Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Tống Siêu Cấp Học Bá - Chương 7

Lúc này, Lý nha nội tiến đến, đánh giá Phạm Ninh ăn vận áo đay dài, lòng đã dấy lên vài phần khinh thường, chắp tay về phía Phạm Ninh: – Không biết vị công tử đây có tên tuổi là gì, quê quán ở đâu? – Tại hạ họ Phạm, người phủ Bình Giang. – Quả nhiên là người phủ Bình Giang, khó trách công tử biết “phong kiều dạ bạc”. Trong lòng Phạm Ninh bỗng dâng lên sự cảnh giác, tự nhủ: "Đôi tai gã này thật tinh!" Phạm Ninh cũng mỉm cười, chắp tay đáp lễ nói: – Lý nha nội có gì muốn chỉ giáo? Một đám sĩ tử cũng tới, xúm lại hỏi: – Nha nội, làm sao vậy? Lý nha nội cười ha ha: – Vị công tử này thâm tàng bất lộ, ta muốn cùng hắn so tài một phen. Lúc này, Phạm Ninh chợt thấy tiểu loli đã quay lại, khóe miệng nàng mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, đứng ở xa xa nhìn, nhẹ nhàng hòa vào đám đông hiếu kỳ đứng xem. Phạm Ninh khẽ cười: – Không biết vị huynh đài đây quê quán ở đâu, hiện đang làm quan ở đâu? – Ta chính là người gốc Đông Kinh. Lý nha nội dùng cây quạt chỉ tay về phía đám sĩ tử sau lưng mình: – Chúng ta đều là Thái học sinh. Phạm Ninh gật đầu: – Hóa ra là Thái học sinh, tuổi trẻ tài cao! Một đám Thái học sinh bên cạnh háo hức nịnh bợ, cất giọng lớn tiếng với Phạm Ninh: – Tiểu tử đến từ nông thôn, phụ thân Lý nha nội là Lễ bộ thị lang, bản thân Lý nha nội năm nay cũng đoạt hạng nhì kỳ thi ở phủ Khai Phong! Lý nha nội xòe cây quạt xếp, khẽ phe phẩy, trên mặt tràn đầy vẻ ngạo mạn và đắc ý. Phạm Ninh gãi đầu: – Thị lang thì xếp thứ mấy ở kinh thành? Xung quanh lập tức cười vang, ở kinh thành, một tiểu thị lang thực sự chẳng đáng là bao. Chỉ có điều, Lễ bộ thị lang nắm quyền quản lý khoa cử, đám sĩ tử tất nhiên đều không ngừng tìm cách nịnh hót Lý nha nội này. Lý nha nội biến sắc, liếc mắt ra hiệu cho một gã đồng hành, gã ta liền vội vàng chạy đến chỗ người chủ trì, ghé tai nói vài câu. Người chủ trì gật đầu nói: – Lý nha nội muốn cùng vị công tử này tỷ thí một phen, vậy xin theo đúng quy củ, ba trận hai thắng. Lý nha nội nhướn mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: – Thế nào, ngươi – kẻ "phong kiều dạ bạc" có dám cùng ta so một trận không? Phạm Ninh thản nhiên cười: – Nếu Lý nha nội có phụ thân là Lễ bộ thị lang, tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi! Lý nha nội này có tên là Lý Trạm, đúng là con của Lễ bộ thị lang Lý Bá Duệ, tháng trước y tham gia kỳ thi ở phủ Khai Phong, giành hạng nhì, cũng khá nổi danh trong Thái học viện. Hôm nay y cùng một đám Thái học sinh dạo chơi mua sắm, thấy một tiểu nương tử dáng vẻ có phần đáng yêu, liền đã nảy ý trêu ghẹo nàng. Không ngờ Phạm Ninh kịp thời nhắc nhở, lại khiến tiểu nương tử xoay chuyển tình thế, giành chiến thắng, làm Lý Trạm mất thể diện trước mặt đồng