Đại lộ tuổi 15 - Chapter 5:
Một ngày thứ bảy, trời mát mẻ.
Tôi, khi ấy mới chỉ là học sinh lớp 7, đang cùng đám bạn ăn liên hoan cuối học kỳ trong lớp.
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu trải dài qua ô cửa, phản chiếu lên những dãy bàn ghế gỗ quen thuộc. Cả lớp ríu rít như một tổ chim non. Có đứa mang bánh, có đứa mang kẹo, có đứa đem nước ngọt. Mùi bim bim, mùi giấy gói bánh quy trộn lẫn trong không khí. Tiếng cười, tiếng đùa vang lên không dứt.
Tôi cũng cười. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng lại thấy nặng nề.
Có lẽ là vì suốt học kỳ này, tôi đã phải cố gắng quá nhiều. Tôi luôn được điểm cao, luôn được gọi tên mỗi buổi chào cờ, luôn là “niềm tự hào” của lớp. Nghe thì hay thật, nhưng áp lực ấy đôi khi khiến tôi nghẹt thở.
Mọi người nhìn tôi như một hình mẫu. Thầy cô khen tôi trước lớp. Bạn bè gán cho tôi cái biệt danh “thiên tài”. Nhưng có mấy ai biết, để giữ được hình ảnh đó, tôi phải học đến khuya, phải nén nước mắt khi bài kiểm tra chỉ được chín điểm thay vì mười?
Tôi muốn một lần được phép sai.
Một lần được sống thoải mái như những đứa khác.
An, thằng bạn thân nhất, lúc nào cũng hiểu tôi.
Giữa buổi tiệc, nó khều vai tôi, giọng nhỏ nhưng đủ để nghe:
“Ê Khánh, mày đi net không ?”
Tôi khẽ cau mày.
“Giờ á ? Liên hoan còn chưa xong mà.”
“Thì ăn xong rồi đi. Có sao đâu. Cả học kỳ mày cày như điên, giờ không nghỉ tí chắc chết hả?”
Tôi im lặng, nhìn nó. Trong mắt An có một thứ gì đó rất tự nhiên : tự do, phóng khoáng, không ràng buộc. Tôi chợt nhận ra mình ghen tị với thứ tự do đó.
“Ờ, thì đi.”
Tôi đáp, gần như không cần suy nghĩ.
Chỉ một câu nói thôi, nhưng nó là khởi đầu cho một đêm tôi chẳng bao giờ quên.
Buổi liên hoan kết thúc, cô chủ nhiệm mỉm cười dặn dò:
“Các em nhớ về sớm nhé, trời sắp lạnh rồi đấy.”
Cô đâu ngờ, câu nói tưởng như giản đơn ấy lại khiến tôi nghẹn ngào mỗi khi nhớ lại.
Trước khi tách ra, An nói với tôi:
“Mày ra trước đi nhé, chờ tao về xem có bà già tao ở nhà không.”
“Ok nhá.”
Nó dúi vào tay tôi vài tờ tiền nhàu nát rồi nói thêm:
“Khoảng 1 giờ mà tao không ra thì mày cứ về đi. Đừng có ở lại chờ.”
Tôi gật đầu, bỏ tờ tiền vào túi. Lúc đó, tôi đâu biết mình vừa nhận lấy một cái cớ cho sai lầm lớn nhất đời.
Quán net nằm trong một con ngõ nhỏ, nơi ánh đèn vàng leo lét hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt. Cánh cửa sắt mở ra, hơi nóng, khói thuốc, mùi mồ hôi hòa thành một mùi đặc trưng nồng nặc.
Bên trong tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng xanh của hàng chục màn hình máy tính. Tiếng bàn phím gõ lách cách, tiếng chuột, tiếng cười vang xen lẫn vài tiếng chửi thề.
Tôi kéo ghế, ngồi xuống một góc khuất. Màn hình sáng lên, logo trò chơi hiện ra. Tôi khẽ nhếch môi. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác “được làm điều mình muốn”.
Ban đầu, tôi định chỉ chơi một tiếng.
