Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Dị thể - Chapter 20:

Bản thân tôi không chắc lắm về việc rốt cuộc dị thể trong cơ thể tôi là thứ gì, bởi lẽ trong tổ chức số lượng dị thể mang hình dạng một nhãn cầu hoặc liên quan đến mắt thì có rất nhiều.

Hơn hết tôi chỉ là một nhân viên văn phòng quèn trong tổ chức. Có vô số thông tin được bảo mật mà tôi không thể truy cập với quyền hạn hiện giờ.

Việc không có chút thông tin nào về dị thể này quả thực là một bất lợi lớn. Trong các tình huống lượng thông tin nắm giữ có thể ảnh hưởng đến kết cục tổng thể. Nếu không phải tôi từng bị con hươu kia giết một lần thì có lẽ tôi cũng chẳng biết đến khả năng bóp méo không gian kia để mà né.

Mà thực sự thì tôi đã đánh giá thấp cường độ sức mạnh của khả năng này. Thực sự mà nói thì nếu con hươu kia không khinh địch mà dồn toàn bộ sức mạnh ngay từ đầu thì tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội tiếp cận nó.

Việc một người chưa từng được huấn luyện chiến đấu như tôi có thể hạ gục một dị thể trong tình huống không có bất kì thông tin nào có thể nói là một chuyện gần như bất khả thi.

Dù vậy thì tôi vẫn sống, chỉ có thể nói đây chính là một phép màu. Nhưng mà phép màu này sẽ sớm vụt tắt nếu tôi không tìm cách cầm máu ngay bây giờ.

Dù con dị thể kia đang đóng vai trò duy trì sự sống cho tôi, việc mất máu quá nhiều vẫn gây ảnh hưởng cực lớn.

Tôi bây giờ còn không thể đứng thẳng, cả người tôi dựa vào bức tường bên cạnh, hơi thở dồn dập, gấp gáp.

Tôi giờ chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, cả người tôi giờ bị bao trùm bởi cơn lạnh buốt thấu xương.

Tôi hiểu rõ đây chính là hậu quả của việc thiếu hụt máu. Nhìn vào cơ thể tàn tạ của mình, tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi thử vận động sức mạnh của dị thể trong người, bao trùm lên không gian nơi vết thương ở cánh tay bị đứt của tôi.

Trong tầm nhìn của tôi, khu vực đó chẳng có gì cả, nhưng trong một "tầm nhìn khác" tôi lại thấy được nơi đó đang bị bao phủ bởi một vùng ánh sáng đỏ.

Luồng sáng ấy trông mỏng và hơi đục giống như một lớp hơi nước đang ngưng tụ vậy.

Tôi bóp méo vùng không gian đó, chầm chậm kéo vùng không gian quanh miệng vết thương tụ lại thành một điểm.

Nhờ vậy vết thương bên cánh tay bị đứt của tôi đã được cầm máu, nhưng tôi lại chẳng hề vui vẻ chút nào.

Về lý thuyết, việc đóng miệng vết thương bằng việc bẻ cong không gian là khả thi, nhưng có một vấn đề lớn ở đây.

Không gian tuy có thể bẻ cong, nhưng khi bẻ cong nó, tôi cảm nhận được cấu trúc không gian rất bất ổn.

Bằng chứng rõ ràng nhất là khi tôi kéo giãn không gian chỗ xác của con hươu kia, khi giải phóng không gian về nguyên trạng đống xác ấy đã nổ tung.

Nếu biết chút ít về không gian, ta có thể hiểu là các vật thể tồn tại nhờ các điểm trong không gian liên kết với nhau.

Khi kéo giãn không gian của một vật thể, về bản chất tôi không hề kéo đứt vật thể đó. Ta thấy vật thể bị chia tách vì không gian của nó bị chia, không phải vì lực.

