(Đã dịch) Đại Tống Siêu Cấp Học Bá - Chương 37
Lưu viện chủ đứng trên bục, lật bài thi, khẽ thở dài: – Thật không dễ dàng chút nào! Hai người chép không sai một chữ lại là hai học sinh mới nhập học.
Trong lớp học vang lên một tràng kinh hô, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phạm Ninh và Chu Bội. Trong đó có sự kính phục, nhưng cũng không ít ganh tị.
Chu Bội ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc, dường như kết quả này đã nằm trong dự liệu của nàng.
Phạm Ninh thì lại ngạc nhiên. Thật không ngờ! Cô bé này vậy mà lại có thực tài, hoàn toàn không phải dựa vào quan hệ.
Lúc này, Lưu viện chủ phát bài thi. Ông đặc biệt xem kỹ bài của Phạm Ninh và Chu Bội, sau đó trao cho họ.
– Phạm Ninh đứng thứ nhất, Chu Bội thứ hai! Ông cười nói với hai người.
– Vì sao ta lại là thứ hai? Chu Bội đại tiểu thư lập tức nổi giận. – Ta cũng không sai chữ nào, dựa vào đâu mà xếp ta sau hắn?
Lưu viện chủ không hề tức giận, mỉm cười chỉ vào đoạn cuối bài thi của Chu Bội. Ở đó có một vết xóa nhỏ, nàng đã viết sai một chữ, nhưng kịp thời phát hiện và xóa đi để viết lại.
– Bài của Phạm Ninh không sửa một chữ nào, cho nên hắn đứng thứ nhất.
Chu Bội tức đến đỏ bừng mặt, nắm tay kêu răng rắc.
Phạm Ninh lại chăm chú nhìn vào ngăn bàn của Chu Bội. Nếu cô bé này dám lấy đoản kiếm ra, lần này hắn nhất định phải giật lại.
Chốc lát, bàn tay Chu Bội dần dần thả lỏng, sắc mặt cũng trở lại bình thường. Nàng đột nhiên viết một tờ giấy ném cho Phạm Ninh, trên đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Hôm nay đấu tiếp!".
Phạm Ninh bỗng nhiên có chút đau đầu. Cô bé này thật quá hiếu thắng.
Lúc này, Lưu viện chủ nói với mọi người: – Hôm nay ta sẽ tự mình kiểm tra các trò. Chép mười thiên sau của Luận Ngữ, từ "Tiên Tiến" đến "Nghiêu Viết". Khi chuông nghỉ trưa vang lên thì dừng bút. Ba người đứng đầu sẽ có thưởng. Hy vọng các trò tập trung sức lực, đừng để ta và thầy giáo Nghiêm thất vọng nữa.
Hai người trợ giảng bước vào phát giấy thi cho mọi người, đồng thời thu lại sách Luận Ngữ.
Phạm Ninh hôm nay xem như đã hiểu rõ quy củ của lớp học. Hắn đặc biệt chuẩn bị một chiếc chén nhỏ, đi đến thùng gỗ phía trước múc một chén nước sạch để mài mực.
Trong lớp học rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút sột soạt. Một người trợ giảng đi đi lại lại giám sát mọi người. Chu Bội hôm nay không thèm để ý Phạm Ninh, dốc toàn lực chép chính tả.
Mặc dù chỉ có một buổi sáng, nhưng lại phải viết hơn tám nghìn chữ. Thời gian rất gấp gáp, không thể dừng bút suy nghĩ, thậm chí không có thời gian gian lận. Mọi người nhất định phải hành văn liền mạch, lưu loát.
Đây mới thực sự là một bài thi.
***
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, trợ giảng vỗ tay nói: – Đến giờ rồi, mời mọi người dừng bút nộp bài!
Phạm Ninh viết xong trước cả khi kịp uống cạn chén trà, nhưng hắn không phải là người đầu tiên nộp bài. Người đầu tiên nộp bài là Chu Bội, nàng xong sớm hơn hắn một chút.
Nộp bài xong, nàng cũng chẳng thèm nhìn Phạm Ninh một cái mà nghênh ngang rời đi.
Trong lớp học vang lên rất nhiều lời oán thán. Thời gian quá ngắn, gần như hơn nửa số học sinh đều chưa viết xong.
Lưu Khang tiến đến vỗ vai Phạm Ninh: – Đi thôi! Đi ăn cơm.
– Huynh viết xong chưa? Phạm Ninh cười hỏi.
Lưu Khang lắc đầu: – Sao có thể viết xong được chứ? Ta chỉ viết được tám thiên, còn hai thiên chưa xong. Nhưng thế cũng khá tốt rồi, Phạm Cương kia chỉ viết được sáu thiên.
Lưu Khang chợt hỏi: – Chẳng lẽ đệ viết hết rồi?
Phạm Ninh cười gật đầu.
– Hả! Lưu Khang kinh hô một tiếng, dựng thẳng ngón cái khen: – Không h��� là thiên tài thần đồng được Lưu viện chủ để mắt. Lần này chắc chắn đệ lại đứng nhất rồi! – Chưa chắc. Chu Bội ngồi cạnh ta còn viết xong trước ta.
