Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Đại Tống Siêu Cấp Học Bá - Chương 2

Học sinh Phạm Đồng Chung xin ra mắt Tướng công!" So với sự cung kính của cha con Phạm Trọng Yêm dành cho mình, Phạm Đồng Chung lại thiếu đi vẻ thân tình, cái cách cậu ta xưng "tướng công" vừa thốt ra đã khiến một người từng trải như ông nhìn thấu sự tính toán.

Trong lòng Phạm Trọng Yêm tuy không hài lòng, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài mặt.

Ông cười cười hỏi: "Tứ lang đang học ở đâu?" "Học sinh đang học tại trường huyện, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ tới Trường Châu tham dự kỳ Giải thử."

Phạm Đại Xuyên bên cạnh vội vã bổ sung: "Tứ lang nhà ta bây giờ đã là tú tài rồi!"

Tú tài thời Tống không giống với thời Minh, Thanh, không được xem là một loại công danh thực thụ. Thông thường, chỉ cần được huyện cử đi tham gia Giải thử là đã có thể được gọi là tú tài. Bởi vì trong thôn cũng chỉ có y là tú tài, Phạm Đại Xuyên cực kỳ đắc ý, gặp ai cũng tấm tắc khen Tứ lang nhà mình thông minh, dễ dàng đỗ tú tài.

Phạm Đồng Chung nắm lấy cơ hội, vội vàng rút từ trong túi đựng sách một chồng bản thảo đưa cho Phạm Trọng Yêm.

"Đây là mấy cuốn văn chương, thi từ học sinh viết, xin Tướng công chỉ điểm!" Phạm Trọng Yêm nhận lấy bản thảo lật xem, rồi cười cười trả lại cho y.

"Cũng không tệ lắm! Thi Giải thử cho tốt, ta hi vọng có thể nghe được tin tức tốt lành từ cháu."

Phạm Đồng Chung kích động tới mức sắp rơi nước mắt, tiếng nói cũng nghẹn ngào.

"Tướng công đã có lời dạy bảo, học sinh nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm."

Phạm Đại Xuyên cũng hiểu đã có hi vọng, vội vàng "rèn sắt khi còn nóng" nói thêm: "Nghe nói tam đệ vẫn chưa có đệ tử thừa truyền, đệ xem có thể…" Phạm Ninh thở phù một tiếng bật cười, ông nội lại muốn cho tứ thúc được Phạm Trọng Yêm nhận làm đệ tử truyền thụ, thế mà ông ta cũng nghĩ ra được! Dù Phạm Trọng Yêm đã kiềm chế nhưng lúc này cũng không nhịn nổi.

Ông kéo Phạm Đồng Chung đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu lại, nói với Phạm Đại Xuyên: "Hôm nay đệ còn có việc, xin phép đi trước, hôm nào đó đệ lại tới bái phỏng nhị ca."

Lúc này, ông không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, ông quay đầu khẽ gật đầu với Phạm Ninh và Phạm Thiết Chu, rồi xoay người đi ra khỏi sân.

"Đều tại các ngươi, khiến ta bỏ lỡ cơ hội này!" Phạm Đồng Chung đầy phẫn nộ chỉ trích đại ca và cháu trai, cứ như thể gã xui xẻo vì dính dáng đến hai cha con họ, khiến Phạm Trọng Yêm chướng mắt.

Gã hung hăng dậm chân, bụm mặt xoay người chạy như bay, cơ hội tốt cỡ nào chứ! Cứ như vậy bị thằng nhóc con ngu ngốc kia làm hỏng.

Phạm Đại Xuyên cũng tức giận đến run người, bao nhiêu bực dọc dồn hết lên đầu đứa con cả.