Bản thân sự kéo giãn này nằm ở cấp độ nguyên tử, nếu vật thể vẫn nằm trong không gian bị bóp méo, bản thân nó vẫn ổn, nhưng khoảnh khắc tôi giải phóng năng lực, sự thay đổi đột ngột giữa không gian bị bóp méo và không gian hiện thực sẽ gây một áp lực cực lớn cho vật thể.

Với vật liệu như bê tông, kim loại, nó có thể dừng lại ở việc hình dạng bị bóp méo so với ban đầu, cấu trúc sụp đổ và gãy vụn.

Còn với sinh vật sống thì không nghi ngờ gì khi chúng có thể chết ngay lập tức. Cái xác kia nói lên tất cả rồi.

Vậy nên việc tôi sử dụng phương pháp bất ổn đó lên cơ thể mình còn nguy hiểm hơn việc tự khâu vết thương bằng kim chỉ.

Nhưng tôi không có lựa chọn , tôi hiện giờ không mang theo mình đồ cứu thương, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như đội bảo vệ sẽ có mang theo một ống thuốc cầm máu. Nhưng tôi lại không để ý đến nó.

Thực sự thì việc mang theo thuốc cầm máu khá là vô ích khi phần lớn đội bảo vệ đều chết trong tích tắc. Bản thân tôi cũng không có ý định mang theo nó vì tôi xác định sẽ kết liễu bản thân thật nhanh nhất có thể khi rơi vào đường dùng.

Có trời mới biết tôi lại tình cờ sống sót trong tình huống này, khoảnh khắc khi tôi đang điên cuồng cắn xé con dị thể, có lẽ chính lúc đó con mắt kia đã kí sinh lên người tôi, và trong lúc mất trí tôi đã sử dụng bóp méo không gian theo bản năng.

Lúc tôi thấy tầm nhìn trước mắt trở nên méo mó có lẽ là do tác dụng của dị năng, hoặc là do cơn đau, hoặc cũng có thể là cả hai, điều đó không quan trọng.

Việc tôi làm hiện giờ chỉ là cầm máu tạm thời, thật may mắn vì vết thương đó không trở nên trầm trọng hơn, tôi đã cố tình điều chỉnh thật chậm và hạn chế không gian lúc đó để đảm bảo vết thương không bị vỡ nát bởi sự sụp đổ không gian.

Nghe thật lạ, nhưng hình như khả năng này có nguyên lý gần như sự giãn nở nhiệt vậy, miễn là để cơ thể kịp thích nghi với sự biến đổi không gian thì nó vẫn chịu được.

Tôi tiếp tục làm vậy với một cái lỗ lớn ở sườn và xử lí nốt cánh tay bị gãy bên kia. Tôi không thể dùng năng lực để xử lý hết các vết thương được vì đây dù sao cũng chỉ là biện pháp tạm thời, thậm chí có phần hơi ngu ngốc.

Miệng vết thương đã đóng lại, nhưng những dây thần kinh và mạch máu vẫn bị đứt, việc hồi phục vết thương vốn là nhiệm vụ của các tế bào trong cơ thể. Việc để lại biến chứng sau này là hoàn toàn có thể.

Nhưng ít nhất tôi cũng cần cầm cự đến khi tôi có thể tìm được thuốc cầm máu. So với việc tìm được đường sống, mấy di chứng này chẳng đáng kể. Và hơn hết tôi vẫn luôn có thể làm lại.

Tôi lại lần nữa lê lết dọc hành lang, giờ đây tâm thái của tôi đã khác hoàn toàn khi trước. Dù vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng, nhưng ít nhất giờ tôi đã có năng lực tự vệ nhất định.

Không phải ngẫu nhiên mà lực lượng sở hữu dị năng lại rất được coi trọng trong các tổ chức hoạt động trên lĩnh vực siêu nhiên.

Tùy vào trường hợp của mỗi người nhưng thông thường sức mạnh của một đọa nhân hay dị nhân có thể sánh với cả một lực lượng cơ động.

