Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Đại lộ tuổi 15 - Chapter 4:

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào học đội tuyển học sinh giỏi Văn.

Đến giờ, tôi vẫn còn ngạc nhiên trước quyết định của cô khi đưa một đứa như tôi vào đội tuyển.

Nếu có ai hỏi, chắc bản thân tôi cũng chẳng trả lời được. Tôi không giỏi, cũng chẳng phải hạng xuất sắc nổi bật. Điểm số nhiều khi còn lẹt đẹt, bài kiểm tra thì thường thiếu cẩn thận. Ấy vậy mà, chẳng hiểu vì sao cô lại chọn. Cái cảm giác ấy vừa giống như được kéo khỏi vực thẳm, vừa giống như bị ném vào một nơi đầy ánh mắt dò xét.

Đến tiết, tôi cùng một số thành viên khác đứng lên xin cô giáo để đi qua phòng bồi dưỡng. Chỉ là một hành động nhỏ, nhưng tôi thấy trong lớp có gì đó thay đổi.

Đúng như tôi đã nghĩ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi. Những ánh mắt ấy cứ như đang soi mói, vừa hiếu kỳ vừa có chút mỉa mai. Có đứa thì khẽ thì thầm:

“Ơ, thằng Khánh đi Văn à?”

“Trời, nhìn nó mà cũng được chọn à?”

Mấy tiếng cười khẽ vang lên, cố nén lại nhưng vẫn lọt vào tai tôi. Và phải đến lúc ấy tôi mới nhận ra, trong số những người đứng lên cùng tôi, chỉ có mỗi mình tôi là nam.

Thằng Khải bàn dưới nhân cơ hội vỗ mạnh vào lưng tôi, nói tướng lên :

“Thằng mặt chuột đi mạnh khoẻ nhé.”

Tôi gắt:

“Mày tin tao phang chết mày không?”

Câu nói nghe thì dữ dằn vậy, nhưng thật ra chỉ để che đi cái sự bối rối của mình. Nói dứt, tôi vội vàng bước nhanh ra ngoài, bỏ lại những tiếng xì xào, bàn tán đằng sau.

Hành lang tầng ba dẫn ra khu phòng bồi dưỡng yên tĩnh hơn hẳn. Tiếng bước chân của tôi xen lẫn với tiếng dép của vài bạn gái đi cùng. Mỗi người một vẻ, người cười khúc khích, người nói chuyện nhỏ nhẹ. Tôi chẳng dám chen vào. Lúc này tôi mới thấy mình lọt thỏm, lạc lõng hẳn giữa đám người ấy.

Căn phòng bồi dưỡng học sinh giỏi nằm ở dãy cuối hành lang, tách biệt như một thế giới khác. Khi tôi đẩy cửa bước vào, bên trong đã lác đác vài bóng người.

Tôi đảo mắt tìm chỗ ngồi, nhanh chóng chọn chiếc bàn trống duy nhất ở góc lớp. Vốn quen với cái thói thích ngồi xa ồn ào, tôi chẳng cần suy nghĩ nhiều. Đặt cặp xuống, kéo ghế ra và ngồi.

Bình thường, Ngọc Hoa sẽ ngồi cùng mấy bạn gái bàn đầu, vừa chăm chú vừa rạng rỡ, cứ như sinh ra đã thuộc về ánh sáng ấy. Từ ngày quen, tôi vẫn luôn thấy Hoa như thế, một hình ảnh xa xôi, cao vời, chẳng mấy khi để ý đến một thằng học trò bình thường như tôi. Vì vậy, tôi không bận tâm, chỉ im lặng ngồi chờ thầy cô đến.

Nhưng bất ngờ xảy ra.

Trong lúc tôi đang loay hoay lấy bút thì một bóng dáng quen thuộc đi thẳng về phía tôi. Ngọc Hoa dừng lại, đặt chiếc cặp xuống chiếc bàn ngay bên cạnh.

