Dị thể - Chapter 18:
Một bầu không khí im lặng giữa chúng tôi, tôi biết giờ không phải lúc thích hợp để trầm ngâm, nhưng trước khi tôi có thể kịp nói gì thì Liam đã lên tiếng trước.
"Giờ tình hình ngoài đó không ổn, tốt nhất chúng ta nên tìm một nơi an toàn để trốn".
"Liam, anh biết chuyện gì đang xảy ra không?".
Liam lặng lẽ lắc đầu:
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng tôi biết lũ đứng sau vụ tấn công này."
"Là do cái đám dị giáo kia à?"- Tôi hỏi.
Liam nhìn tôi thoáng có chút bất ngờ:
"Cậu gặp chúng rồi?"
Tôi gật đầu, tất nhiên tôi không thể nói với Liam rằng tôi đã gặp chúng trong lần hồi quy trước.
"Anh biết gì về chúng không?"
Liam trầm ngâm một lát rồi đáp.
"Như cậu nói đấy, chúng là một lũ dị giáo, chúng tôn thờ một thực thể mà chúng gọi là The Great One, The Only One, True God..... hay bất kì cái tên nào đó nghe có vẻ thần thánh, thường thì ta hay gọi chung nó là The Great One. Không ai biết thứ bọn chúng tôn thờ có thực sự tồn tại hay không, có nhiều giả thuyết xoay quanh thứ này như việc nó là một dị thể hay một nhận thức độc, nhưng không nói đến The Great One, bản thân giáo phái này đã là một mối nguy hiểm lớn."
"Bọn chúng khét tiếng lắm sao?".-Tôi hỏi.
"Cũng không đến nỗi khét tiếng, chúng chưa phải là thế lực lớn nhất mà tổ chức phải đối đầu, nhưng chúng thực sự đã gây ra phiền phức không nhỏ cho tổ chức. Thực ra nếu so với bề dày lịch sử của tổ chức thì lũ dị giáo này chỉ là thế lực mới nổi, dù vậy thì chỉ trong 15 năm chúng đã phát triển một cách nhanh chóng đến mức có thể đe dọa đến một chi nhánh của tổ chức.
Thế lực thành lập được 15 năm chỉ là mới nổi vậy mấy thế lực kia còn thâm hậu đến mức nào? Tôi chỉ dám tự nhủ trong lòng như vậy.
Liam tiếp tục:
"Không biết bằng cách nào nhưng giáo hội này đã thu phục được một lượng lớn tín đồ, số lượng của chúng khoảng 40.000 người. Đương nhiên sự nguy hiểm của chúng không nằm ở số lượng tín đồ mà là những thành viên chủ chốt của giáo phái, chúng được gọi là những "Tư tế"."
"Những kẻ giống như đọa nhân sao?"
"Ừ, chúng không chỉ nắm giữ những dị năng mà còn cả những dị thể nguy hiểm, hơn hết chúng còn nắm giữ khả năng tạo ra những bán đọa nhân."
"Bán đọa nhân? Em còn không biết ta còn có khái niệm như vậy đấy?"
"Chỉ là một cách gọi thôi Almelt, thực tế là chúng cũng là đọa nhân, nhưng chúng chỉ là hàng dùng một lần, cậu cũng hiểu lí do chúng thu nhận nhiều dân thường vậy rồi đấy."
"Nhưng nếu chúng chỉ là hàng dùng một lần vậy thì một khi sử dụng năng lực chắc chắn chúng sẽ break down, vậy lũ dị giáo đó xử lí kiểu gì?"
"Cậu mới vào tổ chức nên cậu chưa từng chứng kiến nó Almelt ạ, nhưng nếu cậu ở đây đủ lâu cậu sẽ hiểu ngay mà chẳng cần suy nghĩ, thế giới này không chỉ có ánh sáng."
Tôi lúc này chỉ cảm thấy thắc mắc trước câu trả lời lạ lùng của Liam. Chưa kịp để tôi tự hiểu thì Liam đã trả lời.
"Họ sẽ được dùng làm vũ khí, hoặc vật thí nghiệm, đồ ăn, hoặc cũng có thể là công cụ để giúp chúng đạt được mục tiêu nào đó như nguồn cấy dị thể mới vậy, nhưng tóm lại chúng sẽ không còn được coi là con người nữa."