– Nàng cũng thật lợi hại! Một tiểu cô nương lại có thể vượt qua hầu hết nam nhân, thật không đơn giản chút nào! – Huynh cũng biết nàng là một tiểu cô nương sao? – Trong lớp học này có ai mà không biết đâu chứ. Nàng là tiểu thư Chu gia, ai dám nói lung tung? – Gia tộc nhà nàng lớn lắm sao? Phạm Ninh tò mò hỏi.
Lưu Khang có chút bất đắc dĩ nhìn Phạm Ninh: – Xem ra đệ chẳng biết gì cả! Đúng là kẻ không biết không sợ, nên đệ mới dám ngồi cạnh nàng.
– Ta chỉ là không quan tâm mà thôi! – Thật ra ta cũng không rõ cụ thể lắm, chỉ nghe được một vài tin đồn. Hình như Chu gia là hoàng thân quốc thích.
Phạm Ninh hoảng sợ. Hóa ra lại là hoàng thân quốc thích.
Lưu Khang liếc nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: – Chuyện này không phải ai cũng biết, đệ tuyệt đối đừng đi nói lung tung đấy!
Phạm Ninh gật đầu.
Lúc này, trên hành lang phía trước truyền đến một tràng cười quái d��: – Hôm qua ta quen được một người bạn mới, tên là Tưởng A Quý. Các ngươi đoán xem cậu ta nói gì nào?
Dưới tán cây tử đằng cách đó vài bước có ba học sinh cà lơ phất phơ đang đứng. Người cầm đầu chính là Phạm Cương, gã liếc xéo Phạm Ninh, trên mặt nở nụ cười chế nhạo.
– Tưởng A Quý nói cho ta biết, trong thôn của họ cũng có họ Phạm. Gia cảnh hắn nghèo túng, ở trong ba gian nhà cỏ, đến cơm trưa cũng không có mà ăn. Cuối cùng phải chạy đến lớp học ăn chực.
Phạm Ninh bước nhanh đến chỗ Phạm Cương. Lưu Khang giật mình, vội kéo hắn lại nói: – Đừng làm loạn, đánh nhau cũng bị đuổi học đấy!
Phạm Ninh hất tay Lưu Khang ra, chậm rãi bước đến trước mặt Phạm Cương, cười tủm tỉm hỏi: – Tưởng A Quý là bạn của ngươi?
Phạm Cương hừ một tiếng: – Là bạn của ta thì sao, ngươi muốn làm gì? – Không có gì, phiền ngươi chuyển lời tới nó giúp ta! – Chuyển lời gì?
Mặt Phạm Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói: – Ngươi nói cho nó biết, nếu nó ngứa ngáy muốn bị đánh thì cứ tới tìm ta. Ta đảm bảo sẽ không đánh chết n��!
Nói xong, hắn xoay người vẫy tay với Lưu Khang: – Chúng ta đi!
Phạm Ninh dẫn theo Lưu Khang nghênh ngang rời đi, để lại ba người con cháu Phạm gia trợn mắt há mồm.
***
Sáng sớm, một ông lão cao gầy đến trước cổng huyện học ở huyện Ngô. Người nọ tóc hoa râm, da đen, mặc một chiếc áo dài xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo da dê.
Người này chính là ông nội của Phạm Ninh – Phạm Đại Xuyên. Ông mới đi thăm bạn từ Vô Tích trở về, tiện đường đi qua huyện Ngô, đặc biệt ghé thăm con trai út ở huyện học.
Huyện học bình thường kéo dài ba năm. Phạm Đồng Chung mấy năm trước đã học xong rồi, nhưng vì sư phụ gã là giáo thụ Lưu Nghị của huyện học, nên Phạm Đồng Chung vẫn ở lại huyện học như cũ, gã còn có một phòng ký túc riêng ở đây.
Gần như mỗi huyện đều có một nhóm sĩ tử như vậy, thi không đậu, không vào được phủ học, lại không muốn về nhà làm nông.
Bọn họ cả ngày lấy danh nghĩa chuẩn bị thi khoa cử để tiếp tục bám trụ trong giới tri thức, sống nhờ vào sự chu cấp của gia đình.
Lúc này, một người canh cửa chạy đến nói với Phạm Đại Xuyên: – Lão tiên sinh, ta đã giúp lão hỏi rồi. Phạm Đồng Chung mấy ngày nay không ở huyện học! – Thôi vậy! Phạm Đại Xuyên có chút thất vọng. Mình cất công đến, con trai lại không có mặt ở đây. Biết thế đã về thẳng nhà bằng thuyền từ Thái Hồ rồi.
Phạm Đại Xuyên xoay người định đi, lại phát hiện có một lão già đang đứng đằng sau, cười tủm tỉm nhìn mình.
Toàn bộ nội dung văn bản này thuộc sở hữu trí tuệ của truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.