(Đã dịch) Đại Tống Siêu Cấp Học Bá - Chương 5
Âu Dương Tu cười hỏi Phạm Trọng Yêm: – Xuân Thu thế nào? Xuân Thu vốn ít được đề cập trong Ngũ kinh, Phạm Ninh dĩ nhiên chưa từng có cơ hội đọc qua.
Phạm Trọng Yêm liền gật đầu: – Vậy thì dùng Xuân Thu đi.
Âu Dương Tu lập tức hạ lệnh cho người đi lấy ba quyển Xuân Thu đến, đưa cho ba người. Ông cười với Phạm Ninh: – Tỉ thí đọc thuộc sách thường là lấy thời gian một nén nhang, thuộc được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, cháu hiểu ý ta không? Phạm Ninh gật đầu: – Cháu hiểu! Âu Dương Tu lập tức cho người mang đến một nén nhang châm lửa, tính thời gian bắt đầu.
Ba người lập tức mở sách, đi đi lại lại trong đại sảnh, bắt đầu im lặng học thuộc.
Kỳ thực, quyển Xuân Thu này, Phạm Ninh ở kiếp trước đã đọc qua rồi, thậm chí còn có thể đọc ngược làu làu. Chỉ là đã qua hai năm, hắn vẫn cần phải ôn tập lại một chút.
Một nén nhang cháy hết chỉ trong khoảng mười lăm phút, đó là lý do có cách nói "khoảng một nén nhang".
Một lúc sau, hương đã cháy hết, Âu Dương Tu liền hô: – Dừng! Ba người dừng việc học thuộc. Âu Dương Thiến lộ vẻ tiếc nuối trên mặt, hiển nhiên là nàng thuộc không được nhiều.
Nàng tha thiết nhìn sang Tăng Bố. Tăng Bố tươi cười, lộ vẻ tràn đầy tự tin, khiến nàng thầm vui trong lòng.
– Thế nào, ba người các con ai lên trước? – Âu Dương Tu cười hỏi.
Tăng Bố vừa muốn mở miệng, Phạm Ninh liền giành trước giơ tay lên: – Ta lên trước đi! Phạm Trọng Yêm vuốt râu âm thầm gật đầu. Thông thường mà nói, người đọc thuộc sau thường có lợi hơn, vì có thể nhận được gợi ý từ người đi trước.
Phạm Ninh nhất định giành đọc thuộc trước, đủ thấy hắn là người quang minh lỗi lạc. Điểm này khiến cho Phạm Trọng Yêm rất vui.
Tăng Bố lại không muốn chiếm lợi thế, bèn nói: – Vậy ta xuống dưới sảnh đợi! Phạm Ninh khoát tay: – Không cần đi, tiểu đệ thuộc chưa đến nơi đến chốn, mong Tăng huynh chỉ giáo thêm! Âu Dương Tu nhận sách, cười nói: – Cháu có thể đọc thuộc bao nhiêu thì đọc bấy nhiêu.
Phạm Ninh liền bắt đầu đọc từ tiết Ẩn Công nguyên niên: – Nguyên phi của Huệ Công là Mạnh Tư, Mạnh Tư chết, kế thất là Thanh Tử sinh ra Ẩn Công… Hắn đọc một hơi đến Văn Công năm thứ bảy, đột nhiên phát hiện sắc mặt Phạm Trọng Yêm không bình thường, mới ý thức được mình đọc quá nhiều. Hắn vội vàng dừng lại, gãi đầu cười nói: – Ngại quá, ta chỉ thuộc được đến đây thôi.
Lúc này, tất cả mọi người trên đại sảnh đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Mới một nén nhang ngắn ngủi mà Phạm Ninh thế mà có thể thuộc được nửa bộ Xuân Thu, quả thật khó tin.
Cả bộ Xuân Thu gồm hơn mười tám nghìn chữ, Phạm Ninh gần như thuộc được một vạn chữ mà không sai một từ nào, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Phạm Trọng Yêm vội vàng giữ cánh tay Phạm Ninh hỏi: – Có phải cháu đã thuộc qua quyển sách n��y không? Phạm Ninh vội lắc đầu: – Tôn nhi là lần đầu tiên đọc nó.
