cây nằm lăn lóc trên sàn.

Có lẽ chỉ đơn giản là do ngứa mắt nên tôi đá cái cây đang bị đổ kia một phát. Bất chợt cả người tôi khựng lại.

Tôi quay ra nhìn xung quanh, dù rằng có chút khác biệt nhưng cái loại hình kiến trúc này tôi thấy rất quen mắt.

Tôi đã từng thấy hình dáng quầy tiếp tân này trước kia rồi.

Chỉ trong thoáng chốc bộ não tôi như được thông suốt, tôi rốt cuộc cũng biết được vì sao con mắt kia trông lại quen đến vậy.

Đó là con hươu kia, một con dị thể dạng hươu với vô số nhánh cây mọc ra từ cơ thể cùng với con mắt đỏ thẫm trên đầu.

Cái cảm giác kì lạ khi bị nhìn bởi con mắt đó giống hệt với lúc tôi đối mặt với con hươu lần đầu tiên.

Dù vậy thì rốt cuộc hình ảnh đó có ý nghĩa gì?

Có khi nào nó chỉ đơn giản là hồi ức thoáng qua do sang chấn tôi nhận được khi bị giết bởi nó.

Dù biết có thể chỉ là một suy nghĩ hoang đường nhưng giờ tôi không còn lựa chọn, tôi có cảm giác mình có thể tìm được sự đột phá từ sinh vật ấy.

Tình trạng của tôi giờ giống như một người chết đuối cố gắng nắm lấy bất cứ thứ gì đang nổi trên mặt nước.

Tôi lao qua các hành lang, dựa vào kí ức mơ hồ của mình mà lần mò theo đường dẫn đến nơi tôi gặp con hươu ấy.

Nhưng khi càng đến gần nơi đó, lòng tôi lại càng thêm bất an, hoang mang.

Tôi tự hỏi liệu có khi nào hành động này của mình hơi ngu ngốc không, tôi thậm chí chỉ vì một giấc mơ không rõ ràng mà đem mạng sống mình ra đánh cược.

Dù bản thân mình không có cách nào nhưng cũng có thể làm những việc khác có ích hơn mà, càng nghĩ tôi càng cảm thấy việc làm này quá ngu ngốc.

Tôi bắt đầu hối hận và định quay lại, nhưng lúc này đã quá muộn. Con dị thể đó đã tìm thấy tôi trước.

Ánh nhìn của chúng tôi chạm nhau, lúc này tôi đã có thể hoàn toàn khẳng định con ngươi màu đỏ máu ấy không hề sai biệt chút nào so với cảm giác trong giấc mơ.

Khi thấy tôi, con hươu dừng lại và chỉ đơn giản đứng nhìn, người bình thường có lẽ không biết nhưng tôi thì rõ ràng hơn hết, việc con hươu đứng lại không chỉ không an toàn mà còn khủng khiếp hơn.

NÓ ĐANG ĐỊNH TẤN CÔNG!

Ngay lúc đầu tôi nảy lên ý nghĩ này, không gian xung quanh tôi bắt đầu méo mó.

Theo bản năng tôi bật lùi thật mạnh đến mức ngã nhào xuồng mặt đất.

Khi quay đầu nhìn lại tôi thấy không gian tôi vừa đứng đã bị kéo giãn, nói chính xác thì nguyên phần đất nơi tôi vừa đứng đều bị méo mó biến dạng một cách nghiêm trọng.

Tôi không hiểu con dị thể ấy làm vậy bằng cách nào, nhưng tôi biết mình không thể nằm đây chờ chết.

Tôi cố gắng bò dậy, chĩa súng về phía con quái vật và xả đạn.

Vô số phát đạn bay về phía con dị thể, đa số đều bị những dải cây như xúc tu của nó chặn, dù vậy vẫn có rất nhiều viên đạn găm được vào da thịt của nó.

Điều này là một tin tốt, nó có nghĩa là tôi có thể hạ được con hươu này.

Bất chợt con hươu rống lên thật to, tiếng của nó như thể sự pha trộn của tiếng hét với tiếng cào kim loại vậy.

Ngay lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì tầm nhìn trước mặt tôi chợt trở nên méo mó, tôi có thể thấy cả cánh tay và khẩu súng tôi đang cầm đều biến dạng.

Tôi muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn, ngay khi tôi vừa rụt người lại, một cơn đau thấu xương lan dọc thẳng người tôi.

Cả cánh tay và khẩu súng tôi đang cầm đều bị biến dạng thành hình dạng méo mó như tôi vừa thấy, máu bắt đầu tràn ra từ da thịt, tôi cảm giác như cánh tay tôi vừa bị nổ tung từ bên trong.

Tôi khuỵu người xuống, ôm chặt cánh tay trong đau đớn, nhưng chưa kịp để tôi nghỉ ngơi, một sợi dây leo sắc như kim chọc thẳng vào sườn trái của tôi.

ARGGGHH!!!!!

Tiếng hét chói tai của tôi vang vọng khắp hành lang tĩnh mịch, nhưng tất nhiên chẳng có âm thanh nào đáp lại ngoài tiếng vọng âm của tôi từ xa vọng lại.