Trong lúc này tôi lại phát hiện ra một khả năng khá thú vị của con dị thể trong người. Với việc có thể thao túng không gian phạm vi 10m xung quanh, nó đương nhiên cũng có thể cảm nhận được không gian đó, nó không hề bị giới hạn bởi vật cản, bởi bản chất nó là không gian.

Tôi giờ coi như có thêm năng lực thấu thị rồi, về cơ bản tôi đã biến thành một cái radar hình người, bất kể chuyển động gì trong bán kính 10m đều không thoát khỏi sự cảm nhận của tôi.

Dù vậy thì khoảng cách 10m thực sự có chút ngắn, nó chỉ tương đương chiều dài một chiếc xe con, nó còn chẳng đủ để tôi phát hiện ra dị thể từ xa, nhưng ít nhất đủ để cảm nhận vật thể ở gần phía bên kia bức tường.

Tình trạng cơ thể của tôi lúc này khá tệ, cứ đi được vài bước cơ thể tôi lại bắt đầu lảo đảo, cuối cùng không biết bằng cách nào tôi đã tìm thấy xác của một người bảo vệ.

Cái xác anh ta nằm trên sàn, tứ chi trong tư thế rất vặn vẹo. Đặc biệt là phần đầu anh ta đã biến mất, nhìn cách đó không xa tôi thấy phần đầu vẫn còn đang nối với tủy sống bị ném ra xa một cách tàn bạo, ánh mắt người đó vẫn lộ vẻ kinh hoàng qua lớp kính bảo hộ.

Đây quả là một khung cảnh rùng mình, nhưng tôi không có thời gian cho việc đó. Tôi hướng đến chỗ phần thân thể để tìm thuốc cầm máu.

Thuốc cầm máu thực sự khá dễ tìm, vì nó được treo ngay trên túi áo trống đạn của anh ta, nó có dạng một ống kim loại màu xám với chất lỏng màu xanh lục có thể thấy qua lớp kính trong suốt dọc ống kim loại.

Cách sử dụng nó cũng khá đơn giản, tôi nắm lấy ống thuốc trong tay, hướng phần mũi về phía đùi mình, ngón cái đặt lên nút bấm.

Bụp một cái, một cơn đau nhói đâm thẳng vào bắp đùi tôi, tôi cảm nhận được một loại chất lỏng nào đó đang từ cây bút tiêm chui vào trong cơ thể.

Ném cái lọ thuốc sang một bên, tôi ngồi xuống hít thở sâu chờ thuốc tác dụng.

Đặc tính của thuốc phát huy khá nhanh, tôi có thể thấy những vết thương không quá lớn trên cơ thể đang từ từ khép lại, lượng máu chảy ra cũng đang giảm dần.

Thuốc cầm máu không phải vạn năng, dù vết thương vẫn còn nhưng tôi đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

Đúng lúc này tôi thấy có gì đó chuyển động từ đằng xa. Trong lòng tôi dậy lên nỗi dự cảm chẳng lành.

Mọi người trong tầng lúc này hẳn là đã bị giết hết, dù có người còn sống thì họ cũng không thể thong dong tiến về phía tôi như vậy.

Câu trả lời duy nhất chỉ có một- dị thể.

Con dị thể từ từ tiến về phía tôi, nhìn thoáng qua thì trông nó chẳng khác gì người bình thường với dáng đi như thây ma. Thực tế, cái thứ đang di chuyển ấy chính là một nhân viên của tổ chức.

Điểm khác biệt là phần đầu của anh ta đã mất hết nửa bên trái, ở trên đó là một sinh vật kinh tởm như một khối thịt lớn hiện rõ các mạch máu và dây thần kinh, bên dưới nó là mấy cái chân như của loài côn trùng.

Cái xác người kia di chuyển xiêu vẹo như một thây ma, đặc biệt cái bụng của anh ta trương phềnh lên như đang mang thai.

Tôi biết sinh vật này, tôi từng đọc tài liệu mô tả về nó.

