Dị thể - Chapter 17:
Giữa tiếng rì rầm của căn tin, có một thanh niên đang lặng lẽ nhâm nhi cốc cà phê, nếu ai nhìn vào khuôn mặt cậu lúc này hẳn sẽ nhận ra cậu đang trong dáng vẻ suy tư.
Người thanh niên đó chính là Almelt. Sau lần hồi quy trước, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cậu.
"Có thứ gì đó không ổn ở đây"- Almelt nghĩ.
Thay vì như những lần trước tận dụng tối ưu thời gian để tìm đường trốn thoát, lần này Almelt quyết định bình tĩnh và ngồi lại.
Cậu biết mình sẽ chết thêm lần nữa nếu cố gắng hành động một cách hấp tấp, chi bằng dành chút thời gian để chỉnh sửa lại kế hoạch.
Theo suy luận của Almelt, vụ tấn công này là một vụ tấn công có tổ chức, vậy hẳn chúng cũng phải lập sẵn một kế hoạch cụ thể.
Dựa vào lượng thông tin ít ỏi từ những lần hồi quy, Almelt suy đoán rằng những dị thể không hề xuất hiện ở một vị trí ngẫu nhiên mà hoàn toàn là có chủ đích.
Nếu là một vụ vi phạm quản thúc thông thường, việc dị thể làm theo bản năng và chạy loạn khắp tầng cũng là điều dễ hiểu, nhưng đây là một vụ khủng bố do con người gây ra, hoặc không phải con người, thực sự thì Almelt cũng không chắc thứ gây ra vụ khủng bố này có phải con người không, nhưng nhìn chung thì chúng ít nhất là những sinh vật có trí thông minh đủ cao.
Almelt chỉ dần nhận ra có điều kì lạ khi cậu xem xét những vị trí mà cậu đã gặp các dị thể.
Dù chỉ là giả thuyết nhưng cậu vẫn lạnh cả người khi nhận ra dường như vị trí các dị thể xuất hiện rất gần các lối thoát hiểm và các con đường chính dẫn đến lối thoát hiểm.
Nếu dựa theo giả thuyết này thì cậu thậm chí còn có thể đoán được nơi có khả năng cao xuất hiện dị thể.
Đương nhiên Almelt chẳng hề muốn gặp đám dị thể đó, nhưng cậu có thể dựa vào đó mà lập một kế hoạch hoàn hảo hơn.
Hiện tại mục tiêu của Almelt lại quay về việc trốn thoát bằng thang máy, với tình trạng cậu gặp như lần trước thì ngay cả thang bộ cũng chưa chắc an toàn hơn.
Vậy nên nhu cầu cấp thiết nhất lúc này là lên thẳng mặt đất nhanh hết mức có thể.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để lên được thang máy? Đó là lúc Almelt nảy ra một ý tưởng, cậu sẽ không cần chạy đua với thời gian nữa vì việc đó là vô ích khi lũ dị thể sẽ xuất hiện chặn đường.
Thay vào đó cậu sẽ đợi chờ đợi, theo Almelt đoán, việc lũ dị giáo ném đám dị thể ở những khu vực trọng yếu như vậy nhằm mục đích ngăn chặn người ở bên trong thoát ra, hoặc tệ hơn, nhằm giết sạch mọi người ở trong, vì hầu như tất cả mọi người khi nghe thấy tiếng còi báo động đều sẽ theo bản năng chạy về phía lối thoát.
Nếu hành động theo lẽ thông thường không nghi ngờ gì cậu sẽ chết ngay lập tức, nhưng có một điểm đáng lưu ý đó là dị thể thường hành động theo bản năng. Đồng nghĩa với việc chúng sẽ không ở yên một chỗ mà sẽ chủ động lang thang quanh tầng.
Việc của Almelt chỉ đơn giản là đợi đến khi chúng rời xa chỗ thang máy để tìm con mồi, lợi dụng lúc đó trốn thoát khỏi đây.
Cầm điện thoại và nhìn vào thời gian, đã sắp đến lúc rồi. Almelt nhanh chóng tiến về khu vực thang máy.
Dĩ nhiên Almelt không định chọn thang máy gần nhất, vì cậu biết điều gì sẽ xảy ra ở đó, với sức mạnh của con dị thể kia thì cậu không chắc thang máy có chịu được không, cậu không định đánh cược với tính mạng của mình dù cậu biết mình cũng chẳng thể chết nổi. Hơn nữa cậu cũng không chịu nổi khung cảnh máu tràn ngập sàn cùng đống xác nát bét chất thành núi.
Như dự đoán, báo động lại vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc ấy như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác.