"Phạm tướng công đến thôn là cơ hội hiếm có dường nào, ngươi không xin y chỉ điểm cho tứ đệ ngươi, lại một lòng chỉ nghĩ đến con mình, khiến cho tứ đệ của ngươi toi công bỏ lỡ cơ hội lần n��y, ngươi dùng lương tâm mà suy nghĩ một chút, ngươi có làm ta thất vọng không, có làm tứ đệ của ngươi thất vọng không?" Trong lòng Phạm Ninh cực kỳ tức giận, chậm rãi siết chặt nắm đấm.

Nhưng hắn vẫn nể mặt phụ thân, không trở mặt, chỉ có điều vẫn lạnh lùng nhìn người ông nội không nói lý lẽ này mà không nói lời nào.

Phạm Thiết Chu nén giận nói: "Phụ thân, Ninh nhi quả thực có năng khiếu đọc sách mà."

"Ta nhổ vào!" Phạm Đại Xuyên nhổ toẹt nước bọt xuống đất, vẻ mặt châm chọc chỉ vào ba gian nhà tranh.

"Ngươi nhìn xem nhà ngươi đã nghèo tới cỡ nào, hoàn cảnh này còn muốn cho đứa con ngu ngốc của ngươi đi học? Lãng phí tiền cũng chưa nói, quan trọng hơn còn khiến người trong thôn nhạo báng, ngươi không biết xấu hổ, cái mặt già này của ta cũng không còn mặt mũi nào!" "Cha còn không biết xấu hổ nói chúng con nghèo!" Trương Tam Nương rốt cuộc không kìm nổi bèn lên tiếng.

Nàng đã cố hết sức nể mặt trượng phu, không so đo với cha chồng, nhưng nàng không thể dễ dàng để mặc cha chồng nhục mạ trượng phu và con trai nàng như vậy.

Nàng căm tức nhìn Phạm Đại Xuyên: "Năm trước ở riêng, cha đã cho Đại lang được gì? Đất đai, nhà cửa đều giữ cho lão Tứ, đuổi hết chúng con ra ngoài.

Chúng con không có chỗ ở ổn định, chút ít của hồi môn của con mới có thể xây được ba gian nhà này, con hỏi cha một câu, Đại lang có phải con trai của cha không? Trương Tam Nương càng nói càng đau lòng, mắt cũng đỏ lên.

Vì sao Đại lang không được đi học, cha còn không rõ quá hay sao? Mười lăm tuổi chàng đã đi xuống hồ đánh cá nuôi gia đình, cha lại ở đây nói chàng ngu xuẩn, cha mới nên dùng lương tâm của mình mà suy nghĩ đi!" Mặt Phạm Đại Xuyên lúc đỏ lúc trắng, lão cũng dứt khoát mặc kệ.

"Các ngươi đều cảm thấy ta không công bằng, ta đây liền ăn ngay nói thật, đời này tâm nguyện lớn nhất của ta là có một đứa con làm quan, nhưng Đại lang đánh cá, Nhị lang buôn bán, Tam lang đi ở rể, đều không thể trông cậy vào việc làm quan được.

Hiện giờ chỉ có lão Tứ là học hành thành đạt, có hi vọng làm quan nhất, ta đành trông cậy vào nó sau khi làm quan sẽ làm rạng rỡ tổ tông, còn có thể chăm sóc ta khi về già, cho nên các ngươi cũng đừng trách ta thiên vị lão Tứ nhiều một chút, hơn nữa các ngươi đối xử với lão Tứ tốt một chút cũng chính là hiếu thuận với ta đó."

"Phụ thân, con cũng không có nói lão nhân gia ngài bất công." Phạm Thiết Chu vội vàng khuyên nhủ.

"Nhưng vợ của ngươi nói, hừ!" Phạm Đại Xuyên hừ thật mạnh một tiếng, xoay người rời khỏi, nhưng đi đến cửa, lão bỗng nhiên quay trở lại, quơ lấy cái sọt chất đầy cá quế, hùng hùng hổ hổ đi mất.