Tôi đã ngờ ngợ ra gì đó nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình khi nghe đến sự tàn nhẫn của lũ dị giáo. Trong lúc đó Liam vẫn chỉ mang dáng vẻ trầm ngâm.
"Cậu thấy nó thật vô nhân tính phải không? Tôi cũng thấy vậy, nhưng thế giới này là vậy đó Almelt, chúng tàn nhẫn vậy vì điều gì? Vì lợi ích, tất cả cũng chỉ xoay quanh lợi ích. Cậu thấy chúng chỉ là một lũ điên đi tôn thờ một thực thể cổ quái còn chẳng biết hình dáng ra sao. Nhưng chúng tồn tại được là vì chúng có những toan tính của riêng mình. Kẻ ngu xuẩn tin vào vị thần của chúng, hi vọng bản thân được đến thiên đường, kẻ tinh ranh lợi dụng tôn giáo làm bàn đạp đạt được điều chúng muốn như tiền bạc, phụ nữ, danh vọng, sức mạnh. Còn với những kẻ cầm đầu, lũ giáo đồ chính là những công cụ, vật thí nghiệm, vũ khí, những con cừu thế mạng của chúng."
Tôi không hề phản đối những gì Liam nói, mục tiêu lúc này của tôi là sống sót, càng hiểu biết nhiều cơ hội sống sót của tôi càng lớn, nhưng tôi chỉ mới chân ướt chân ráo gia nhập vũng lầy này, những lần bị thảm sát chính là bài học khắc cốt ghi tâm của tôi.
Tôi không phải đứa trẻ lên 3, cũng không phải là tên nhân vật chính tràn trề chính nghĩa trong tiểu thuyết, dù Liam không nói nhưng tôi cũng hiểu rõ ARMO cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì.
Lấy ví dụ dễ hiểu này, lũ dị giáo là một đám zombie điên cuồng, chúng xé xác và nuốt chửng con mồi, còn ARMO thì như một con ma cà rồng chuyên đi hút máu nạn nhân, đôi khi biến nạn nhân thành thuộc hạ của nó nữa chứ.
Độ hút máu của ARMO phải so với băng vệ sinh siêu thấm hút pro max plus. Nhưng dù sao thì ARMO cũng vẫn được coi là một tổ chức về phe loài người vậy nên nó vẫn tốt chán so với cái đám dị giáo kia.
Nghĩ lại thì tên dị giáo tôi gặp dưới kia có phải một tư tế không?
Không để ý đến dáng vẻ suy tư của tôi Liam nói:
"Dù không rõ lần này chúng nhắm vào cơ sở 19 nhằm mục đích gì nhưng có lẽ đội an ninh của tổ chức sẽ giải quyết được thôi, dù sao thì những nhân viên bình thường chúng ta ra đó cũng chẳng làm được gì".
"Này Liam, tại sao chúng ta không đến khu vực trung tâm thành phố vậy? Ở đó nhiều dị nhân nên hẳn ta sẽ an toàn hơn chứ?"
Liam chỉ đơn giản lắc đầu đáp:
"Ngược lại ấy, nếu ra đó cậu sẽ chết ngay lập tức, ở đó đang diễn ra cuộc giao chiến vô cùng khốc liệt, tôi cũng phải rất vất vả mới trốn ra được từ đó, hơn nữa có dị thể xuất hiện trong thành phố rồi, mặc kệ là do lũ dị giáo thả vào hay từ khu quản thúc đi ra thì việc ra ngoài đường lúc này rất nguy hiểm."
"Ở dưới đó cũng bị lũ dị giáo xâm chiếm rồi, lúc em ở dưới đó cũng xém chết vì có tên dị giáo xuất hiện, hắn thả một con dị thể từ trong một vũng lầy đen đặc rồi khiến nó tàn sát mọi người. Này Liam, liệu có khi nào cơ sở này xong đời rồi không?"
"Đừng lo lắng, cơ sở 19 này không yếu vậy đâu, cậu có thể không rõ nhưng mỗi chi nhánh của Armo đều có ít nhất 1 dị nhân cấp S trấn giữ , chiến lực của họ còn mạnh hơn cả một đội quân, miễn là dị nhân đó vẫn còn thì cơ sở này vẫn nằm trong tầm kiểm soát."