Nhưng rồi một tiếng thành hai, hai thành ba.
Tôi mải mê trong thế giới ảo, nơi không ai biết tôi là “học sinh giỏi”, nơi không có điểm số hay ánh mắt kỳ vọng. Ở đó, tôi chỉ là Khánh, một thằng con trai bình thường, cười vang khi thắng, tức tối khi thua.
Tôi đã quên mất An, quên cả lời nó dặn.
Khi nhìn lên góc màn hình, kim đồng hồ báo đã hơn 8 giờ tối.
Tôi chết lặng.
“Bây giờ phải nói sao với bố đây…?”
Tôi nắm chặt chuột, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Rồi tôi thở dài, thả lỏng người ra ghế.
“Thôi, đằng nào mà chẳng chết. Kệ đi.”
Một câu nói đơn giản, nhưng nó là tấm vé để tôi rơi xuống vực sâu.
Càng về khuya, quán net càng vắng. Chỉ còn tiếng quạt máy rì rì, thỉnh thoảng có tiếng phím bấm vang lên.
Tôi vẫn ngồi đó, mắt rã rời. Trong đầu, mọi thứ rối tung lên.
Màn hình thì vẫn sáng, nhưng hai tay tôi đã buông khỏi bàn phím, mắt thẫn thờ nhìn lên đồng hồ.
2 giờ sáng.
Tôi nhớ lại những lời cô chủ nhiệm từng nói:
“Khánh ngoan lắm, chịu khó, học giỏi mà lại biết giúp bạn bè.”
Câu nói ấy khi vang lên, tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Một đứa trẻ hồn nhiên tin rằng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình ngoan ngoãn, thì mọi người xung quanh sẽ mãi mãi nhìn mình bằng ánh mắt ấy, ánh mắt tin tưởng, trìu mến.
Tôi từng rất thích tiết sinh hoạt cuối tuần, vì đó là lúc cô giáo nhận xét từng người trong lớp. Tôi vẫn nhớ, hôm ấy trời có nắng, và ánh sáng hắt qua khung cửa khiến bụi phấn lấp lánh trong không khí. Cô vừa nhìn tôi vừa mỉm cười, còn cả lớp thì vỗ tay. Tôi cúi đầu, giả vờ bình thản, nhưng trong lòng lại lâng lâng một niềm vui khó tả.
Cái cảm giác được tin tưởng ấy, với một đứa học sinh lớp 7, có lẽ là thứ khiến người ta muốn sống tốt hơn chỉ để không phụ lòng ai cả.
Nhưng hóa ra, mọi lời khen đều có giá trị riêng của nó. Và khi đánh mất, khó mà tìm lại được.
Tôi ngồi lặng trước màn hình máy tính đang phát ra ánh sáng xanh mờ. Trên mặt bàn, mảnh hoá đơn của quán net vẫn còn đó, nguệch ngoạc vài con số vô nghĩa. Tôi đưa tay chạm khẽ vào nó, cảm giác như đang chạm vào chứng cứ tội lỗi của chính mình.
Tôi không biết vì sao bản thân lại để mọi chuyện đi xa đến thế. Ban đầu chỉ là lời rủ rê của An, một lời rủ hồn nhiên, chẳng có ác ý. Tôi cũng chỉ định ra ngoài cho khuây khỏa, ai mà ngờ được chỉ một lần “cho phép bản thân” thôi lại thành ra thế này.
Cô chủ nhiệm đã tin tôi đến mức giao cả chùm chìa khóa lớp, nhờ tôi trông coi mọi thứ mỗi khi cô bận. Tôi từng tự hào vì điều đó lắm. Thế mà giờ đây, chỉ vì mấy tiếng đồng hồ trước màn hình, tất cả niềm tin ấy tan biến.
Còn Ngọc Hoa…
Tôi vẫn nhớ như in gương mặt ấy, dịu dàng, điềm tĩnh, đôi mắt luôn ánh lên sự chăm chú mỗi khi giáo viên giảng bài. Ngọc Hoa ngồi bàn đầu, ngay trước mặt cô giáo, còn tôi thì ngồi gần cuối lớp. Khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa, nhưng mỗi lần nhìn lên, tôi lại thấy như cả một quãng trời.