Trong lúc hàng loạt người đang lao nhao chạy thục mạng về lối thoát hiểm thì Almelt lại chui vào trốn trong một cái kho cất thực phẩm của căn tin.
Lý do cậu chọn nơi này vì nó trông có vẻ an toàn và nó cũng gần một cái thang máy, và để đề phòng tình huống tệ nhất khi cậu bị bao vây bởi đám dị thể thì ít nhất cậu cũng có lương thực để cầm cự.
Ngồi im lặng trong nhà kho, Almelt cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, dù đã trải qua cái chết rất nhiều lần cậu vẫn không thể không sợ hãi trước những điều chưa biết.
Chẳng qua bao lâu Almelt đã nghe thấy tiếng hét thất thanh vọng từ đằng xa. Những tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng gào thét như muốn xé nát cổ họng cứ vang vọng khắp không gian.
Almelt lúc này chỉ biết ngồi co ro ở góc, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay ghim chặt vào da thịt, từng dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Chẳng biết qua bao lâu, những tiếng la thất thanh ấy cuối cùng cũng giảm dần rồi im hẳn, không gian lúc này chỉ còn là khoảng tĩnh lặng đầy chết chóc.
Đợi một lúc lâu, khi Almelt nhìn vào điện thoại lần nữa đã gần một tiếng trôi qua. Cậu đoán lúc này con dị thể hẳn đã đến nơi khác.
Bước ra ngoài, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là mùi máu tanh tràn ngập không khí. Không gian vốn náo loạn ầm ĩ giờ lại im ắng lạ thường.
Bước đi dọc hành lang, chẳng mấy chốc Almelt đã thấy điều mà cậu cực kì không muốn thấy, những cơ thể không còn nguyên vẹn nằm khắp nơi trên đất, xung quanh toàn là những vệt máu bắn lên.
Nén nhịn cơn buồn nôn trong lòng, Almelt chạy đến chỗ thang máy. Khi đến nơi, trước mắt cậu là vô số bộ xương loang lổ nằm trước thang máy.
Không khó để nhận ra những người này đã chết khi cố gắng dùng thang máy để trốn thoát. Khác ở chỗ là Almelt nhận ra cách những người này chết khá kì lạ.
So với những cái xác bị nghiền nát thành thịt vụn hoặc phanh thây, tứ chi không nguyên vẹn thì những cái xác này chỉ còn lại bộ xương cùng chút mảnh thịt cháy xém dính vào. Máu thịt còn sót lại trông nhão nhoét, đen xì như thể bị dội qua bởi axit cực mạnh vậy.
Bất quá giờ không phải lúc quan tâm đến vấn đề này, Almelt bấm nút thang máy rồi nhanh chóng lùi lại tìm chỗ núp phòng trường hợp có dị thể quay lại.
Từng hàng số cứ giảm dần giảm dần cho đến khi đến tầng của Almelt hiện tại. Cửa thang máy dần dần mở ra.
Almelt từ từ lại gần đồng thời nhìn ngó xung quanh một cách cẩn thận, khi đã chắc chắn an toàn cậu mới yên tâm tiến lại gần thang máy.
Nhưng chẳng đi được mấy bước tim Almelt chợt thót lên, bước chân đang đi cũng chợt dừng lại . Trong thang máy là một cái đầu người, phần cổ như bị xé toạc bởi một lực rất lớn, từng dòng máu vẫn chảy tí tách trên sàn.
Almelt không chịu nổi mà phải đưa tay bịt miệng lại, cái khung cảnh này cùng cái không gian tràn ngập mùi tử thi này không khỏi khiến Almelt cảm thấy chóng mặt.
Cậu nhanh chóng bước vào thang máy, dùng chân đẩy cái đầu kia ra rồi đóng thang máy lại.
Thang máy dần dần tiến về phía trên, Almelt lúc này mới vuốt mặt, hít thật sâu rồi thở dài một hơi đầy nặng nề.
Nhìn chiếc thang máy đang tiến về phía trên, Almelt mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng thì thang máy cũng đến được tầng một.
Khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở ra, Almelt nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng chẳng mấy chốc cậu ngỡ ngàng, xung quanh nơi đây lúc này không hề có một bóng người.
Bình thường ở nơi này có rất nhiều nhân viên qua lại, vì đây là lối vào cơ sở dưới lòng đất, ngoài ra ở đây còn có những nhân viên và bảo vệ phụ trách quản lí khu vực này, nhưng giờ ở đây lại chẳng hề có một bóng người.
Cảm thấy có điều không ổn tôi nhanh chóng chạy lên cầu thang bộ dẫn lên mặt đất gần đó.