Tôi thoáng ngạc nhiên, trong lòng dấy lên đủ loại câu hỏi: Sao cô ấy lại ngồi đây ? Chỗ này vốn chẳng có gì đặc biệt. Lẽ nào bàn đầu hết chỗ rồi ?

Hoa nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống, động tác từ tốn đến mức khiến tôi chợt thấy thời gian trôi chậm lại. Bình thường, trước giờ vào học cô ấy sẽ rút sách ra đọc, mắt chăm chú không rời. Tôi cũng đã quen với cảnh ấy nên vô thức quay đi, chẳng dám nhìn lâu.

Thế nhưng hôm nay, Hoa lại khiến tôi ngạc nhiên từ lần này đến lần khác. Cô ấy không lấy sách ra như mọi khi, mà quay sang phía tôi, khẽ mỉm cười.

“Chào buổi sáng nhé, Khánh.”

"Ừm, chào buổi sáng.”

Đáp xong tôi quay ra ngoài cửa sổ, giấu đi gương mặt ngại ngùng của bản thân.

Hoa mỉm cười nhẹ, rồi quay về phía bảng, dáng vẻ điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.

Giáo viên phụ trách đội tuyển bước vào, tiếng giày gõ nhịp trên nền gạch khiến cả lớp lập tức im lặng. Cô đặt xấp tài liệu xuống bàn, nhìn quanh một lượt rồi nói:

“Các em, từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu quá trình ôn luyện. Đây sẽ là khoảng thời gian không dễ dàng, nên ai còn nghĩ đội tuyển là để chơi thì tốt nhất nên bỏ ngay suy nghĩ đó. Tôi muốn các em nghiêm túc, vì một khi đã vào đây, mỗi người đều đại diện cho lớp, cho trường.”

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Tôi nhìn xuống tập giấy vừa được phát, toàn những đề văn dài lê thê. Nhìn chúng, tôi mới cảm nhận được sức học kinh khủng của các thành viên trong đội tuyển

Giờ học trôi qua chậm chạp. Tôi vừa cắm cúi viết, vừa nghe tiếng bút sột soạt xung quanh.

“Khánh.”

Tôi giật mình khi nghe giọng cô giáo vang lên.

“Câu trả lời của em cho đề này là gì ?”

Tôi luống cuống đứng dậy, tim đập mạnh. Mọi ánh mắt trong phòng lại đổ dồn về tôi. Tôi lí nhí đọc vài ý mình vừa viết, cố gắng bình tĩnh.

Cô giáo im lặng vài giây, rồi gật đầu:

“Ý tưởng ổn, nhưng em cần đào sâu hơn, phân tích chưa tới nơi tới chốn. Phương tiếp tục...”

Tôi thở phào. Dù sao thì cũng không tệ như tôi tưởng.

Trong quãng thời gian nghỉ, tôi đang đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm mây thì nghe thấy tiếng Hoa trò chuyện với các thành viên khác.

Tôi cũng chẳng quan tâm là mấy, nhưng cuộc hội thoại của họ đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.

Lúc đó, một bạn học khẽ nghiêng người sang phía Ngọc Hoa, giọng nửa trách móc nửa trêu đùa:

“Sao hôm nay bà bỏ tôi thế, Hoa ?”

Câu hỏi tưởng chừng như bình thường ấy, vậy mà làm tim tôi khựng lại một nhịp. Tôi ngồi ngay cạnh, và khoảnh khắc ấy bỗng dưng như dài vô tận.

Mặt tôi đỏ bừng lên. Không phải vì bị gọi tên, cũng chẳng phải vì ai trêu chọc, mà chỉ đơn giản… tôi chợt ý thức rõ ràng rằng: Ngọc Hoa đang ngồi cạnh mình.

Cái khoảng cách vốn quen thuộc, ánh sáng nơi bàn đầu và bóng tối nơi góc lớp bỗng nhiên bị phá vỡ.

Và người khiến nó biến mất, lại chính là cô gái mà gần như cả khối lớp đều ngưỡng mộ.