học. Mối hận này làm sao gã có thể nuốt trôi, hôm nay y khăng khăng muốn dạy cho tên tiểu tử thối này một trận, tất nhiên, phương cách giáo huấn của người có học chính là công khai so tài, làm bẽ mặt đối phương. Lúc này, số lượng sĩ tử vây xem càng lúc càng nhiều, người chủ trì cao giọng nói: – Ván đầu tiên bắt đầu, mời hai vị chiêm nghiệm vế đối! Một tiểu đồng cầm gậy trúc đưa lên vế trên, chỉ vào: – Khinh sương ẩn ẩn lộ biên thảo. Phạm Ninh là cao thủ giải đố, dù không am tường về câu đối, nhưng lại ghi nhớ trong đầu mấy câu đối lưu truyền mấy nghìn năm, căn bản không sợ kẻ giành hạng nhì kỳ thi Giải nguyên này. Phạm Ninh nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười nói: – Lý nha nội nói trước, hay là ta nói trước? Lý Trạm hừ một tiếng nói: – Ta đối vế sau: Nùng vụ mông mông không trung nguyệt. – Hay! – Xung quanh lập tức rộ lên tiếng tán thưởng. Người chủ trì gật đầu: – Vế sau này không tệ, không biết vị công tử này có vế dưới hay không? Phạm Ninh lập tức cao giọng: – Vế đối sau của ta là: Trọng sơn điệp điệp họa gian phong! Bốn phía lặng ngắt như tờ, không có thanh âm trầm trồ khen ngợi, tuy rằng vế dưới Phạm Ninh rộng lớn, đầy ý cảnh, nhưng vì nghe đồn Lý nha nội có phụ thân là Lễ bộ thị lang, nên không sĩ tử nào dám tùy tiện đắc tội gã. Người chủ trì cười gượng gạo, nói: – Cả hai vế dưới đều không tệ, ván đầu tiên coi như hòa đi! – Nói bậy! Tiểu loli đứng bật dậy, tức giận nói: – Rõ ràng vế đối sau hay hơn, sao ngươi có thể ngụy biện trắng trợn như thế! Người chủ trì thấy cô bé còn nhỏ tuổi, liền lờ đi lời phản đối của tiểu loli, cao giọng nói: – Ván thứ hai bắt đầu, mời hai vị nhìn vế trên! Lúc này, Phạm Ninh quay đầu nhìn tiểu loli. Tiểu loli hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái rồi quay mặt đi: – Đến quyền lợi của bản thân còn không biết tranh thủ, thua cũng đáng đời! Vế trên của ván thứ hai đã được chọn xong: Tam tinh nhật nguyệt quang. Phạm Ninh gật đầu, câu đối này được ghi lại trong Thỉnh sử của Nhạc Kha đời Nam Tống, được coi là một giai thoại đối đáp lịch sử, tương truyền vế đối hay nhất sau đó là của Tô Đông Pha. Lý Trạm nhanh chóng đối lại: – Ta đối Nhất trận phong lôi vũ. Bốn phía lại chìm vào im lặng. "Nhất trận phong lôi vũ" trước kia đã có, được công nhận là tuyệt đối, Lý Trạm này rõ ràng là gian lận, đây vốn là vế đối của người khác. Tiểu loli cười lạnh nói: – Hay cho "Nhất trận phong lôi vũ", quả không hổ danh Giải nguyên hạng nhì. Người chủ trì quả thực vô cùng lúng túng, một lúc lâu mới giải thích: – Ta cũng không nói nhất định phải là chính mình đối, cho nên vế dưới của Lý nha nội vẫn tính là hợp lệ. Lý Trạm hớn hở đắc ý nhìn Phạm Ninh: – Tiểu tử thối, xem ngươi còn làm được trò trống gì! Phạm Ninh lại thản nhiên cười, ngửa đầu nói: – Ta cũng có một vế dưới, người chủ trì