Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại lộ tuổi 15 - Chapter 6:

Sau ngày hôm ấy, bạn bè dần xa lánh tôi.

Cảm giác khi vừa đánh mất đi vị trí của bản thân thật tệ. Giống như có ai đó lấy đi phần nhân cách khiến mình từng tự hào nhất, và để lại một khoảng trống mà dù có cố gắng đến đâu cũng không thể lấp đầy được.

Tôi vẫn nhớ buổi sáng hôm đó, khi bước chân vào lớp, tất cả ánh nhìn đều dồn về phía tôi. Không phải những ánh nhìn thân quen của ngày hôm qua nữa, mà là những tia sáng lạnh lẽo, nghi ngờ, dè bỉu. Tôi nghe thấy tiếng bàn ghế khẽ xê dịch, như thể chỉ để tránh đi một người mang tội.

Cả lớp khi ấy im phăng phắc. Chỉ cần một tiếng ho cũng khiến mọi thứ vang lên rõ mồn một.

Hôm đó, cô giáo chủ nhiệm nhìn tôi rất lâu. Không mắng, không hỏi, chỉ là ánh mắt đầy thất vọng. Và ánh mắt ấy còn khiến tôi đau hơn bất cứ lời trách mắng nào.

Tôi cố cúi đầu bước qua tất cả, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu. Từng bước chân tôi đặt xuống sàn như đang dẫm lên chính sự tự trọng còn sót lại của bản thân.

Nhưng giữa tất cả ánh nhìn ấy, vẫn có một người không rời mắt khỏi tôi.

Ngọc Hoa.

Cô bạn ngồi ở bàn đầu, lặng lẽ nhìn tôi. Không trách móc, không khinh miệt, mà chỉ có sự lo lắng, sự dịu dàng đến mức khiến tôi càng thêm khổ sở.

Tôi cố làm như không thấy.

Tôi không đủ can đảm để đối diện với sự dịu dàng ấy.

“Này… Khánh ?”

Giọng cô ấy vang lên khẽ khàng, nhẹ như thể sợ làm tôi tổn thương.

Tôi không đáp lại. Chỉ im lặng đặt cặp xuống ghế, cố tỏ ra bận rộn với việc mở vở, cắm cúi ghi chép vài dòng linh tinh để giả vờ mình ổn. Nhưng tay tôi run đến mức không thể viết nổi một chữ.

Cô ấy nhìn tôi thêm một lúc rồi khẽ thở dài.

“Có gì thì cậu cứ nói nhé…”

Chỉ một câu đơn giản như thế, mà khiến ngực tôi thắt lại. Tôi muốn nói lắm chứ. Muốn kể cho Hoa nghe tất cả: chuyện tôi chỉ định đi một lúc, chuyện tôi quên mất thời gian, chuyện tôi không hề cố tình để bố mẹ phải lo lắng đến như vậy…

Nhưng tôi không thể.

Bởi vì tôi biết, dù có nói gì đi chăng nữa thì tất cả cũng chỉ là lời ngụy biện.

Và người như tôi, một đứa từng được khen là ngoan, là chăm, là kiểu mẫu giờ đây chỉ cần mở miệng thôi, mọi lời nói cũng sẽ trở nên rỗng tuếch.

Hơn nữa, nếu tôi nói thì có lẽ Hoa cũng rơi vào những câu hỏi nghi vấn lũ bạn. Tôi lại không muốn vì mình mà Hoa phải liên luỵ

Cả tiết học hôm đó trôi qua trong im lặng. Cô giáo vẫn giảng như mọi ngày, nhưng tôi không thể nghe nổi một chữ nào.

Tôi cảm thấy ánh mắt của Hoa đôi lần liếc sang, như muốn hỏi tôi ổn không, nhưng rồi lại thôi. Còn tôi thì chỉ biết trốn tránh, trốn khỏi mọi thứ, kể cả ánh nhìn ấy.

Những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên ở phía sau.

“Ê, tưởng ngoan lắm cơ mà.”

“Ừ, toàn giả tạo thôi. Bố mẹ phải đi tìm cả đêm, đúng là không biết xấu hổ.”

“Chắc bị đánh một trận rồi nhỉ ? Mà đáng thôi.”

“…”

Tôi siết chặt nắm tay. Đầu cúi thấp đến mức chỉ còn thấy mặt bàn.

Từng lời ấy như những mũi kim, đâm vào lòng tự trọng của tôi. Không phải vì họ nói sai, mà vì họ nói đúng quá.

Tôi đáng bị như vậy.