Đã không biết bao lâu kể từ lần cuối tôi nhìn thấy bầu trời, có lẽ không lâu nhưng với tôi nó như hàng thế kỉ đã trôi qua.
Nhưng giờ khi được thấy lại bầu trời ấy qua bao gian nan tôi lại chẳng hề có cảm giác vui vẻ gì.
Bầu trời lúc này trông rất âm u, những dải mây trắng xám đã che khuất mặt trời từ khi nào. Cả không gian trông thật âm trầm và năng trĩu y như tâm trạng tôi lúc này vậy.
Tôi bước ra ngoài và sốc nặng trước khung cảnh trước mắt.
Toàn bộ thành phố đã bị phá hủy, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua mây mù chỉ đủ để soi những khối bê tông sụp nát, các tấm kính vỡ phản chiếu những tia sáng tàn tạ.
Dọc các dãy phố, những tòa nhà cao tầng tàn tạ trông như sắp đổ, có nơi phần mặt tiền bị xé toạc thành những đường rách dài, thép cốt và dây điện thò ra. Các bảng quảng cáo từng rực rỡ giờ treo vắt vẻo, lắc lư yếu ớt trên dây cáp đứt một nửa, mỗi lần gió thổi lại phát ra tiếng kẽo kẹt khô khốc.
Tôi từ từ bước ra ngoài, vẫn ngỡ ngàng trước cảnh tượng xung quanh, nhưng tôi không hề quên mục đích của mình. Tôi nhanh chóng chạy đến tòa kiến trúc hành chính.
Trên mặt đất, lớp bụi đen lạ phủ kín từng bậc thềm, bám lên cửa kính, xe hơi, thậm chí bám vào cả những bức tượng vỡ nằm nghiêng giữa quảng trường. Ở vài góc phố, mặt đường lõm xuống thành những hố sâu.
Càng đi về phía trung tâm tôi lại càng thấy thêm nhiều vết máu, rồi đến những xác chết nằm la liệt.
Rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng súng từ đằng xa. Biết rằng nơi đó có người đang chiến đấu, tôi chạy đến với hi vọng có được sự che trở.
Khi đến nơi tôi thấy những bảo vệ được vũ trang của tổ chức đang chiến đấu với một dị thể kì dị mang hình dáng giống con người, toàn bộ cơ thể nó có màu đỏ máu như thể một người sống bị lột toàn bộ da trên người, sau lưng nó mọc vô số xúc tu màu đỏ máu đang hung hăng tấn công những người bảo vệ.
Những cái xúc tu ấy trông thì uyển chuyển nhưng khi nó phóng về phía mục tiêu thì lại sắc bén kinh người, chỉ một nhát đâm, nó đã xuyên thủng một chiếc ô tô gần đó.
Vô số viên đạn bắn về phía con dị thể nhưng những chiếc xúc tu linh hoạt ấy đã chặn phần lớn tổn thương chí mạng, và thậm chí chỉ trong chớp mắt một người bảo vệ mặc áo chống đạn đã bị đâm thủng bụng rồi treo lơ lửng trên không.
Một người bảo vệ trong lúc chiến đấu đã vô tình ngoảnh lại và nhìn thấy tôi, anh ta cố gắng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt lên lời nào thì vút một cái, chiếc xúc tu quất vào đầu anh ta, khiến đầu anh ta nổ tung, não văng tung tóe khắp mặt đất.
Tôi sợ hãi, lùi lại rồi quay đầu bỏ chạy. Tôi mặc kệ mọi thứ, trong đầu tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ đó là chạy, phải chạy thật nhanh.
Tôi không biết mình đang chạy đi đâu, tôi chỉ dừng lại khi phát hiện ra một cái xác chết của một người mà tôi quen biết.
Đó là Kai, cơ thể cậu ấy nằm trên đất, đầu dựa vào tường, toàn bộ phần trên bên phải cậu ấy đã nát bấy, máu từ vết thương chảy lênh láng khắp mặt đất, tôi , con mắt còn lại của cậu ấy vẫn mở, một đôi mắt vô hồn, trống rỗng không còn chút dáng vẻ của sự sống.
Tôi không sao hình dung được ánh mắt ấy lại xuất hiện trên một người luôn lạc quan, vui vẻ, cởi mở như Kai.
Tôi vẫn còn nhớ chỉ khoảng 4 ngày trước cậu ấy còn mời tôi sắp tới hãy dự sinh nhật của cậu ấy, hay chỉ mới hôm qua thôi chúng tôi còn đang nói chuyện vui vẻ.