*** Phạm Trọng Yêm men theo bờ sông trở về chỗ ở, trong lòng ông vô cùng cảm thán.

Rõ ràng cháu trai là người tài nhưng tỏ vẻ ngốc nghếch, là mỹ ngọc lương tài hiếm thấy, Phạm Đại Xuyên lại làm như không thấy, rõ ràng đứa con trai út là cái bao cỏ, ông ta lại coi như minh châu.

Viết ra một đống văn chương tầm phào, lại còn muốn được mình nhận làm đệ tử. Phạm Trọng Yêm này dù có bị cách chức cũng không đến nỗi sa sút như vậy!

Lúc này, Phạm Trọng Yêm thình lình nghe thấy tiếng Phạm Ninh gọi mình.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phạm Ninh từ phía sau chạy như bay đến, trong tay còn cầm một tờ giấy.

Phạm Trọng Yêm dừng bư��c, trong lòng lấy làm lạ, đứa nhóc này muốn cho mình xem thứ gì đây? Một lát sau, Phạm Ninh thở hồng hộc chạy tới, cầm tờ giấy trong tay đưa cho Phạm Trọng Yêm: "Đây là một bài từ cháu viết, xin tam a công chỉ giáo!" Phạm Trọng Yêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác trìu mến, ông xoay người xoa xoa cái đầu nhỏ của Phạm Ninh.

"Được, ta nhất định sẽ đọc thật kỹ!" Phạm Trọng Yêm suy nghĩ một lát, lấy từ bên hông một miếng ngọc bội đưa cho hắn.

"Trong bổn đường của nhà họ Phạm ở trấn trên có một tòa tàng thư lâu, dùng ngọc bội này có thể vào trong."

Phạm Ninh nhận lấy ngọc bội, thi lễ thật sâu: "Cảm ơn tam a công dìu dắt!" Phạm Trọng Yêm cười xoa đầu hắn: "Cháu thật cố gắng vào, tới khi ta quay lại, viết thêm mấy bài thơ cho ta xem."

"Cháu nhất định sẽ cố gắng!" Dừng một chút, Phạm Ninh lại cười hì hì nói: "Bài từ này có lẽ có thể khiến tâm trạng tam a công tốt hơn đó ạ."

Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy mất dạng.

*** Phạm Trọng Yêm chậm rãi đi dọc bờ sông, vừa đi vừa đọc bài từ Phạm Ninh viết cho ông: Rừng động đừng nghe chuyển lá cành Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng Nào ngán Áo tơi mưa khói mặc bình sinh Vi vút gió xuân say chợt tỉnh Hơi lạnh Đầu non bóng ngả cũng tương nghênh Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước Rời bước Cũng không mưa gió cũng không hanh (Định phong ba của Tô Thức - Nguồn dịch Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996) Trong lòng Phạm Trọng Yêm vô cùng khiếp sợ, quả thực ông không thể tin được, bài từ của đứa trẻ tám tuổi viết ra thế này, mình cũng chưa chắc đã có thể viết ra được! Phạm Trọng Yêm dừng bước lại đọc một lần nữa, rốt cuộc ông đã lĩnh ngộ được triết lý nhân sinh ẩn chứa trong bài từ này.

Mặc dù chỉ là miêu tả cảnh trên đường quê tình cờ gặp mưa gió, nhưng nó cũng hàm chứa thâm ý rất đơn giản, ở nơi bình thường lại có kỳ quan, biểu hiện một trí tuệ khoáng đạt siêu thoát.

Khóe mắt Phạm Trọng Yêm bỗng nhiên hơi ươn ướt, bài từ này rõ ràng chính là đạo lý của một văn nhân chính trực long đong giữa dòng đời, cố gắng mở một lối thoát.

Giống như chính mình vậy! Lúc này, Phạm Trọng Yêm nghĩ tới ánh mắt thuần khiết của Phạm Ninh, nghĩ tới sức sống căng tràn chất chứa trong khuôn mặt hồng hào tươi cười của hắn, giờ khắc này trong lòng ông đã dạt dào sức sống rồi.