Nó dùng những sợi dây khác quấn quanh tôi, nhấc bổng tôi lên và đưa cơ thể tôi lại gần nó.

Tôi có thể nhìn thấy nó, khuôn mặt vốn là của một con hươu nhưng lại mang vẻ cười cợt của một ác quỷ.

Nó dần đưa tôi lại gần, há cái miệng đầy máu của nó ra.

Tôi biết nó định làm gì, nó định ăn thịt tôi. Tôi điên cuồng chống trả, nhưng sức mạnh của tôi dường như đã tan biến sạch, tất cả những gì tôi làm lúc này chỉ là giãy dụa một cách yếu đuối.

Con hươu gặm một cái rồi giật phăng cánh tay nát bét của tôi ra. Tôi không nhịn được mà gào lên, âm thanh tôi phát ra the thé, có lẽ vì thét quá to mà dây thanh quản của tôi đã bị tổn thương.

Con hươu vừa gặm cánh tay tôi vừa ra vẻ mặt hưởng thụ, tôi nhận ra đều đó, nó đang tận hưởng việc tra tấn con mồi trước khi giết chết chúng.

Việc dị thể ăn thịt người không phải là hiếm, nhưng nếu chúng có những hành vi nằm ngoài bản năng, chẳng hạn như tìm thú vui cho bản thân vậy đồng nghĩa với việc chúng đã có chút trí khôn nhất định.

Tôi biết mình sẽ có thể hồi quy và làm lại lần nữa, nhưng tôi không thể chấp nhận mình sẽ bị ăn sống như thế này, sự giày vò này chẳng khác nào địa ngục.

Một cơn lửa giận bao trùm trong lòng tôi, lấn át bớt cơn đau thấu tim gan. Tôi hạ quyết tâm nhất định dù có chết tôi cũng phải kéo nó chôn cùng mình.

Tôi chờ đợi khoảnh khắc nó gặm xong cánh tay kia, ngay khi con hươu định cắn nốt cánh tay còn lại của tôi, tôi lập tức dồn toàn bộ sức bình sinh nhào về phía trước.

Mặc kệ nội tạng của tôi đang bị những cành cây đâm thủng, thôi dùng cánh tay đã nát bét của mình, đôi chân và toàn bộ trọng lượng cơ thể để bám vào con hươu trước mắt.

Tôi há miệng ra và cắn mạnh vào con mắt đang mở trừng trừng trên đầu nó. Con hươu rống lên đầy đau đớn, nó giãy dụa, dùng thêm càng nhiều nhánh cây đâm vào người tôi. Tôi mặc kệ cơn đau đang đập đến mà điên cuồng cắn xé mục tiêu trước mặt.

"Nếu mày muốn ăn thịt tao, vậy mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần để bị ăn thịt lại"

Miệng của tôi đầy chất lỏng đặc quánh, tanh tưởi, pha lẫn phần thịt dai nhách. Vô số chất dịch tanh tưởi đã chui thẳng vào bụng tôi, một số thì rơi vãi khắp sàn.

Một nhánh cây nhọn hoắt chợt đâm thẳng vào lồng ngực, chọc thủng tim tôi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, toàn bộ máu trong cơ thể như sôi trào, tôi cảm giác tầm nhìn của tôi dần trở nên méo mó, biến dạng.

Đôi mắt tôi lúc này đỏ ngầu, dáng vẻ như một con thú hoang đang xé xác con mồi.

Lí trí tôi lúc này không còn tỉnh táo nữa, bản năng của tôi liên tục gào thét rằng hãy cào xé, nuốt chửng thứ trước mắt.

Cho đến khi toàn bộ tầm nhìn tôi đều là màu đỏ máu, ý thức tôi mờ dần rồi tắt lịm.

******

Trong đầu tôi lúc này lại là một màu đen mờ mịt, lại có vô số hình ảnh lướt qua trong đầu, nhưng tôi lại chẳng nhớ được gì cả. Rồi kí ức máu thịt, khoảnh khắc cái miệng đầy máu của con hươu há ra, tôi giật mình tỉnh mở mắt.

Nhưng rồi tôi chợt ngỡ ngàng, trước mắt tôi là một cái trần nhà xa lạ.

Lần đầu tiên khi tôi tỉnh lại, thứ trước mắt không phải là một cái căn tin, mà là một trần nhà với ánh đèn led chói mắt.

Tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng còi báo động đang vang vọng từ xa.

Chợt một cơn đau dữ dội ập đến khắp toàn thân tôi. Tôi nhìn lại, cả cơ thể tôi giờ đều nát bấy, một cánh tay đã bị đứt, một bên tay thì bị biến dạng nghiêm trọng, cả cơ thể chi chít vết thương. Bộ sơ mi trắng của tôi giờ đã thấm đẫm màu đỏ máu.

Tôi không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, tôi vẫn sống, trải qua hoàn cảnh khủng khiêp như vậy, ấy mà tôi vẫn sống.

Tôi thực sự không thể tin nổi, nhưng cơn đau đớn âm ỉ khắp toàn thân đang nhắc nhở cho tôi biết đây là sự thật.