Cô ấy không nói nhiều, nhưng ánh mắt lại khiến người ta khó quên.
Mỗi khi tôi phát biểu đúng, cô ấy sẽ quay lại, nở nụ cười nhẹ. Chỉ vậy thôi, nhưng tim tôi lúc ấy cứ đập nhanh không kiểm soát được.
Tôi từng nghĩ, nếu mình cố gắng hơn một chút, nếu mình đạt hạng cao hơn trong kỳ thi tới, thì có thể cô ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt tự hào. Một ý nghĩ nhỏ bé, ngây ngô, nhưng nó khiến tôi sống tốt hơn từng ngày.
Vậy mà chỉ vì một buổi chiều dại dột, tôi đã tự tay xóa sạch mọi cố gắng ấy.
Tôi tưởng tượng ra cảnh mai đến lớp, ánh mắt của bạn bè, của cô giáo, của chính Ngọc Hoa sẽ như thế nào. Cái cảm giác bị xem như một đứa mất uy tín, nó không chỉ làm người ta xấu hổ, mà còn khiến tim đau theo cách rất lạ.
Tôi cúi đầu. Mọi hình ảnh của ngày hôm ấy hiện lên như một cuốn phim bị tua ngược:
Buổi sáng, tôi được vinh danh trên bục giảng.
Cả lớp vỗ tay.
Tôi thấy ánh mắt cô giáo lấp lánh niềm tin.
Ngọc Hoa mỉm cười hạnh phúc với tôi.
Rồi đến buổi chiều, tôi ngồi ở quán net, đắm chìm trong trò chơi vô nghĩa. Ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt khiến tôi như biến thành một người khác. Càng chơi, tôi càng quên hết mọi thứ — lời hứa với An, lời dặn của bố, niềm tin của cô giáo, và cả hình ảnh Ngọc Hoa đang mỉm cười trong đầu tôi.
Lúc nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn.
Tôi tắt máy. Màn hình vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi chỉ còn nghe tiếng quạt máy kêu ro ro trong không khí đặc quánh.
Bên ngoài, gió mùa về. Tiếng lá cây xào xạc len qua cửa sổ, lạnh và rát.
Tôi nhắm mắt. Trong đầu tôi vang lên câu nói mơ hồ, chẳng biết là tự mình nghĩ hay ai đang nói hộ lòng mình:
“Giá mà mình đừng đồng ý…”
Giá mà tôi đủ mạnh mẽ để nói “không”.
Giá mà tôi nhớ ra mình từng được khen là “ngoan”.
Giá mà tôi không tự tin thái quá vào bản thân.
Nhưng những cái “giá mà” ấy, càng nghĩ chỉ càng thêm đau. Người ta không thể sống bằng tiếc nuối, nhưng lại chẳng thể ngừng quay về với nó.
Tôi ngồi đó, bất động rất lâu. Không biết là mười phút, hay một tiếng. Có lẽ tôi chỉ đang cố kéo dài khoảnh khắc trước khi phải đối diện với thực tại.
Ánh đèn đường hắt qua khung cửa, loang lổ trên nền nhà. Bóng tôi đổ dài, méo mó, trông thật xa lạ.
Tôi nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi thực sự thấy sợ. Không phải sợ bị mắng, bị đánh, mà là sợ ánh mắt của những người tin mình.
Sợ cô chủ nhiệm thất vọng.
Sợ Ngọc Hoa không còn mỉm cười với tôi nữa.
Sợ chính bản thân mình, cái con người mà tôi tưởng là “ngoan ngoãn”, hóa ra lại yếu đuối đến mức không dám dừng lại đúng lúc.
Càng nghĩ, tôi càng thấy mọi thứ trở nên nặng nề. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm cánh cửa kêu lên kẽo kẹt. Tôi giật mình.
Tôi đứng dậy.
Âm thanh của ghế chạm xuống sàn vang lên khô khốc. Mỗi bước tôi đi đều vọng lại, nghe như tiếng chân của một người khác đang theo sau.