Âu Dương Tu vỗ nhẹ trán, thở dài nói: – Ta xem như đã thấy tận mắt, thế gian quả nhiên có thần đồng trí nhớ siêu phàm đến vậy.
Tăng Bố đầy mặt xấu hổ. Y mặc dù đọc đến đâu nhớ đến đấy, nhưng thời gian một nén hương y cũng chỉ thuộc được khoảng hai nghìn chữ, kém Phạm Ninh quá xa, khiến y cảm thấy rất tự ti.
Trong lòng Âu Dương Thiến lại hết sức không phục. Trí nhớ của Tăng đại ca ở kinh thành không ai có thể so được, y sao có thể thua tên tiểu tử này chứ? Hắn ta nói không chừng đã gian lận.
Nghĩ vậy, Âu Dương Thiến cười nói: – Tỷ thí đương nhiên phải ba trận thắng hai mới có sức thuyết phục, phụ thân không ngại thì cho đấu một trận nữa đi.
Âu Dương Tu có chút ngượng, liền cười hỏi Phạm Trọng Yêm: – Ý của huynh trưởng thế nào? Trong lòng Phạm Trọng Yêm cũng hiểu được cuộc tỷ thí này không đủ sức thuyết phục, dù sao Xuân Thu đều có thể mua được tại các phòng sách ở khắp nơi trong thiên hạ.
– Lại đấu trận thứ hai đi! Âu Dương Tu ngẫm nghĩ một chút, liền lấy ra một bài văn, cười nói: – Bài văn này là một lần du ký ở Trừ Châu năm ngoái, nửa tháng trước ta mới viết xong bản thảo, chưa có ai xem qua. Mỗi người các ngươi xem một lần, sau đó chép lại.
Lòng Phạm Ninh khẽ động, chẳng lẽ lại là Túy Ông Đình ký sao? Âu Dương Tu đem bản thảo đưa cho Phạm Ninh, câu đầu tiên chính là "Hoàn trừ giai sơn dã…".
Phạm Ninh mừng thầm, quả nhiên là Túy Ông Đình ký. Hắn lại vội vàng xem một lần, phát hiện có rất nhiều điểm khác biệt với Túy Ông Đình ký đời sau truyền lại.
Hắn mới đột nhiên nhớ ra, đây mới là bản sơ thảo! Tuy nhiên, chưa đợi hắn nhìn kỹ hơn, Âu Dương Tu đã rút bản thảo từ tay hắn, rồi đưa cho Tăng Bố.
Tăng Bố cũng chẳng chiếm được chút lợi lộc nào, chỉ xem qua một lần, bản thảo lại chuyển đến tay Âu Dương Thiến.
Âu Dương Thiến còn chưa xem xong, bản thảo liền bị phụ thân lấy đi. Nàng gấp đến mức giậm chân: – Thời gian phụ thân cho con xem ngắn nhất! Âu Dương Tu ha hả cười: – Ngươi vốn là đến góp vui, xem hay không cũng không có vấn đề gì! Âu Dương Thiến chu môi nhỏ nhắn, nàng lui xuống nhưng không cam tâm, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào bàn, bắt đầu chép lại.
Tăng Bố đưa bút như bay, như sợ chỉ chớp mắt là quên hết nội dung vừa ghi nhớ.
Phạm Ninh lại rất do dự. Hắn nhớ được khoảng bảy mươi phần trăm, nhưng nội dung của bảy mươi phần trăm này ít nhất có mười một chỗ không giống với Túy Ông Đình ký của đời sau, khiến cho hắn khó mà hạ bút.
"Mình rốt cuộc là nên viết bảy mươi phần trăm mình nhớ được, hay là viết cả bài mà đời sau viết?" Khóe mắt hắn vụng trộm liếc sang Tăng Bố, thấy Tăng Bố đã chép được một nửa, đang dừng bút suy nghĩ.
Phạm Ninh không do dự nữa, quả quyết đề bút viết cả bài Túy Ông Đình của đời sau, nhưng Phạm Ninh vẫn nhớ bài học về vụ đọc thuộc Xuân Thu, sửa lại một vài chữ ở phần cuối.
Dù sao, sự hoàn hảo quá mức đôi khi lại không chân thực.