còn muốn nghe không? Người chủ trì vội vàng nói: – Đương nhiên! Chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe! Phạm Ninh không chút lúng túng nói: – Vế sau của ta là: Tứ thi phong nhã tụng, thế nào? Xung quanh thoáng chốc tĩnh lặng, tiếp đó là những tiếng tán thưởng nhiệt liệt: – Hay! Hay cho "Tứ thi phong nhã tụng"! "Thi" trong vế đối này ám chỉ Kinh Thi, Kinh Thi lại chia làm ba bộ "Phong", "Nhã", "Tụng", mà "Nhã" lại gồm "Đại nhã" và "Tiểu nhã", tổng cộng vừa vặn thành bốn bộ. Mỗi sĩ tử xung quanh đều tốn công đọc kinh sử, sao có thể không hiểu cái tinh diệu trong đó? Lúc này dù cho Lễ bộ thượng thư có mặt cũng đành chịu thua, lại càng vang lên những tràng vỗ tay lớn hơn, tất cả mọi người đều ủng hộ vế đối tuyệt diệu có một không hai này. Ngay cả tiểu loli cũng bĩu môi nói: – Coi như hắn cũng có chút bản lĩnh. Lúc này, mặt Lý Trạm đỏ bừng, làm sao gã còn mặt mũi để so tài tiếp nữa? Tất cả mọi người đều biết gã là sao chép của người khác, nhưng người ta là tự mình đối được, hơn nữa còn là một vế đối thực sự tinh diệu. Hắn xám xịt đẩy đám đông ra rồi rời đi, trận tỷ thí này cũng chẳng cần phải tiếp tục.

Miệng Phạm Ninh ngâm nga khúc hát, đắc ý trở về. Trong tay có một thỏi bạc, khoảng năm lượng, đây là tiền thưởng cao nhất hôm nay, so với chín bông kim hoa của Ngũ Kinh Điền Tự còn cao hơn. Chủ nhân cửa hàng kia, cảm tạ vế đối tuyệt diệu của hắn mà ban thưởng lớn. Năm lượng bạc giá trị năm nghìn đồng tiền, Phạm Ninh trong lòng mừng như mở cờ, không uổng công lần này đến kinh thành rồi. Bỗng nhiên, hắn thấy lỗ tai đau nhói, lại bị người nhéo tai: – Ngươi chạy đi đâu? A tỷ tìm khắp nơi! Thì ra là Âu Dương Thiến đã tới. Hắn vội vàng gỡ tay nàng ra, chỉ thấy nàng đeo một chiếc túi to, tỏa ra mùi thịt nóng hổi thơm lừng, khiến người ta thèm chảy nước dãi. Phạm Ninh vội vàng cười hì hì, đưa thỏi bạc ra trước mặt nàng: – Thiến tỷ giúp ta xem một cái, đây là cái gì? – Đây là bạc, ngươi... ngươi lấy đâu ra nhiều bạc thế này? – Chuyện kể ra thì dài lắm, có một cô bé lạc đường, khóc vô cùng thảm thiết, ta giúp bé tìm cha mẹ, cha mẹ cô bé cảm tạ, bèn biếu ta năm lượng bạc. – Việc thế này mà ngươi cũng không biết xấu hổ mà nhận tiền của người ta? – Ta cũng đâu muốn, nhưng người ta cứ một mực đòi biếu! Haizz! Chẳng còn cách nào khác, Thiến tỷ, để ta mua son cho tỷ nhé. – Thật sao? Thật tốt quá! Chúng ta tới hiệu Trương Cổ, son của nhà họ rất tốt. Hai ngày kế tiếp Phạm Trọng Yêm vẫn bận rộn công việc của mình, Phạm Ninh vẫn luyện chữ trong phủ. Phạm Trọng Yêm sợ hắn có chuyện chẳng lành sẽ không thể ăn nói với cha mẹ hắn nên không cho phép hắn rời phủ. Mặc dù Phạm Ninh rất muốn đi Câu Lan Ngõa Xá nhưng Phạm Trọng Yêm từng dặn dò, khiến Âu Dương Thiến cũng không dám dẫn hắn ra khỏi phủ. Cũng may kịp mang về chút quà hiếu kính cha