(Đã dịch) Đại Mộng Chủ - Chương 30: Phù lục chi đạo (*)
“Mua rồi mua rồi! Hạc Đỉnh chu sa loại tốt nhất, còn có giấy Thanh Sương đây.”
Vu Mông nhanh chóng thu lại nụ cười, gấp gáp lấy từ trong ngực áo ra một bình ngọc lớn bằng bát ăn cơm và một xấp giấy màu xanh rồi hai tay dâng lên.
Y lộ vẻ khẩn trương, mắt lén lút nhìn qua khe hở giữa hai cánh tay như đang dò xét biểu cảm của lão già.
Thẩm Lạc đưa mắt nhìn thoáng qua vật trong tay Vu Mông, trong lòng khẽ động.
Loại giấy kia hắn biết rất rõ, là phù chỉ để vẽ bùa, nhưng loại phù chỉ màu xanh này so với giấy vàng mà hắn dùng thì dày hơn nhiều, phẩm cấp hiển nhiên cũng cao hơn nhiều.
Lão giả vận áo bào vàng khẽ vẫy một tay, tức thì đồ trong tay Vu Mông liền bay lơ lửng rồi bị một lực hút vô hình kéo về, bay xa chừng ba, bốn trượng rồi rơi thẳng vào trong tay lão.
“Cách Không Thủ Vật!” Thẩm Lạc mở lớn hai mắt thêm chút, âm thầm kinh hô.
Thủ đoạn thi triển pháp thuật cách không thủ vật này, khi còn ở Xuân Thu quán hắn đã từng thấy miêu tả trong một cuốn tạp chí, khi ấy cũng sinh lòng hiếu kỳ nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi. Nay lại được tận mắt chứng kiến một người thi triển ở cự ly gần đến thế, khiến tim Thẩm Lạc không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Lão giả không quan tâm đám phù chỉ lắm, trái lại khá để ý bình ngọc kia. Lão mở nắp rồi nhòm vào trong một chút.
Tiếp đó, lão lại đưa móng tay út ngoáy một ít bột phấn màu đỏ từ trong bình ra, nhìn một chút, cuối cùng là dùng lưỡi nếm một cái, rồi mới hài lòng ừm một tiếng.
Vu Mông thấy vậy, bất giác khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Chu sa mua lần này khá tốt, sau này cứ theo tiêu chuẩn này mà mua, đừng bao giờ mang hàng thứ phẩm về, nếu không thì đừng trách ta không nể nang… Ể, ngươi là ai?” Lão giả nói đến đây mới để ý thấy Thẩm Lạc đang đứng phía sau Vu Mông.
“Phụ thân, đây là Thẩm Lạc huynh đệ, chính là người kề vai sát cánh cùng con chặn đứng đàn sói trên tường thành. Cậu ấy vừa vào thành, còn chưa tìm được chỗ đặt chân nên con đã mời về nhà mình tạm trú. Thẩm lão đệ, vị này chính là gia phụ Vu Diễm, ngươi từng gặp rồi đấy.” Vu Mông vội vàng lên tiếng giới thiệu.
“Thẩm Lạc bái kiến bá phụ.” Thẩm Lạc tiến lên, cung kính thi lễ.
Vu Diễm khẽ nheo mắt đánh giá Thẩm Lạc một lượt, gật đầu qua loa rồi thu bình ngọc và phù chỉ vào trong ngực áo.
“Hôm nay khi ở đầu tường thành, vãn bối thật may mắn được chứng kiến bá phụ cùng các vị tiên sư ra tay, thực sự khiến vãn bối mở mang tầm mắt. Phù lục chi thuật của bá phụ quả nhiên uy l��c kinh người. Vãn bối vô cùng khâm phục.” Thẩm Lạc có ý muốn kéo gần quan hệ với vị tiên sư trước mắt, thấy đối phương có vẻ lãnh đạm, hắn liền nghĩ ngợi rồi lái sang chủ đề phù lục.
“Ngươi hiểu phù lục chi thuật?” Quả nhiên nói tới phù lục, Vu Diễm khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn đạo bào Xuân Thu quán đã rách nát trên người Thẩm Lạc.