Nghe nói vậy lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi không ít, như vậy chỉ cần cố gắng cầm cự và không để bị giết đến khi những dị nhân và đọa nhân giải quyết xong vấn đề thì tôi sẽ có thể sống sót.
Sau đó giữa chúng tôi lại lan man thêm vài chuyện nữa rồi im lặng, tôi biết khả năng giao tiếp của tôi không tốt nhưng tôi vẫn phải cố gắng tìm ra chủ đề để trò chuyện, thứ nhất là do sự im lặng này khiến tôi hơi bất an, và thứ hai, tôi và Liam hiện tại là đồng minh, tôi gần tạo thêm sự gắn kết để cả 2 tiện giúp đỡ sau này. Trong số những người ở văn phòng thì đương nhiên tôi nói chuyện với Liam ít nhất vì cơ bản anh ấy cũng là người kiệm lời.
Thực ra cuộc trò chuyện tôi đang có hiện giờ là cuộc nói chuyện dài nhất của tôi với anh ấy từ trước tới nay.
Quãng thời gian ngắn ngủi tôi làm việc ở đây chỉ đủ để tôi hiểu cơ bản về mọi người nhưng chưa đủ lâu để tôi hiểu rõ về họ. Mối liên kết của tôi với họ cũng chỉ mới ở mức có chút thân quen. Người thân nhất với tôi là Kai hiện giờ đã chết rồi.
"Này Liam em có một thắc mắc"
"Sao vậy?"
"Anh có vẻ khá bình tĩnh trước tình huống này, dường như chuyện này với anh không quá bất ngờ, chẳng lẽ trước đây việc tổ chức bị tấn công cũng từng xảy ra rồi sao?"
Liam không vội đáp ngay, anh ta chỉ im lặng suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
"Ừ, trước đây cũng từng xảy ra một vụ như vậy, nhưng quy mô rất lớn, nó đã đủ nguy hiểm để phá hủy 1/3 cơ sở. Văn phòng trước đây vốn dĩ có 7 người, sau vụ đó thì một người đã chết, đó là phòng 3 còn những phòng khác, thậm chí những phòng ban khác còn thảm hơn, hồi đó việc cả một văn phòng bị hủy diệt là chuyện bình thường.
Bọn tôi cũng là khá may mắn khi chỉ mất một người, nhưng kể từ đó không khí phòng cũng suy giảm nhiều. Và vì sự kiện đó mới có việc thiếu nhân lực trầm trọng, tổ chức đã phải mất một thời gian để bổ sung nhân lực, cậu được tuyển vào cũng khá muộn trong khoảng thời gian này, đại khái là khi đợt tuyển dụng này gần kết thúc, tổ chức dù sao cũng ưu tiên bổ sung những nơi thiếu vắng nhân sự nhất, vậy nên khi còn lại một số nơi nhưng chỗ chúng tôi thì điền nốt cậu vào để bổ sung".
"Chuyện đó diễn ra bao lâu rồi?"
"Ừm, khoảng 5 năm trước, cũng đã khá lâu rồi kể từ đó."
Giờ nghe mới thấy tên John tuyển dụng mình hồi đó lươn lẹo thật, nói là sắp xếp cho mình chỗ tốt, an toàn rồi nào là thấy mình tâm lý tốt, bịp hết, chẳng qua là điền nốt nhân sự còn thiếu hụt thôi. Quả nhiên xã hội toàn là cạm bẫy.
Lúc này chợt tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn vọng từ đằng xa, mặt đất dưới chân rung bần bật dưới chấn động của vụ nổ.
Tôi liếc nhìn ra ngoài qua khe cửa, chỉ thấy ở trên bầu trời có một bóng đen nhỏ như con kiến đang lơ lửng, tôi nhận ra đó là phía trung tâm thành phố.
Tôi không biết thứ đang lơ lửng kia là thứ gì nhưng chỉ trong chớp mắt một tia sáng lóe lên lao thẳng về phía bóng đen với tốc độ chóng mặt.
Ngay khoảnh khắc luồng sáng chạm vào bóng đen, một luồng ánh sáng trói mắt chiếu rọi cả bầu trời.