*** Trong lòng, Trương Tam Nương vẫn đang oán giận trượng phu.

"Hiếm khi tam thúc thích Ninh nhi, chàng cũng không nhờ tam thúc giúp đỡ, học đường Diên Anh dễ dàng thi đậu được như vậy hay sao?" Phạm Thiết Chu sửa chữa cái cuốc, buồn bực cất tiếng trả lời oán giận của thê tử.

"Chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà thi, thật sự thi không đậu thì đi học trong học đường nhà nước trong trấn, mặc kệ đi tới đâu, ta tin con trai cũng là một viên minh châu sáng nhất."

Trương Tam Nương thở dài: "Thiếp cũng hi vọng Ninh nhi có thể đáp ứng kỳ vọng của chúng ta, để cha của chàng biết, ông ấy đã coi một viên minh châu như gạch ngói vụn như thế nào!" Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ho khan.

Phạm Thiết Chu vội vàng từ trong nhà đi ra, đã thấy tam thúc đứng trong sân.

Phạm Thiết Chu gãi gãi đầu: "Tam thúc còn chuyện gì sao?" Phạm Trọng Yêm khẽ cười nói: "Vừa rồi ta quên hỏi, ngày mai ta sẽ tới kinh thành, không biết Ninh nhi có bằng lòng xa nhà một tháng hay không?" Ngày kế trời còn chưa sáng, tàu chở khách Phạm Trọng Yêm dừng ở bến tàu thôn nhỏ, mẫu thân Phạm Ninh là Trương Tam Nương thay cho hắn một bộ quần áo mới, dặn dò không ngớt.

Phạm Thiết Chu trầm mặc không nói.

Trong lòng y tuy không nói gì nhưng con đã tám tuổi, có thể cùng tam a công đi kinh thành mở rộng tầm mắt đương nhiên y vạn lần đồng ý, loại cơ hội này không phải bình thường có được.

Phạm Ninh khom người bái biệt cha mẹ, liền lên thuyền, Phạm Trọng Yêm đi ra cười nói: "Yên tâm đi, nhiều nhất nửa tháng ta sẽ mang Ninh nhi bình an trở về."

"Vậy kính nhờ tam thúc rồi." Phạm Trọng Yêm gật gật đầu ra hiệu với người chèo thuyền, thuyền chở khách bắt đầu khởi động, lảo đảo di chuyển trong sương mù.

Trương Tam Nương nhìn bóng dáng đứa con dần chìm trong sương mù sáng tinh mơ, mắt nàng từ từ đỏ lên.

Phạm Thiết Chu nhỏ giọng nói: "Chuyện này chúng ta không thể nói với bất kỳ ai, đối với Ninh nhi không có gì tốt, nếu ai có hỏi đến chỉ nói Ninh nhi đến nhà bà con."

Trương Tam Nương gật đầu: "Đối với cha chàng cũng không nói sao?" Phạm Thiết Chu cười khổ, phụ thân y nếu nghe được tin tức này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, vẫn là không nói thì tốt hơn.

Nghĩ đến phụ thân đối với y luôn xem thường, y không khỏi cúi đầu thở dài: "Ninh nhi nhất định không chịu thua kém phụ thân!"

*** Thuyền chở khách chậm rãi di chuyển trên dòng sông nhỏ.

Phạm Ninh ngồi ở cửa sổ thuyền, bên người mang theo một bao vải nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo và hai trăm văn tiền, cũng là hành lý duy nhất của hắn.

Phạm Ninh rất thích cảm giác ngồi trên thuyền vào lúc sáng sớm, không gian yên tĩnh này khiến hắn nhớ lại kiếp trước, những hình ảnh chân thực như đang hiện lên trong đầu hắn.

Kiếp trước của hắn là trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng ở cô nhi viện, nhờ trí nhớ siêu việt mà nổi tiếng.