Không lâu sau, ba người đều đem bản thảo của mình giao cho Âu Dương Tu. Trong lòng Âu Dương Tu đã có tính toán: thời gian ông cho ba người quá ngắn, không thể n��o nhớ kỹ toàn bộ, vậy nên ông sẽ xem ai chép được nhiều hơn.
Người đầu tiên bị loại là Âu Dương Thiến. Nàng chỉ chép được ba hàng và còn viết sai ba chữ.
Âu Dương Thiến ngược lại không chán nản. Nàng vốn chỉ đến góp vui, điều nàng quan tâm hơn là Tăng Bố. Chỉ cần Tăng Bố có thể thắng tên tiểu tử đáng ghét kia, nàng sẽ vui vẻ.
Tăng Bố cũng không tệ, chép được sáu mươi phần trăm, nhưng có năm chỗ viết sai.
Âu Dương Tu khoanh vào chỗ sai, liếc y một cái, cười như không cười. Mặt Tăng Bố lập tức đỏ lên.
– Cũng không tệ, có thể nhớ được sáu mươi phần trăm, tốt hơn so với dự liệu của ta một chút. Âu Dương Tu cười cười, bỏ bài thi của Tăng Bố xuống, lại tràn đầy kỳ vọng cầm bài thi của Phạm Ninh lên xem.
Vừa rồi trong phần đọc thuộc Xuân Thu, biểu hiện của đứa trẻ này đã khiến Âu Dương Tu vô cùng kinh ngạc, ông không biết lần này hắn sẽ mang đến bất ngờ gì.
Vừa cầm bài thi lên, Âu Dương Tu liền ngây ra: "Này… nét chữ này quả thật là…". Âu Dương Tu có chút không thể tin nổi, nhìn về phía Phạm Ninh. Phạm Ninh đương nhiên hiểu được sự kinh ngạc trong ánh mắt của Âu Dương Tu, cũng không để ý, cười hì hì nói: – Tiền bối à, bây giờ đổi sang đấu thư pháp vẫn còn kịp đấy! Phạm Trọng Yêm lại có chút xấu hổ, thở dài nói: – Đứa nhỏ này những mặt khác đều tốt, nhưng thư pháp thì quá tệ. Mong Vĩnh Thúc chỉ điểm nhiều.
Âu Dương Tu rộng lượng cười cười: – Ta năm đó lớn như hắn viết chữ cũng không đẹp. Thật ra thư pháp cũng không có bí quyết gì đặc biệt, chỉ cần luyện tập nhiều là được. Hôm nay ta không đánh giá, đợi mười năm sau xem lại.
Âu Dương Tu lúc này mới nhìn Túy Ông Đình ký mà Phạm Ninh chép.
Dần dần, nụ cười trên mặt Âu Dương Tu biến mất, trở nên ngưng trọng. Phạm Ninh không những chép lại toàn bộ Túy Ông Đình ký, hơn nữa, rất nhiều chỗ lại không giống với bản thảo gốc của ông.
Nếu như chép sai thì đành thôi, nhưng Âu Dương Tu nhận ra Phạm Ninh hoàn toàn không phải chép sai, mà là sửa lại giúp ông. Rất nhiều chỗ hắn sửa lại, lại trùng khớp với ý nghĩ của ông một cách kinh ngạc.
Âu Dương Tu càng đọc càng kinh ngạc. Khi đọc đến phân nửa, ông không kìm được nữa, đập mạnh bài thi xuống bàn: – Không thể nào! Ánh mắt ông sắc bén nhìn chằm chằm Phạm Ninh: – Ngươi thành thật khai báo cho ta, rốt cuộc là chuyện gì? Âu Dương Tu có chút thất thố, khiến cho nữ nhi Âu Dương Thiến và Tăng Bố ngây người, ngay cả Phạm Trọng Yêm cũng nhíu mày, thầm nghĩ: "Vĩnh Thúc xảy ra chuyện gì vậy?"
Phạm Ninh lại không chút hoang mang nói: – Âu Dương tiền bối cho là trước đó ta đã đọc qua bài văn này? Âu Dương Tu nghẹn lời. Bài Túy Ông Đình ký này là mình mới viết không lâu, trước nay chưa từng cho người khác xem, đến nữ nhi cũng không có cơ hội. Phạm Ninh ngày đầu tiên đến kinh thành càng không thể thấy được.