Tôi là người đã khiến bố mẹ mất ngủ, khiến cô chủ nhiệm thất vọng, khiến cả lớp mất niềm tin.

Tôi đã từng tin rằng chỉ cần học giỏi, ngoan ngoãn thì mọi người sẽ mãi quý mình. Nhưng hoá ra, chỉ cần một sai lầm thôi, mọi thứ có thể sụp đổ nhanh đến thế.

Buổi học hôm ấy dài lê thê. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng rọi xuống bàn, nhưng trong lòng lại lạnh ngắt. Giờ ra chơi, chẳng ai nói chuyện với tôi nữa. Thậm chí có người còn né tránh khi tôi đi ngang qua.

Tôi nghe tiếng cười đùa của nhóm bạn ở cuối lớp, những người từng rủ tôi ôn bài chung, từng hỏi tôi cách giải Toán. Bây giờ, họ chỉ nhìn tôi rồi quay đi.

Thì ra mất đi niềm tin của người khác lại dễ dàng đến thế.

Tiếng trống tan học vang lên, nhưng tôi vẫn ngồi yên một chỗ. Tôi muốn đợi tất cả rời đi, để mình không phải đối diện với thêm ánh nhìn nào nữa.

Lấy trong cặp một cuốn sách ra đọc. Vẫn là cuốn tôi từng thích, từng đọc đi đọc lại nhiều lần. Nhưng hôm nay, từng con chữ dường như chẳng còn nghĩa gì. Mắt tôi lướt qua từng dòng, nhưng đầu óc thì trống rỗng.

Tôi chỉ muốn trốn khỏi thực tại.

Trốn khỏi ánh nhìn khinh miệt.

Trốn khỏi sự thất vọng.

Trốn khỏi chính bản thân mình.

Cảm giác hối hận không ập đến như một cơn sóng, mà len lỏi như hơi lạnh mùa đông. Nó âm ỉ, dai dẳng, không thể gạt bỏ.

Tôi nghĩ về cô giáo, về bố mẹ, về những gì họ đã kỳ vọng. Nghĩ về ánh mắt của Hoa sáng hôm qua, nụ cười trong trẻo ấy, và cảm giác khi cô ấy chúc mừng tôi lúc được tuyên dương.

Vậy mà chỉ trong một đêm, tôi đã biến tất cả thành tro bụi.

Chẳng biết biết mình đã ngồi bao lâu. Khi ngẩng lên, lớp học đã vắng tanh. Ánh sáng cuối ngày len qua khung cửa, phủ lên dãy bàn ghế một màu vàng nhạt buồn buồn.

Gấp cuốn sách lại. Bây giờ đã là 12 rưỡi rồi.

Sắp tới giờ trưa rồi. Ai cũng về cả, chỉ còn lại tôi với căn phòng im lặng.

Tôi sửa lại cặp, chuẩn bị đứng lên.

Và rồi tôi khựng lại.

Ở cuối lớp, Ngọc Hoa vẫn đứng đó.

Cô ấy không nói gì. Chỉ im lặng, tựa người vào khung cửa sổ, nhìn tôi.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, làm mái tóc nâu ánh lên nhẹ. Cô ấy khẽ cười, một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn dịu dàng.

Tôi thấy lòng mình chao đảo.

Không hiểu sao, giữa tất cả những thứ đang đổ nát quanh mình, chỉ cần thấy ánh mắt ấy, tôi lại muốn tin rằng mọi thứ vẫn có thể sửa chữa được.

Nhưng tôi biết, đó là điều dối trá nhất mà bản thân có thể nghĩ ra.

Tôi đã quá mệt để biện minh. Quá hèn nhát để đối mặt.

Tôi cúi đầu, giọng nghẹn lại trong cổ họng.

“Chào nhé.”

Tôi quay đi, cố bước thật nhanh, như thể chỉ cần rời khỏi đó thì mọi lỗi lầm sẽ bớt ám ảnh.

Tiếng bước chân tôi vang lên trên nền gạch, lẫn vào tiếng gió ngoài hành lang. Tôi không dám nhìn lại, nhưng trái tim thì nặng trĩu.

Đến khi vừa ra đến cửa, tôi vẫn không kìm được mà quay đầu.

Hoa vẫn đứng đó.

Hoa nhìn tôi, ánh mắt run lên, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi, khoé mắt cô ươn ướt. Không gian xung quanh như đông cứng lại: lớp học đã vắng, chỉ còn âm thanh rì rầm từ gió ngoài cửa sổ, thổi qua khung kính, mang theo hơi lạnh thấm vào từng kẽ tay tôi.