“Vãn bối chỉ hiểu biết sơ qua đôi chút mà thôi. Vãn bối tư chất ngu độn, luyện tập nhiều năm vẫn chưa đạt được thành tựu gì trên phù lục chi đạo, tuyệt nhiên không thể so sánh với thần thông của bá phụ được.” Thẩm Lạc chắp tay đáp.
“Phù lục khác với các đạo pháp khác, khó hiểu, nhàm chán và vô cùng tốn thời gian, phải khổ luyện, tích lũy từng chút mới mong đạt được chút thành tựu. Nếu ngươi thực sự có thể kiên trì đến giờ, phần tâm tính này thực sự đáng quý hiếm.” Vu Diễm khẽ vuốt cằm, nói nửa chừng bỗng trừng mắt nhìn Vu Mông ở bên cạnh.
Vu Mông gãi gãi đầu, khẽ chột dạ, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Vu Diễm thấy vậy liền trầm giọng hừ một tiếng.
“Bá phụ quá lời rồi. Vãn bối chỉ là vì bị âm khí phụ thể, tìm khắp nơi không có cách nào hóa giải, sau may mắn được cao nhân dùng phù lục cứu chữa, nên mới sinh lòng quan tâm đến phù lục chi đạo, và cũng muốn có được chút thành tựu ở phương diện này.” Thẩm Lạc quan sát sắc mặt hai người rồi mới khiêm tốn đáp.
“Thế gian có vô số người nhưng phần lớn đều thiển cận, coi phù lục chỉ là thứ tạp học cấp thấp, tốn công vô ích. Nào ai biết, một khi phù lục chi thuật đại thành, liền có thể triệu thần hặc quỷ, uy lực hàng yêu trấn ma, tuyệt đối có thể vượt xa đại đa số đạo pháp trên thế gian.” Vu Diễm nghe lời Thẩm Lạc nói, dường như bị chạm đúng chỗ ngứa, giọng có chút bực dọc.
Thẩm Lạc tiếp xúc với phù lục không lâu, cũng chẳng rõ lắm về tình hình của giới tu đạo. Bây giờ nghe thấy địa vị của phù lục chi thuật trong giới tu đạo lại cao đến thế, không khỏi có chút kinh ngạc, rồi lộ vẻ tán đồng.
“Phù lục chi thuật chú trọng lấy cần cù bù tư chất, sau này cứ tiếp tục cố gắng, tương lai thành tựu không thể đo đếm.” Vu Diễm trút giận xong, lão nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, đưa tay vỗ vai Thẩm Lạc, động viên.
“Dạ, đa tạ bá phụ chỉ dạy.” Thẩm Lạc trịnh trọng gật đầu, đáp.
“Thẩm hiền chất định ở lại đây hôm nay sao? Đã đến đây rồi thì cứ xem như nhà mình, đừng câu nệ làm gì.” Vu Diễm cười ha ha nói, thái độ đã không còn vẻ lạnh nhạt như lúc ban đầu.
“Mông nhi, cha còn có một số việc gấp phải làm, con thay cha tiếp đãi Thẩm hiền chất chu đáo vào.” Vu Diễm lại lên tiếng dặn dò Vu Mông.
“Dạ, cha cứ yên tâm.” Vu Mông vội vàng đáp.
Vu Diễm quay người đi vào nội đường. Thẩm Lạc và Vu Mông theo mấy bước tiễn chân rồi mới dừng lại.
“Lão đệ, không tệ chút nào. Ngươi là người đầu tiên làm cha ta vui vẻ như vậy đấy. Ngươi không biết đâu, mỗi lần ta dẫn bạn bè về nhà, ông ấy còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.” Vu Diễm vừa rời đi, Vu Mông liền như được đại xá, lấy lại vẻ hoạt bát như cũ.
“Ta thực lòng khâm phục phù lục chi đạo của bá phụ, chỉ không ngờ rằng, Vu huynh lại là con trai một vị Tiên sư.” Thẩm Lạc vừa cười vừa đáp, nhớ tới những thần thông mà Vu Diễm và mấy vị tiên sư đã thi triển trên tường thành lúc trước, trong lòng có chút hâm mộ.