Nhưng… Âu Dương Tu chầm chậm ngồi xuống, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Điều này sao có thể? Hắn mới tám tuổi thôi mà! Lúc này, Phạm Trọng Yêm cười nói: – Vĩnh Thúc có thể cho ta xem một chút không? Âu Dương Tu đưa bài thi cho ông. Phạm Trọng Yêm nhìn kỹ một lần, lại nhặt lên bản thảo gốc trên bàn. Ông liên tục gật đầu. Bài thi của Phạm Ninh sửa càng sinh động, hoàn mỹ hơn so với bản gốc.
Tuy nhiên Phạm Trọng Yêm hoàn toàn không phản ứng kích động như Âu Dương Tu, ông đã lĩnh giáo qua tài hoa kinh người của Phạm Ninh rồi.
– Vĩnh Thúc, đệ xem hai đoạn này! Phạm Trọng Yêm chỉ cho Âu Dương Tu mấy chỗ sửa cuối cùng.
"Túy năng đồng kỳ lạc, túy năng thuật dĩ văn giả, thái thủ dã, thái thủ vị thùy? Lư lăng Âu Dương Tu."
– Đệ xem đoạn này hắn sửa chữa: bỏ đi câu "Thái thủ dã, thái thủ vị thùy?". Nhìn thì có vẻ ngắn gọn, lại thêm vài phần ý cảnh tự đắc sau khi say rượu, nhưng kỳ thực sửa vậy hoàn toàn không hay.
– Còn có, "Dĩ nhi tịch dương tại sơn, nhân ảnh tán loạn", hắn đổi thành "nhân ảnh tạp loạn".
– Hai chữ "tạp loạn" này dùng không hay bằng "tán loạn". Từ đó có thể thấy, đứa cháu này của ta trình độ vẫn còn có hạn.
Âu Dương Tu gật đầu, thừa nhận Phạm Trọng Yêm nói đúng. Nhìn Phạm Ninh, ông vẫn thở dài một hơi: – Nhưng cho dù là như thế, lệnh tôn vẫn khiến người khác phải kinh ngạc.
Tăng Bố biến sắc, ủ rũ cúi đầu. Y biết rằng lần tỷ thí thứ hai này lại thua rồi.
Khóe miệng nhỏ nhắn của Âu Dương Thiến giật giật, quả thật là nàng sắp tức phát khóc rồi.
Âu Dương Tu lại không kìm được xem kỹ lại bài thi của Phạm Ninh ba lần, bấy giờ mới lắc lắc đầu, nói với Phạm Trọng Yêm: – Lệnh tôn thiên phú dị bẩm, thật là thần đồng, Âu Dương Tu ta bái phục! Phạm Trọng Yêm vẫn là lần đầu tiên nghe được Âu Dương Tu khen ngợi một đứa trẻ. Trong lòng ông thật rất vui mừng, lại vuốt râu cười khẽ: – Xét về thực học, nó còn kém xa Tăng Bố. Hiền đệ đã quá lời rồi.
Phạm Trọng Yêm vừa quay đầu lại, thấy trong mắt Phạm Ninh ánh lên vẻ đắc ý không giấu giếm được, ông liền giận dữ giơ tay gõ mạnh lên đầu hắn: – Mấy lời khiêm tốn của con đâu cả rồi? Mau nói lại cho ta nghe xem nào! Buổi tối hôm đó, Phạm Ninh cùng ông nội ở lại phủ của Âu Dương Tu.
Buổi sáng hôm sau, Phạm Trọng Yêm từ sớm đã xuất môn rời đi. Phạm Ninh lại ngẩn ngơ trong phòng luyện chữ của mình.
"Có phải có gì đó sai sai rồi không? Đến kinh thành phồn hoa mà không được dạo phố vui chơi, lại để bản thân vùi đầu viết chữ ư? Vậy đến kinh thành làm gì chứ?" Phạm Ninh tức giận, hung hăng phát tiết xuống giấy Tuyên Thành. Đâu phải hắn đang viết chữ, rõ ràng là đang vẽ một bức thủy mặc theo trường phái trừu tượng thì đúng hơn.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.