Thế nhưng, cái cảm giác ấy chỉ thoáng qua như một cơn gió nhẹ. Nó lập tức vụt tắt, khi tôi nghe thấy câu trả lời của Hoa.

“Cũng chỉ là xem trình độ của Khánh thôi mà.”

Câu nói nhẹ bẫng, nhưng như một cú đánh thẳng vào giữa ngực. Tôi sững người, bất giác nhìn xuống mặt bàn như thể nơi đó có thứ gì đặc biệt. Chỉ để trốn tránh.

Thì ra là vậy. Tôi chợt hiểu ra mọi thứ. Ngọc Hoa ngồi cạnh tôi, nói chuyện với tôi, thậm chí nở nụ cười khiến tôi lúng túng lúc nãy… tất cả, cũng chỉ vì mục đích đó thôi.

Không có gì đặc biệt hết. Không có gì xuất phát từ tôi hết. Hoa chỉ muốn “xem trình độ” của tôi. Đơn giản thế thôi.

Một tiếng cười khe khẽ vang lên từ bàn phía trước, tôi không rõ là ai. Nhưng cũng chẳng cần rõ làm gì, vì tôi biết chắc rằng trong đầu họ, tôi chỉ là một trường hợp hi hữu: một thằng con trai duy nhất trong đội tuyển Văn, trông có phần lạc quẻ, giờ lại được ưu ái ngồi cạnh Hoa. Chẳng khác nào một trò tiêu khiển.

Tôi cúi đầu, tay vô thức xoay chiếc bút bi trên mặt bàn.

Cô ấy đạt học sinh xuất sắc, từng đứng đầu danh sách thi đua. Còn tôi? Cùng lắm chỉ chạm ngưỡng học sinh khá, loay hoay giữa những bài tập Văn lúc thì trúng, lúc thì trật, không có gì ổn định. Chỉ riêng vị trí đó thôi, đã khẳng định trình độ và khoảng cách giữa bọn tôi rồi.

Giáo viên bước vào lớp. Bầu không khí trở nên im ắng trong tích tắc. Tôi mừng thầm, ít nhất thì mọi ánh mắt sẽ không còn hướng về tôi nữa, mà tập trung vào buổi học. Nhưng cái cảm giác bị đẩy ra ngoài rìa, nó vẫn lẩn quẩn đâu đó trong lòng tôi.

Cô giáo bắt đầu giảng về “ngôn ngữ biểu cảm trong văn nghị luận”. Tôi cố gắng ghi chép, nhưng những dòng chữ cứ như trượt khỏi ý thức. Trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại câu nói của Hoa.

"Xem trình độ của Khánh thôi mà."

Một chữ “thôi” nhẹ hẫng, nhưng khiến mọi hy vọng mong manh trong tôi sụp đổ. Có lẽ, ngay từ đầu tôi đã quá ảo tưởng.

Tôi nhớ lại những lần trước đây, khi đứng trước lớp, đọc bài làm Văn. Thường thì bài của tôi chẳng có gì đặc biệt, ý tứ cũng bình thường. Nhưng rồi, khi Hoa đọc bài của mình, cả lớp đều im phăng phắc. Cách cô ấy dùng từ, cách xây dựng hình ảnh, mạch văn tự nhiên như chảy ra từ trái tim — tất cả khiến tôi vừa khâm phục vừa thấy mình thật nhỏ bé.

Tôi đã từng nghĩ: “Mình sẽ không bao giờ với tới được tầm của Hoa.” Nhưng rồi, chính sự xuất hiện bất ngờ của tôi trong đội tuyển đã khiến tôi nuôi một hy vọng nhỏ nhoi rằng: biết đâu…

Biết đâu, khoảng cách đó có thể rút ngắn lại một chút.

Biết đâu, tôi có thể tìm thấy vị trí của mình, ít nhất là trong một tập thể nơi ai cũng giỏi giang hơn mình.