Dù đứng đằng xa tôi vẫn có thể cảm nhận được không gian như vặn xoắn trong 1 phần nghìn giây trước khi vụ nổ diễn ra, ngay sau luồng sáng chói mắt là một tiếng nổ vang trời, luồng sóng xung kích hung bạo xé toạc bầu trời, cửa kính trong bán kính hàng cây số đồng loạt vỡ tung thành từng mảnh.
Tiếng còi của những chiếc xe bị bỏ lại bên đường vang lên inh ỏi, từng hàng cây dưới cơn trấn động của vụ nổ bị thổi tung thành mảnh vụn. Một cơn trấn động còn dữ dội hơn khi trước truyền dưới mặt đất.
Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, luồng xung kích ấy dù đã tiêu hao bớt do khoảng cách nhưng từng luồng sóng vẫn mạnh mẽ thổi bay những cánh cửa kính nơi chúng tôi đang trú ngụ.
Rốt cuộc phải là vụ nổ khủng khiếp thế nào mới có thể gây ảnh hưởng tới tận đây vậy chứ, trong lúc tôi đang ngỡ ngàng thì Liam cũng bàng hoàng không kém.
Nhìn dáng vẻ của Liam, tôi đang định nói thì Liam lên tiếng trước
"Là Cain, anh ta đang phải đối mặt với thứ gì mà phải bộc phát sức mạnh đến mức độ này?"
Tôi lo lắng đáp:
"Có vấn đề gì sao?"
"Cain là dị nhân cấp A của tổ chức, năng lực của anh ta là bộc phá, nghe nói sức mạnh của anh ta đủ để thổi bay một tòa nhà cao tầng, nhưng cũng vì sức mạnh quá lớn nên nó cũng có thể ảnh hưởng đến cả bản thân lẫn những người xung quanh, nhưng nhìn tình hình hiện tại khi Lucas sử dụng năng lực không kiêng nể thế này thì khả năng cao anh ta đang gặp tình huống khó khăn. Xem ra tình hình này có vẻ còn tệ hơn dự đoán."
Tôi nhớ lại, hình như tôi đã từng nghe nói ở đâu đó. À phải rồi, anh ta chính là người đã cứu bọn tôi hồi ở khu nghỉ dưỡng, người đã dùng một cú đấm thổi bay con dị thể The Long Man.
Anh ta cũng được coi là một trong những dị nhân mạnh nhất cơ sở này, nếu đến anh ta còn phải chật vật như vậy thì dường như tình huống ở đây thực sự đang ngày càng tệ hơn.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, hàng loạt vụ nổ liên tiếp vang lên trên bầu trời, từng đợt sóng xung kích cứ nhấp nhô lần lượt như những đợt sóng càn quét mọi vật xung quanh.
Trước dư trấn trận chiến ngày càng dữ dội tôi và Liam buộc phải chạy ra xa tìm nơi khác để trốn.
Khi tôi ngoảnh đầu ra sau, một vụ nổ lớn lại vang lên, phần trên của một tòa nhà cao tầng gần nó bị thổi bay, tôi thật không thể tưởng tượng có ai lại có thể sống sót trước sức mạnh như vậy, nếu có thì hẳn đó phải là một dị thể.
Nhìn vào thứ sức mạnh khủng khiếp đó tôi lại cảm thấy bản thân thật yếu đuối, thật bất lực, nếu tôi có sức mạnh như vậy thì tôi đã không phải trầy trật tìm đường sống sót qua vô số vòng lặp, vì không có sức mạnh, năng lực hồi quy của tôi giờ chẳng khác gì một lời nguyền dày vò tôi.
Chúng tôi lại trốn ở trong một tòa nhà đổ nát khác, từ đằng xa dư âm của cuộc chiến vẫn vang dội lại, tiếng nổ cứ vang lên liên tục, tôi còn nghe được tiếng gầm rú không ra người không ra thú của con dị thể gần đây.
Tôi cảm giác dây thần kinh của mình đang căng như muốn nứt ra vậy, không biết có phải do tâm lý hay không nhưng tôi cảm thấy bầu trời hôm nay tối tăm lạ thường.