Tôi mở cửa.
Không khí lạnh lập tức ập vào. Cái lạnh khiến tôi run rẩy, nhưng đồng thời cũng làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi rút tay vào túi áo, khẽ cúi đầu.
Trước mặt là con đường dài hun hút, chỉ có vài ánh đèn mờ. Gió đêm luồn qua những hàng cây trụi lá, mang theo hơi nước từ đâu đó xa xăm. Tôi hít sâu một hơi, cảm giác như có thứ gì nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Tôi không biết mình định đi đâu, cũng chẳng rõ làm sao để gỡ lại những gì đã mất. Có lẽ, thứ duy nhất tôi còn có thể làm là bước tiếp, dù chẳng biết đích đến là gì.
Mỗi bước chân tôi chạm xuống mặt đường, vang lên tiếng khô nhỏ. Tiếng ấy vang vọng giữa không gian trống trải, nghe vừa cô độc, vừa buồn.
Tôi cứ thế bước đi, mang theo những ký ức, những nỗi hối hận và cả sự sợ hãi đang đan xen trong lòng.
Giá như tôi vẫn là con người buổi sáng nay, người đã đứng trên bục giảng với niềm kiêu hãnh và tự hào. Giá như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Nhưng không.
Cuộc đời không bao giờ cho người ta “giá như”.
Chỉ còn lại tôi, bước đi giữa con đường vắng.
Ánh đèn đường yếu ớt trải dài, phản chiếu trên mặt đường ẩm.
Tôi bước đi như kẻ mộng du, không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng dám nghĩ điều gì đang chờ phía trước.
Từng bước một, tôi lặng lẽ nhìn xuống mặt đường, nơi bóng mình kéo dài và run rẩy.
“Tôi... đã làm gì thế này?”
Tôi thì thầm. Giọng khản đặc vì lạnh và sợ hãi.
Tôi biết, chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ phải đối mặt với bố mẹ. Tôi biết, những lời giải thích nào cũng trở nên vô nghĩa. Tôi biết, từ giây phút này, hình ảnh “đứa con ngoan” trong mắt họ đã không còn nữa.
Nhưng điều khiến tôi sợ hơn cả… là chính bản thân mình.
Tôi sợ rằng mình đã bắt đầu quen với việc biện minh.
Rằng từ nay về sau, tôi có thể lại tự nói “Kệ đi” cho những sai lầm khác.
Cái lạnh của đêm Hà Nội như thấu qua tim. Mỗi cơn gió lùa qua khiến lòng tôi thêm rối bời.
Giờ đây, tôi đang lê bước giữa đêm, tay lạnh cóng, lòng trĩu nặng.
Ngõ nhà tôi hiện ra, đèn vẫn sáng.
Tim tôi nặng trĩu.
Tôi đứng đó, nhìn vào cánh cổng sắt đã bạc màu vì thời gian. Bên trong là tổ ấm, nơi tôi không ngừng cố gắng để có thể nhận lại cái gật đầu của bố và lời tán dương của mẹ.
Nhưng giờ đây, chỉ cần bước qua cánh cửa ấy, tôi sẽ thấy ánh mắt thất vọng, nghe giọng nói nghiêm khắc, và cảm nhận sự im lặng nặng nề hơn bất cứ lời mắng nào.
Tôi đứng đó thật lâu, chỉ nghe tiếng tim mình đập.
Nếu tôi trốn đi, liệu có ai tìm tôi không ?
Nếu tôi giả vờ ngủ ở nhà An, liệu mai có khác đi chút nào không ?
Nếu… tôi quay ngược được thời gian…
Nhưng tất cả chỉ là “nếu”, mà “nếu” thì chẳng bao giờ tồn tại.
Tôi khẽ nhấn chuông, tiếng chuông vang lên
Tôi nghe tiếng dép lẹp xẹp từ trong sân, ánh đèn trong nhà sáng hơn.
Và rồi, giọng nói quen thuộc vang lên, run run, đầy lo lắng và mệt mỏi:
“Khánh hả con?”