mẹ: chút son phấn, hai bình nước hoa hồng cho mẹ, và hai bình Tung Sơn Dương Tửu mua từ tiệm Thiên Nhật Xuân cho cha. Phạm Ninh liền gạt bỏ ý định ra ngoài chơi, chuyên tâm luyện chữ. Chiều hôm đó, Phạm Ninh viết chữ xong, đang một mình đi dạo trong phủ. Khi đi ngang khách đường, hắn trông thấy một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trong khách đường, tựa hồ đang đợi Âu Dương Tu. Phạm Ninh để ý thấy bình trà đã cạn liền chạy tới bếp gọi người pha trà. – Người trẻ tuổi trong khách đường là ai, có vẻ ngồi rất lâu rồi! Quản gia cười ha hả nói: – Người ấy à! Có thể coi là đệ tử của lão gia, mỗi lần hồi kinh đều ghé thăm, lão gia rất coi trọng y. – Y là ai vậy? Phạm Ninh hơi tò m��, có thể làm cho Âu Dương Tu coi trọng, chắc hẳn không phải người thường. – Hình như tên của y là...!À đúng rồi, tên y là Vương An Thạch! – Tên là gì? – Phạm Ninh ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn nghi ngờ mình nghe nhầm rồi. – Tiểu công tử, tên y là Vương An Thạch, lần trước đậu Tiến sĩ, nghe nói vừa được thăng chức huyện lệnh. Phạm Ninh bỗng vỡ lẽ, khó trách ông nội nói mình có thể gặp được Vương An Thạch, thì ra Vương An Thạch là đệ tử của Âu Dương Tu, vậy chẳng có gì là trùng hợp cả! Lúc này, trà bánh đã chuẩn bị xong, một tên gia đinh định bưng trà lên, Phạm Ninh vội vàng cười nói: – Để ta! Hắn nhận lấy ấm trà, bước nhanh về phía khách đường.

Nam tử trẻ tuổi chính là Vương An Thạch. Y vào kinh để dự thọ thần của tể tướng Bàng Tịch. Bàng Tịch vô cùng coi trọng y, đặc biệt sai người đưa một tấm thiếp mời dự thọ đến. Vương An Thạch hôm nay vừa rời thuyền, liền tới bái phỏng ân sư Âu Dương Tu. Không ngờ Âu Dương Tu lại không ở nhà, y đã đợi hơn nửa canh giờ rồi. Một chén trà đã cạn từ lâu, y đang khát khô cổ họng, thấy một thiếu niên bưng ấm trà tiến vào, Vương An Thạch vội vàng đứng dậy cảm tạ. – Huynh đang đợi Âu Dương tiền bối? Phạm Ninh cười hỏi. Nam tử trẻ tuổi nghe chất giọng của Phạm Ninh, thấy không giống người trong phủ, cũng chẳng phải học trò, y không dám thất lễ, vội vàng ôm quyền nói: – Ta mới từ Ngân huyện đến, vào kinh có việc. Ngân huyện là Ninh Ba ngày nay, Phạm Ninh nhíu mày, lại mỉm cười nói: – Vậy chúng ta xem như nửa đồng hương rồi! Ta từ Ngô huyện tới. – À, ra là người phủ Bình Giang, nơi đó đất thiêng người kiệt, quả là chốn tốt lành. Phạm tể tướng chính là người Ngô huyện. – Phạm tể tướng chính là ông nội của ta, ta theo ông vào kinh! Nam tử trẻ tuổi giật mình, vội thi lễ: – Hóa ra là hậu duệ của Phạm công gia, thất lễ rồi, tại hạ Vương An Thạch, vô cùng kính ngưỡng Phạm công. Quả nhiên là Vương An Thạch. Phạm Ninh lại đánh giá kỹ hơn người thanh niên này, hoàn toàn là dáng vẻ một hậu sinh thôn dã vô cùng chất phác, chẳng có chút phong thái danh tướng nào! – Hóa ra huynh chính là Vương An