– Cửa không khóa, vào đi.
Cánh cửa mở "két" một tiếng. Phạm Ninh quay đầu lại, giật mình phát hiện Âu Dương Thiến đang đứng ngay trước cửa.
Hôm nay nàng đã đổi một bộ quần áo khác, dung mạo vẫn xinh đẹp như trước, chẳng qua nét mặt không vui, giống như có người vừa nợ nàng mấy trăm văn tiền vậy.
– Âu Dương cô nương tìm ta có việc gì chăng? Âu Dương Thiến lười biếng hỏi: – Ngươi không có thời gian ư? – Làm gì cơ? – Phụ thân bảo ta cùng ngươi đi mua mẫu chữ. Ở nhà không có mẫu nào phù hợp với ngươi cả, nhưng ta đoán ngươi phải luyện chữ nên chắc hẳn không có thời gian.
Phạm Ninh nhảy dựng lên: – Ta có thời gian! Hắn ném bút xuống, cười hì hì chạy tới: – Tiểu đệ chẳng có gì ngoài thời gian.
Được ra ngoài dạo phố, lại có mỹ nhân đồng hành, ai đời lại từ chối chuyện tốt đẹp như v��y chứ? Âu Dương Thiến trong lòng thầm đau khổ kêu rên: "Cái tên nhóc chết tiệt này, sao lại bám người đến thế chứ!" … Phạm Ninh cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả mọi người đều thích mỹ nữ. Bên cạnh có tiểu mỹ nữ đồng hành, quả thật khiến tâm trạng vui sướng, nhìn cái gì cũng thấy vừa ý.
Bọn họ vừa đi ra cửa chưa được mấy bước, Âu Dương Thiến liền giơ tay gọi một chiếc xe bò. Điều này khiến Phạm Ninh rất ngạc nhiên, chẳng khác gì gọi taxi ở kiếp trước vậy. – Chưa từng thấy bao giờ đúng không? – Âu Dương Thiến đắc ý nói. – Khắp kinh thành đều có xe bò, chỉ tốn mấy đồng tiền liền đến tận nơi. Các ngươi ở nông thôn có không? – Ở nông thôn bọn ta cưỡi trâu thì chẳng mất đồng nào cả. Âu Dương Thiến trợn trừng mắt một cái, tức giận nói: – Mau lên xe! Hai người lên xe bò, phu xe vung roi, xe bò chậm rãi chuyển động.
Phạm Ninh có chút khó hiểu: – Tiểu Thiến tỷ, mua mẫu chữ sao lại phải đi chùa Đại Tướng Quốc? Chẳng phải gần đây có phố sách sao? Âu Dương Thiến nghe hắn nói ngọt, trong lòng thoải mái một chút, nhân tiện nói: – Ngoài mua mẫu chữ, phụ thân còn dặn ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó. Bên chùa Đại Tướng Quốc có khá nhiều hàng ăn nổi tiếng.
Nghe thấy được đi ăn, Phạm Ninh lập tức hớn hở: – Chúng ta đi ăn cái gì? Trên vai Âu Dương Thiến có một cái túi vải thêu hoa, bên trong tất nhiên là bút vẽ và son, còn có một túi tiền lẻ.
Trong túi tiền có mấy chục đồng tiền và vài đồng bạc vụn. Nàng đã thật lâu không được cho nhiều tiền như vậy, cũng suy nghĩ nên đi cửa hiệu nào có tiếng ăn một bữa no nê.
Âu Dương Thiến bỗng nhiên nghĩ tới một món ngon, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng ngời.
– A tỷ sẽ dẫn ngươi đi ăn bánh thịt Tào Bà Bà, món canh cay ở đó là ngon nhất, lại rất nổi tiếng khắp kinh thành đấy. – Được, chỉ cần là Tiểu Thiến tỷ giới thiệu, chắc chắn không thể sai được.
Âu Dương Thiến dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, lòng dạ không sâu. Sau khi được Phạm Ninh dỗ ngon dỗ ngọt, nàng liền thoải mái vứt bỏ nỗi không vui ra khỏi đầu.
Truyen.free hân hạnh mang đến những câu chuyện đầy hấp dẫn và sống động.