Thế mà, chỉ bằng một câu nói, Hoa đã vô tình nhấn mạnh lại sự thật: tôi và cô ấy ở hai thế giới khác nhau.

Giờ ra chơi đến. Lũ bạn gái kéo nhau lại thành từng nhóm nhỏ, ríu rít bàn luận về đề cương. Vài đứa con trai lớp khác đi ngang qua cửa, tò mò nhìn vào, có lẽ vì ngạc nhiên khi thấy một đám toàn con gái đang chăm chú học Văn ngoại trừ tôi.

Tôi im lặng, lôi chai nước trong cặp ra, uống một ngụm. Cái lạnh dịu nơi cổ họng cũng không xua đi được nỗi thất vọng trong lòng tôi lúc này.

Bên cạnh, Hoa đang lật sách. Tôi liếc sang, thấy cô ấy đánh dấu những chỗ quan trọng bằng bút dạ quang. Từng nét bút thẳng hàng, gọn gàng. Cách Hoa học cũng đẹp đẽ như chính con người cô ấy vậy.

Tôi quay đi, tự nhủ trong lòng đừng có mơ mộng nữa.

Nhưng biết là một chuyện, còn làm được lại là chuyện khác.

Chiều hôm ấy, sau buổi học, tôi ra về muộn. Trời vẫn còn vương nắng cuối, ánh sáng hắt qua dãy hành lang dài.

Tôi dừng lại, ngẩng nhìn qua cửa sổ. Ngoài sân, mấy nhóm học sinh đang đá cầu, cười nói rộn ràng. Trong tiếng ồn ấy, tôi bỗng thấy mình lạc lõng.

Tôi đã vào được đội tuyển, nhưng điều đó chẳng khiến tôi thấy mình đặc biệt hơn. Ngược lại, tôi càng nhận ra rõ hơn khoảng cách giữa bản thân và những người khác. Khoảng cách giữa tôi và Ngọc Hoa.

Trên đường về nhà, từng câu từng chữ của Hoa vẫn vang lên. Tôi cứ nghĩ mãi, xoáy sâu vào nó như thể tự hành hạ mình. Có lúc, tôi bật cười một mình. Một nụ cười cay đắng.

Tôi nhớ lại cái khoảnh khắc khi Hoa mỉm cười, nói: “Chào buổi sáng nhé, Khánh.”

Khoảnh khắc ấy, tôi đã ngốc nghếch tin rằng có gì đó thay đổi. Hóa ra, tất cả chỉ là khởi đầu cho một trò kiểm tra.

Một trò thử nghiệm. Một cú rơi tự do của tôi, từ hy vọng xuống thực tại.

Buổi tối, ngồi vào bàn học, tôi mở vở ra nhưng chẳng viết nổi chữ nào.

Tôi chợt nhận ra, có lẽ thứ duy nhất tôi cần làm lúc này là im lặng học tập. Để chứng minh, không phải cho Hoa, không phải cho mấy đứa trong đội tuyển, mà là cho chính bản thân tôi.

Rằng tôi không chỉ là một “thằng con trai duy nhất trong đội tuyển Văn” để thiên hạ buôn chuyện.

Rằng tôi không chỉ là một kẻ “xem trình độ cho vui”.

Tôi muốn, một ngày nào đó, khi tên tôi được nhắc tới, nó sẽ không đi kèm với sự tò mò, hay mỉa mai, mà bằng sự công nhận.

Còn Hoa… Tôi thở dài, gập vở lại. Có lẽ, từ bây giờ, tôi nên học cách chấp nhận rằng giữa tôi và cô ấy luôn tồn tại một khoảng cách.

Một khoảng cách không phải để san bằng, mà để nhắc nhở tôi rằng: tôi phải cố gắng, nhiều hơn nữa.

Ngoài cửa sổ, gió khẽ lay những tán lá. Đêm rơi xuống thật chậm.

Một lần nữa, ký ức về quãng thời gian năm lớp 7 lại ùa về. Nhưng thay vì hạnh phúc, nó lại là những ký ức buồn thẳm...

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free