Thạch! – Phạm thiếu lang cũng biết ta? – Nghe qua... đại danh rồi! Phạm Ninh thiếu chút nữa nói rằng nghe qua đại danh tướng công gàn. Lúc này Vương An Thạch mới tham gia quan trường chưa được mấy năm, còn cách tướng công xa lắm! Dù vậy, Phạm Ninh vẫn cảm nhận được Vương An Thạch có khí chất không giống bình thường. Y có khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt sâu, ánh mắt có thần, gương mặt toát lên chính khí. Phạm Ninh không khỏi âm thầm khen, không hổ danh là nhà cải cách lừng lẫy trong lịch sử, chỉ qua khí chất cũng đã thấy được tính cách quật cường của y. Vương An Thạch khẽ thở dài: – Khánh Lịch tân chính của lệnh tổ, đáng tiếc! Phạm Ninh có hứng thú đặc biệt với Vương An Thạch là bởi vì hắn từng xem qua mấy cuốn sách phân tích về những cải cách của Vương An Thạch. Vương An Thạch tuy rằng đánh đúng vào căn bệnh của Đại Tống nhưng lại không tìm ra căn nguyên của bệnh, nên chẳng có đầu mối để đưa ra phương pháp cải cách đúng đắn. Y như con ruồi không đầu chạy loạn xạ, lãng phí vô số thời gian và tài nguyên, cuối cùng bị bằng hữu xa lánh, dẫn đến thất bại. Khiến người ta vừa tiếc nuối, vừa xót xa. Phạm Ninh lúc đó thường âm thầm thở dài, nếu như mình trở lại Đại Tống, hắn nhất định sẽ mạnh tay "đánh" cho lão tướng công gàn này một trận cho tỉnh ngộ, chỉ cho y biết con đường cải cách đúng đắn là gì. Hôm nay, mình ngồi ở trước mặt Vương An Thạch, cứ như đang đứng trên bờ đê của dòng sông lịch sử vậy. Phạm Ninh không muốn phá vỡ con đê lớn, khiến dòng chảy lịch sử hoàn toàn thay đổi đường đi, đây không phải sứ mệnh của hắn. Nhưng hắn hy vọng Đại Tống sẽ vì sự xuất hiện của mình mà trở nên tốt đẹp hơn nữa, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn. Phạm Ninh nâng chung trà lên thổi nhẹ, chậm rãi uống một ngụm, để lòng mình bình tĩnh lại. Thật lâu sau, Phạm Ninh thản nhiên cười nói: – Tân chính ra đời quá vội vàng, chẳng có căn cơ, thiếu phương pháp, giống như lâu đài trên không, không thất bại mới là chuyện lạ! – Đây là tổng kết từ gia tổ sao? Phạm Ninh lắc đầu: – Đây là ta nói! Vương An Thạch giật mình sửng sốt. Y cẩn trọng nghiền ngẫm lại lời nói của Phạm Ninh, càng nghĩ càng thấy khắc sâu. Khánh Lịch tân chính quả thực quá vội vàng, chưa đạt được sự đồng thuận trong triều, mới được một năm đã thất bại vì sự phản đối của nhiều người. Vương An Thạch bị những người bạn đồng lứa gọi là Vương biến pháp, không phải đợi đến trung niên y mới có lòng cải cách. Ngay từ khi đèn sách, y đã ấp ủ chí lớn, một lòng muốn lập nên sự nghiệp, thay đổi cục diện Đại Tống ngày càng suy yếu. Năm kia khi Phạm Trọng Yêm thực hiện Tân chính, y chỉ hận mình còn quá trẻ, không thể theo phò tá.

Mọi bản quyền nội dung này đều thuộc về truyen.free, xin đừng mang đi nơi khác.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free