Có rất nhiều tài liệu về các dị thể bị khóa và bảo mật rất chặt chẽ, nhưng với những dị thể không phải ở mức bảo mật tối cao thì thường sẽ có một số dòng mô tả về dị thể đó

Thứ trước mắt tôi đây là một dị thể thuộc sự quản lý của tổ chức mang mã hiệu C-103: Bọ nổ.

Như tên gọi của nó, nó có khả năng phát nổ, khi phát nổ, nó giải phóng trứng từ trong cơ thể ra xung quanh.

Một khi trứng bọ nổ tiếp xúc với cơ thể, nó sẽ lập tức nở thành ấu trùng, như một mũi khoan chui vào cơ thể và ăn thịt vật chủ từ bên trong.

Sau đó nó sẽ dùng vật chủ như một quả bom lớn hơn, chất đầy trứng và chất gây nổ vào trong đó, điều khiển cơ thể tìm con mồi mới và kích nổ.

Sự nguy hiểm thực sự của bọ nổ không phải đến từ sức mạnh của vụ nổ mà đến từ khả năng lây nhiễm qua đường tiếp xúc của nó.

Vậy nên chỉ cần không để cho chúng tiếp xúc với cơ thể và dùng hỏa lực áp chế từ xa là được.

Tiếc là giờ tay tôi đã gãy nát, tôi không thể bắn súng được, nhưng tôi còn có dị năng.

Đây cũng chính là lúc tôi thử nghiệm năng lực mới một chút.

Tôi cảm nhận được những sợi thịt mảnh dài len lỏi qua cơ thể, rồi hướng đến tụ lại trên trán tôi, từ trên trán tôi bất ngờ mọc ra một con mắt màu đỏ máu.

Cái sinh vật trong cơ thể tôi giờ cứ như một bộ phận cơ thể tôi vậy, nó không chỉ đơn giản giống như một quả tim mà nó giống một cơ quan có thể cử động chỉ bằng suy nghĩ của tôi như tay chân vậy.

Tôi đã thắc mắc rằng tại sao con mắt lại xuất hiện bên ngoài cơ thể con hươu mà không phải bên trong, chẳng lẽ vì nó kí sinh từ bên ngoài sao?

Nhưng khi tôi thử bắt chước nó và đưa con mắt hiện ra ngoài cơ thể tôi đã cảm nhận được sự khác biệt.

Không có sự thay đổi về phạm vi năng lực, nhưng luồng hào quang đỏ trong không gian bị tác động đã đậm hơn. Tôi cảm nhận được sự tăng cường về khả năng thao túng của mình khi đưa con mắt ra bên ngoài.

Thực tế, vị trí con dị thể vẫn nằm ở tim của tôi, nhưng từ trái tim đó đã mọc ra một xúc tu len lỏi thẳng lên trán tôi và mọc thêm một con mắt, nó đại khái như một cái cửa sổ giúp tăng cường sự liên kết của dị thể với không gian bên ngoài.

Con bọ nổ kia dường như đã thấy tôi, nó bắt đầu tăng tốc và lao về phía này. Dù tốc độ chạy của nó không kinh khủng như những con dị thể tôi từng đối mặt nhưng với cơ thể tàn tạ hiện tại của tôi thì dù có dùng hết sức bình sinh cũng không thoát nổi.

Tôi gượng mình dứng dậy, nhìn thẳng vào con dị thể.

50m....45m.....40m.....

Không gian trước mắt tôi bắt đầu trở nên vặn vẹo, những luồng sáng đỏ bao phủ lấy không gian và bắt đầu vặn xoắn nó .

35m....30m.....

Tôi chợt nghĩ, với phạm vi 10m dù là tôi nghiền nát nó hay nó tự nổ cũng có rủi ro quá cao, nếu tôi bị trứng của nó kí sinh mọi thứ sẽ là Game over.

Liếc nhìn sang xác của người bảo vệ, chợt nảy ra một ý tưởng.

Tôi dùng thao túng không gian nhấc cái xác lên, rồi vung mạnh cái xác về phía bọ nổ.