Trong Xuân Thu quán hẳn cũng có những thuật pháp thần thông tương tự, đáng tiếc tư chất hắn không tốt, đến Tiểu Hóa Dương Công cũng chỉ miễn cưỡng nhập môn mà thôi. Những thứ khác thì đừng nói đến chuyện có tư cách tu luyện hay không, chỉ muốn chạm tay vào cũng đã là điều không thể.
“Cái này có gì đáng để hâm mộ chứ? Cầm bút vẽ bùa, thứ chuyện động một tí là chán ngán như thế này ta thực sự không tài nào làm nổi, vẫn là múa đao, bắn tên hợp với ta hơn.” Vu Mông vội khoát tay.
“Như vậy thì thật là đáng tiếc.” Thẩm Lạc lắc đầu đáp.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Nhìn chúng ta đầy mồ hôi và máu thế này, trước tiên cứ đi thay quần áo cái đã.” Vu Mông dường như không muốn nói thêm về vấn đề này, khoát khoát tay áo đầy vết bẩn rồi đổi chủ đề.
“Ban nãy trong lúc hoảng loạn, ta đánh mất túi quần áo rồi.” Thẩm Lạc nhìn xuống y phục của mình, nhíu mày đáp.
“Chẳng phải chỉ vài bộ quần áo thôi sao, trước mặc tạm của ta đi, khách sáo làm gì chứ.” Vu Mông khoát tay, dứt khoát nói.
Hai người đi tới phòng khách phía sau. Vu Mông đi tắm rồi, Tiểu Thuận Tử liền dẫn Thẩm Lạc tới căn phòng bên cạnh, trong đó đã có chuẩn bị sẵn một thùng lớn với đầy nước ấm.
Ti���u Thuận Tử cầm một cái túi da, dốc túi, đổ một ít chất lỏng màu xanh nhạt vào trong thùng. Nước trong thùng lập tức chuyển sang màu xanh nhạt.
“Đây là nước thuốc do lão gia nhà ta chế ra, chuyên để tắm, rất có lợi cho cơ thể. Đây là thiếu gia đã dặn dò.” Tiểu Thuận Tử thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Thẩm Lạc liền lên tiếng giải thích.
“Thẩm công tử, trong phủ chỉ có một thị nữ là Tiểu Hoa, hiện đang hầu thiếu gia tắm, nếu công tử cần xin hãy chờ một lát, thiếu gia tắm nhanh lắm.” Tiểu Thuận Tử hỏi thêm.
“Không cần, ta tự tắm được rồi.” Thẩm Lạc lắc đầu, đáp.
Tiểu Thuận Tử vâng một tiếng, đặt một bộ quần áo sạch sẽ xuống bên cạnh rồi lui ra ngoài.
Thẩm Lạc cởi đai lưng, nhấn mình vào bồn tắm, vừa kỳ cọ thân thể, vừa hồi tưởng những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Nơi hắn tới trong giấc mơ lần này và ngôi làng nhỏ trong giấc mơ trước tuy vị trí địa lý chẳng có điểm chung nào, nhưng hắn lại có cảm giác người ở hai nơi này dường như có chút liên quan, chỉ là, liên quan thế nào thì tạm thời hắn vẫn chưa rõ.
Trong đầu suy nghĩ miên man, tay chân không ngừng kỳ cọ thân thể. Chẳng mấy chốc Thẩm Lạc đã tắm rửa sạch sẽ xong, rồi mặc quần áo chỉnh tề.
Hắn nhìn bản thân trong gương, da dẻ trắng mịn, dung mạo anh tuấn, hệt như một công tử thế gia thời loạn. So với chính mình ngoài đời thực, còn có phần anh khí hơn.
Không chỉ có vậy, cảm giác mệt mỏi trong người Thẩm Lạc cũng như tan biến hết, cả người tràn đầy sảng khoái.
Hắn nhớ tới nước thuốc trong tay Tiểu Thuận Tử lúc nãy, trong lòng có chút hiểu ra, sau đó liền cất bước ra khỏi phòng.
Mọi quyền lợi đối với bản dịch này thuộc về truyen.free.