Hoa bỗng cất tiếng, giọng run rẩy, vỡ ra từng mảnh, như sợ chính mình sẽ khóc:

“Khánh… tại sao vậy ? Tớ đã từng hy vọng… hy vọng rất nhiều ở cậu, cậu có biết không ? Tại sao cậu lại… lại…”

Cô ấy ngập ngừng, như thể lời nói chưa kịp thốt ra thì đã bị cảm giác bất lực làm nghẹn lại. Tôi biết câu tiếp theo mà Hoa định nói là gì, nhưng khi tôi chuẩn bị đón nhận nó, cô ấy lại gạt dòng nước mắt, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, và tiếp tục:

“Cậu có biết là tớ từng hy vọng cậu là người bạn duy nhất có thể hiểu được tớ, trò chuyện với tớ không? Chẳng lẽ bây giờ cậu lại gạt đi những điều đó hả, Khánh ?”

Lời nói của cô ấy vang lên giữa không gian lớp học lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Nó như những mũi kim làm đau nhói trái tim tôi.

Tôi nhìn đôi mắt cô, ánh mắt ấy trong veo, đượm buồn, tràn đầy sự kỳ vọng và thất vọng. Chỉ một ánh nhìn mà khiến tôi muốn nói, muốn giải thích, muốn thổ lộ tất cả nhưng lại chẳng sao mở miệng được.

Tôi nhớ lại những lần hai đứa cùng nhau ôn bài ở thư viện, cùng chia sẻ những bí mật mà chỉ có bọn tôi hiểu nhau. Những lần cười đùa trong sân trường, lúc cô ấy khoe chiếc khăn len do mẹ mới đan, tôi cười theo.

Nhưng giờ cảm giác như cả những ký ức ấy đang trượt ra khỏi tầm tay, biến thành tro bụi lạnh lẽo.

Bản thân tôi cũng chẳng muốn phá vỡ đi tình bạn này, không, là tình yêu mới đúng…

Tôi nhận ra trái tim mình đã âm thầm rung động từ bao giờ, từ những lần Hoa lặng lẽ quan tâm, từ nụ cười cô ấy dành cho tôi khi không ai để ý.

Và giờ, khi thấy cô ấy ươn ướt khoé mắt giữa mùa đông lạnh buốt, tôi lại càng thấy tội lỗi.

Tôi định đem cả những cảm xúc và thứ tình cảm muốn dành cho Hoa lúc này, để nói ra, để cô ấy hiểu rằng tôi cũng từng trân trọng mọi khoảnh khắc cùng cô ấy. Tôi khẽ mở miệng:

“Hoa…”

Nhưng rồi, một lần nữa, tôi chẳng thể nói ra suy nghĩ của bản thân. Giọng tôi nghẹn lại, tim như bị bóp chặt, và tôi biết Hoa đang nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, vừa đau đớn vừa kiên nhẫn. Gió đông rít qua khe cửa, thổi tung vài sợi tóc của cô ấy, làm bờ vai nhỏ nhắn run lên.

Tôi cảm nhận rõ từng rung động ấy, từng nhịp thở cô đang cố bình tĩnh, nhưng tôi lại để cô ấy phải thất vọng.

“Xin lỗi, nhưng tôi… không thể…”

Tôi siết chặt quai cặp, cố nuốt nghẹn vào trong. Lời nói trượt ra không thành hình, chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt, như lớp băng dày phủ lên trái tim tôi.

Tôi đã khiến người duy nhất còn tin tôi phải buồn như thế.

Tôi đáng bị như vậy.

Tôi đi thật nhanh, tiếng giày vang vọng trong hành lang trống trải. Mỗi bước đi như kéo dài thêm khoảng cách giữa tôi và tất cả những gì mình từng trân trọng.

Ra khỏi cổng trường, gió thổi mạnh, cuốn bụi bay lên. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng chỉ thấy một màu trắng đục.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng không thấy dễ chịu hơn.

Tôi nghĩ, có lẽ kể từ hôm nay, mọi thứ đã thực sự thay đổi. Không ai còn nhìn tôi như trước, và có lẽ tôi cũng chẳng còn là chính mình nữa.

Tôi không quay đầu lại nữa.

Chỉ rút tay vào túi áo, bước đi giữa con đường vắng.

Tôi nghe thấy trong lòng mình một khoảng trống dài, không có gì ngoài tiếng thở nặng nề của chính bản thân.

Tôi không biết mình đang đi đâu.

Chỉ biết rằng, nếu dừng lại, có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng được những cảm xúc đang chất chứa trong lòng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free