Một cái xác của một người trưởng thành cũng phải nặng tầm 70kg, kể cả khi mất đầu thì trọng lượng nó cũng không phải nhỏ.

Cái xác bay với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía con dị thể đang lao đến.

Bất ngờ trước cái xác đang bay đến, con bọ nổ không kịp né tránh, hoặc đúng hơn nó không đủ khả năng để điều khiển cái xác né tránh.

Một cơn trấn động mạnh ập tới, cái xác nhân viên kia nổ tung, những mảnh máu thịt cùng vô số trứng và ấu trùng như mấy con giòi màu đỏ văng tung tóe khắp nơi.

Tại khoảng cách 25m, nơi đó giờ chỉ còn lại mỗi phần chân của người nhân viên, toàn bộ phần thân trên của anh ta đều đã nổ tung thành từng mảnh, ngay cả xác của người bảo vệ kia cũng trở nên gãy rụng, bê bết máu.

Tôi thấy mấy con giòi màu đỏ đang cố gắng chui vào trong cơ thể người bảo vệ kia. Không chịu nổi sự kinh tởm, tôi bóp chặt không gian, nén khu vực vụ nổ thành một khối cầu tương đương quả bóng đá rồi giải phóng đột ngột.

Những tảng thịt bị nghiền nát , biến thành những đống thịt lẫn lộn, lúc này tôi mới yên tâm bỏ đi.

Tôi vui mừng trong lòng, có vẻ như năng lực này của tôi có nhiều không gian ứng dụng hơn tôi nghĩ, có lẽ còn vô số cách để vận dụng sức mạnh này.

Nhưng chưa mừng được bao lâu tôi chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Con mắt trên trán tôi bắt đầu đảo quanh loạn xạ.

Tôi ôm ngực mình, hít thở thật sâu cố gắng ổn định, giảm thiểu cơn đau, bàn tay tôi run lên bần bật không kiểm soát.

Qua một thoáng chốc, cuối cùng cơ thể tôi cũng bình thường trở lại. Tôi hít một ngụm khí lạnh.

Phải rồi, tôi là một đọa nhân, một phàm nhân có được dị năng nhờ một dị thể kí sinh.

Sức mạnh này vốn dĩ không phải của tôi, dù có mạnh mẽ, nhưng sử dụng sức mạnh này tất nhiên là phải trả giá.

Chỉ trong một thoáng chốc tôi đã nhận ra nếu sớm thôi, thời khắc tôi break down sẽ đến.

Tổ chức có biết bao đọa nhân mạnh mẽ, nhưng chưa từng có một ai tìm ra cách thoát khỏi tình trạng break down.

Không chỉ ARMO, mà hầu như tất cả các tổ chức trên thế giới này đều không thể.

Tất cả những gì họ có thể làm là kìm hãm nó và kéo giài thời gian, đó cũng chính là lý do tồn tại sự phân biệt giữa đọa nhân và dị nhân trong tổ chức.

Dị nhân không phải không thể bị break down, mà là do họ vốn dĩ cơ thể họ được phát triển để thích nghi với dị năng của chính mình, khác với đọa nhân lấy một nguồn sức mạnh không thể kiểm soát rồi nhét thẳng vào cơ thể.

Tình trạng các dị nhân break down khá ít trừ khi họ cố tình sử dụng năng lực vượt quá giới hạn.

Tôi lúc này chỉ biết cười khổ, sinh mạng của tôi giờ lại bước vào thời khắc đếm ngược.

Với tình trạng hiện giờ thì dù không dùng đến sức mạnh thì tôi vẫn sẽ bị con dị thể trong cơ thể ăn mòn.

Tôi không biết mình có thể duy trì bao lâu nữa, có thể vài ngày, có thể 1 tuần, hoặc 1 tháng.

Nghĩ đến đây, tôi lại thấy lòng mình nặng chĩu, bước đi trong hành lang, tôi thở dài đầy bất lực.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free