Năm ấy hắn tám tuổi được lựa chọn vào một trường học đặc biệt, trong đó toàn những đứa trẻ sở hữu trí nhớ siêu phàm như hắn.

Suốt mười năm hắn đã tiếp thu được không biết bao nhiêu điều, nhưng cách đây một tháng, trong lúc thí nghiệm, một sự cố bất ngờ đã xảy ra.

Phạm Ninh nghĩ đến thí nghiệm cách đây một tháng, khi não hắn được cấy con chip trí nhớ. Nếu thành công, não hắn sẽ chứa đựng một lượng tri thức khổng lồ, đủ sức khai sáng một kỷ nguyên mới.

Kết quả là hắn trở thành người tiên phong, và cũng là một liệt sĩ.

Trong lòng Phạm Ninh còn sợ hãi sờ sờ cái ót, lại nhịn không được bật cười, đây là đầu Phạm Ngốc Ngốc, con chip kia làm sao có thể tồn tại được chứ? Phạm Trọng Yêm ngồi đối diện với hắn, ông không kìm được đọc lại một lần bài Định phong ba, quả là một bài thơ hay.

Ông sau khi trở về Đặng Châu sẽ đem nó dán lên vách, treo trong thư phòng, luôn nhắc nhở bản thân phải ung dung đối diện với mọi sự đời.

Thật sự đứa nhỏ này vô cùng thần bí, trong lòng Phạm Trọng Yêm dâng lên nỗi xúc động khôn tả, suýt chút nữa hôm qua ông đã bỏ lỡ một thần đồng hiếm có.

Lúc này tiểu đồng Tiểu Phúc mang trà nóng vào, Phạm Trọng Yêm rót chén trà nóng mỉm cười đặt chén trà trước mặt Phạm Ninh, kéo Phạm Ninh đang trong hồi ức trở về thực tại.

"Đa tạ tam a công." Phạm Ninh giả thành bộ dáng nhu thuận, nâng chén trà lên uống một ngụm: "A!" Nước nóng khiến hắn nhảy dựng lên, nước nóng trong miệng, hắn ngậm không được, nhả không đành, nuốt cũng chẳng trôi, thật sự làm hắn vô cùng chật vật.

Khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước trà xuống, cảm thấy đầu lưỡi tê rần bỏng rát.

Hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tiểu đồng Tiểu Phúc, nhất định là tên tiểu tử thối này cố ý khiến hắn xấu mặt đây.

Tiểu Phúc che miệng cười trộm, nhìn hắn làm mặt quỷ rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Phạm Trọng Yêm thấy Phạm Ninh uống trà chật vật như thế cũng nhịn không được bật cười.

"Uống trà phải chậm rãi, uống từ tốn, để thưởng thức trọn vẹn hương vị. Vừa rồi cháu quá gấp."

"Cháu ở nhà đều dùng gáo lớn múc uống." Phạm Ninh lẩm bẩm nói.

"Cháu đây không phải uống trà mà uống nước." Phạm Trọng Yêm cười cười, rót trà ra chén cẩn thận thổi thổi, cẩn thận hớp một ngụm nhỏ rồi mới hỏi: "Cháu có nghĩ đến vì sao ta lại dẫn cháu đến kinh thành không?" Phạm Ninh nghịch ngợm cười: "Có lẽ ông nội ba cảm thấy trên đường nhàm chán, mang cháu theo có thể nghe cháu kể chuyện Thiên Bồng Nguyên Soái."

Phạm Trọng Yêm nháy mắt hỏi lại: "Nghe chuyện xưa có cần phải trả tiền hay không?" Phạm Ninh đỏ mặt, hóa ra tổ phụ còn chưa quên chuyện cũ.

Hắn ngẫm lại một chút giảo hoạt cười nói:

Mọi bản quyền tài liệu này đều thuộc về truyen.free, nghiêm cấm sao chép và phân phối dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free