Cả người tôi như mất hết sức lực rồi gục xuống đất, tôi chỉ biết ôm mặt mình mà nức nở.
Điên thật rồi, thế giới này điên thật rồi, tôi không thể chịu nổi nữa, tôi đã hi vọng mình có thể sống sót nếu lên được mặt đất và hiện thực lại vả cho tôi một cú đau điếng.
Không hề tồn tại sự cứu rỗi nào trên này cả, nơi này cũng là địa ngục không khác gì ở dưới kia cả, mọi người đều đã chết sạch.
Mọi hi vọng sống của tôi giờ đều tan biến, tôi đã trốn thoát khỏi cơ sở dưới lòng đất, vậy thì sao chứ, tôi cũng chẳng thể thoát khỏi thành phố này.
Thứ chờ đợi tôi chỉ có thể là cái chết, dù vậy tôi vẫn sẽ luôn quay lại, mắc kẹt trong vòng lặp vô tận.
Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao không để tôi chết quách đi cho xong? Tại sao lại ban cho tôi năng lực hồi quy này?
Tại sao lại để tôi hồi sinh chỉ để rồi lại chết trong đau đớn và tuyệt vọng?
Nén lại cơn bi thương trong lòng, tôi tiến đến gần Kai rồi vuốt đôi mắt cậu ấy xuống, tôi thực sự không nỡ để cậu ấy chết không nhắm mắt như vậy.
Làm xong tôi đứng dậy và quay người bỏ đi, tôi không biết giờ mình phải đi đâu, tôi chỉ không muốn chứng kiến khung cảnh tàn khốc của Kai.
Khi đang đi dọc một con hẻm lạ một giọng nói từ phía xa vang lên bên tai tôi:
"Almelt, là cậu phải không?".
Ngoảnh đầu lại tôi phát hiện giọng nói đó phát ra từ một người đồng nghiệp của tôi, đó là phó trưởng phòng Liam.
Anh ấy chạy lại gần tôi và hỏi:
"Cậu có ổn không?".
"Tôi không sao" -Tôi chỉ đáp lại qua loa, dù rằng bản tôi lúc này thực sự chẳng ổn chút nào.
Có vẻ như Liam cũng nhận ra điều đó, nhưng anh ấy cũng không hỏi gì thêm, anh ấy chỉ nắm chặt cánh tay tôi và nói:
"Ở đây nguy hiểm lắm, đi đến nơi an toàn đã rồi nói"
Tôi cũng không nói gì mà đi theo anh ấy. Chúng tôi chạy và ẩn núp trong những ngõ hẻm, cẩn thận thăm dò tình huống xung quanh.
Cuối cùng hai chúng tôi trốn vào trong một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Sau khi kéo cửa sập xuống, Liam tiện tay lấy một chai nước trên kệ rồi đưa cho tôi.
Tôi giữ khư khư chai nước không uống, mân mê một lúc rồi mới khẽ nói:
"Kai chết rồi".
Nghe xong tin này Liam sững sờ, tôi có thể thấy được sự kinh ngạc hiện trên nguôn mặt anh ấy, rồi sau đó là biểu cảm bi thương.
Bình thường Liam thường không mấy biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, vì vậy mọi người đều cho rằng anh ấy là một người ngại ngùng, nhưng thực ra anh ấy là một người khá biết quan tâm đến người khác. Anh ấy là người có nhiều cảm xúc, chỉ là anh ấy ít khi biểu lộ điều đó trên mặt. Khi còn đang chập chững làm quen với công việc, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Đôi khi anh ấy còn tình nguyện giải quyết những công việc vốn dĩ không phải của mình để giúp chúng tôi dễ thở hơn.
Tôi hiểu lúc này Liam cũng rất đau lòng, thậm chí có lẽ anh ấy còn đau đớn hơn tôi nhiều, vì anh ấy đã quen Kai còn lâu hơn cả tôi.
Dù làm ở văn phòng chưa lâu nhưng nơi đây đem lại cho tôi một cảm giác thân thiết khó tả.
Đó là lý do tôi thường giữ khoảng cách với họ, không phải vì tôi ghét họ, mà vì tôi biết càng gắn bó bao nhiêu thì khi chia cắt sẽ càng đau đớn bấy nhiêu.
Nhưng kết quả thì sao, tôi đã bắt đầu gắn bó với họ, và rồi tôi cũng phải đau đớn khi nhìn một người bạn ra đi.
Giá như cái xác trước mắt tôi lúc đó chỉ là một người không mấy thân quen, vậy thì lúc này tôi đã không phải day dứt đến vậy.
Tôi và Liam lúc này chỉ ngồi cạnh nhau, lặng lẽ không nói một lời.