Tôi nhìn xung quanh, chợt thấy cái xác của con hươu cách không xa.

Cả cơ thể nó đều bị nát bét thành đống thịt nhão, giờ tôi thậm chí còn không nhận ra hình dạng của nó nữa.

Nếu không phải trên người nó còn mấy mảnh da thú và mấy cành cây thì tôi có lẽ còn không biết nó chính là con hươu mà mình đã chiến đấu khi nãy.

Tôi bàng hoàng, rốt cuộc thì thứ gì đã khiến con dị thể đó thành bộ dạng như vậy, và quan trọng hơn là tại sao tôi chưa chết.

Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng tôi đã bị con hươu đâm nhánh cây thẳng qua tim.

Tôi ngay lập tức sờ lên ngực mình, ở đó kì lạ thay lại không có vết thương nào, chỉ có phần vải rách nhuốm máu chứng minh chỗ đó từng bị đâm thủng.

Nhưng khi sờ một lúc tôi nhận ra một việc còn kinh hoàng hơn, trong ngực tôi, nơi vốn dĩ là vị trí của trái tim giờ lại có thứ gì trong đó, nó cũng đang đập đều đặn, nhưng cảm giác khác hoàn toàn, nó thi thoảng sẽ cựa quậy, và hơn hết, tôi nhìn thấy được nó.

Tôi đã bắt đầu cảm giác có gì đó sai sai với cơ thể mình, lồng ngực của tôi không có cái lỗ nào, nhưng tôi có thể thấy nó, nếu bạn có thể gọi đó là nhìn.

Nó là một cảm giác cực kì khó tả khi bạn thấy được thứ gì đó mà đáng lẽ ra bạn không thấy được.

Thứ trong lồng ngực tôi giống như một cục thịt với con mắt đỏ máu cùng vô số xúc tu đang len lỏi khắp cơ thể tôi.

Nó hoạt động gần tương tự như một trái tim giúp cơ thể tôi có thể hoạt động.

Sau khi suy nghĩ một lúc cuối cùng tôi cũng hiểu ra mọi chuyện rốt cuộc là thế nào.

Vốn dĩ con hươu đó và con mắt đỏ kia không phải một thể, bản thân con mắt màu đỏ máu này là một dị thể riêng biệt dạng kí sinh.

Khoảnh khắc tôi cắn nát con mắt ấy và lỡ nuốt chúng vào bụng, dị thể này đã lấy tôi làm vật kí sinh mới.

Vì con hươu đã đâm thủng trái tim tôi nên đáng lẽ tôi không còn khả năng duy trì sự sống nhưng sự xuất hiện của con mắt này đã thay thể một phần nội tạng trong cơ thể tôi, nhất là trái tim, chính vì vậy nên tôi mới có thể sống sót.

Nhưng dù vậy nó cũng không thể lập tức bù đắp lại phần máu bị mất của tôi được, vậy nên tôi giờ cảm thấy cơ thể cực kì yếu, cộng thêm viết thương trên người vẫn chưa khép miệng nên tôi đang ngày càng mất nhiêu máu.

Nhưng kì lạ một chỗ là dù mất rất nhiều máu nhưng tôi vẫn sống sót. Theo như ước tính, lượng máu tôi đã mất đã vượt ngưỡng cơ thể có thể gánh chịu.

Có vẻ như trái tim này hoạt động tốt hơn tôi tưởng, dù mang một dị thể trong người chẳng phải điều tốt đẹp gì, tôi cũng không chắc việc này sẽ mang lại điều tốt hay điều xấu, nhưng tôi chẳng có lựa chọn.

Việc này chưa từng diễn ra trong những lần hồi quy trước đây, vì vậy tôi muốn đi tiếp để xem lần hồi quy này mình sẽ đến được đâu.

Trong đầu tôi lúc này chợt nảy lên một suy nghĩ, nếu con hươu và đôi mắt là 2 dị thể riêng biệt, vậy thì khả năng bẻ cong không gian liệu có phải năng lực của con mắt này không?

Nghĩ vậy tôi liền thử tập trung tinh thần, và rồi tôi cảm nhận được một cảm giác kì lạ. Để miêu tả thì cứ như tôi vừa mở ra thêm một giác quan mới vậy.

Tôi dần bắt đầu cảm nhận được không gian xung quanh như một thứ có thể định hình, tôi cảm giác không gian trong phạm vi 10m quanh tôi như một phần cơ thể mình vậy.

Vùng không gian bao trùm lên đống thịt nhão, tôi thử tác động lên không gian, nén vị trí của khối thịt đó lại.

Cả không gian nơi có chợt bị bóp méo, thu nhỏ lại, hình dạng miếng thịt cũng bị bóp méo theo.

Khi tôi giải phóng không gian về lại như ban đầu, một đều không tưởng xảy ra, mặt đất vẫn giữ nguyên tình trạng bị bóp méo, còn khối thịt thì vỡ thành từng mảnh, máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi.

Nhìn vào năng lực mới này tôi nhận ra, bản thân đã trở thành một đọa nhân rồi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free