Chẳng được bao lâu thì tôi nhận thấy tần suất tiếng nổ đang giảm dần, khỏi cần đoán cũng biết được Cain đang dần cạn kiệt sức lực, cho dù là dị nhân với khả năng sử dụng sức mạnh mà không lo break down, nhưng điều đó không có nghĩa dị nhân có sức mạnh vô hạn, dù mạnh nhưng dị nhân suy cho cùng cũng có giới hạn, vì họ là con người, nếu một người có thể dùng dị năng không có giới hạn thì có khả năng hoặc bạn đang nói điêu, hoặc người đó đã thành một dị thể rồi.
Đúng lúc này tôi nhận thấy có gì đó không ổn, bầu trời này tối không phải quá nhanh sao? Ngước nhìn lên trên tôi thấy từng đám mây đen khịt đang dần che phủ bầu trời , từng luồng gió rít gào trong không gian thổi qua làn tóc tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, sống lưng lạnh buốt.
Liam cũng không hẹn mà cùng tôi ngước nhìn lên bầu trời, một cảm giác uy áp kinh khủng ập xuống khiến lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt, hô hấp của tôi đang dần trở nên dồn dập.
Lúc này, cả không gian xung quanh như ngừng lại, những tiếng gầm gừ, tiết gào thét, tiếng nổ đồng thời im bặt.
Khoảnh khắc này, một bóng đem khổng lồ xuất hiện sau những tầng mây. Rồi sau đó, từng dải màu đen giống như xúc tu bắt đầu len lỏi qua tầng mây.
Và đó là lúc bầu trời bị xé toạc bởi những tầng mây nặng trĩu, xoáy cuộn như đang bị một lực vô hình bóp méo. Ánh sáng không còn mang sắc thái của mặt trời, mà là thứ quầng sáng nhợt nhạt, lạnh lẽo, xuyên qua lớp bụi và tro đang lơ lửng trong không trung. Mặt đất phía dưới vỡ nát, từng mảng đá lớn bị nhấc bổng lên, trôi lơ lửng như thể trọng lực đã bị bẻ cong bởi sự hiện diện của một thứ gì đó vượt ngoài quy luật tự nhiên.
Ở trung tâm khung cảnh là một thực thể khổng lồ, méo mó và không thể gọi tên. Thân thể nó giống như sự chắp vá của thịt, vỏ cứng và những cấu trúc hữu cơ không đối xứng, vừa mang dáng dấp của sinh vật biển sâu, vừa gợi cảm giác của một cơn ác mộng chưa từng được hoàn chỉnh. Hàng chục, có lẽ hàng trăm xúc tu khổng lồ vươn ra từ lõi cơ thể, uốn lượn trong không khí như những con rắn sống. Mỗi xúc tu có độ dày khác nhau, bề mặt sần sùi, loang lổ màu tím thẫm, xám tro và những vệt đỏ sẫm như mạch máu lộ thiên. Ở đầu vài xúc tu, những cấu trúc giống móc câu hoặc chi phụ mở ra, co giật chậm rãi.
Không gian xung quanh thực thể bị bóp méo rõ rệt. Đá vụn, đất cát và những mảnh vỡ không xác định quay tròn xung quanh nó, như đang bị hút vào một tâm xoáy vô hình. Không khí rung lên, dày đặc đến mức gần như có thể nhìn thấy được, khiến toàn cảnh mang cảm giác nặng nề, ngột ngạt.
Một thảm họa, một thứ kinh khủng mà đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian chợt giáng xuống nơi đây.
Tôi muốn gào thét, tôi muốn bỏ chạy, nhưng chân tôi không thể di chuyển, cái miệng khô khốc của tôi cứ há to ra mà chẳng phát ra được âm thanh nào.
Rồi mũi tôi bắt đầu chảy máu, từng dòng máu cứ lăn xuống cằm rồi rơi xuống mặt đất, rồi dần dần máu chảy ra từ hốc mắt, từ lỗ tai tôi.
Tôi liếc sang Liam, người cũng đang trong hoàn cảnh tương tự, rồi sau đó từng mảng da của Liam rách toạc, bị kéo giãn như những dải dây bay thẳng lên trời, rồi sau đó là những mảng thịt,cơ bắp cũng bị kéo thành sợi rồi hút lên không.
Chưa kịp phản ứng cơ thể tôi cũng bắt đầu rách toạc rồi chẳng mấy chốc đã trơ trọi, chỉ còn lại một bộ xương.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!